Hoàng Quyền

Chương 9

Khu vườn hoa yên tĩnh vắng vẻ sau hậu viện chính là điểm dừng của gã công tử, Tri Vi lẳng lặng theo sau mà cảm thấy kỳ lạ.

Tại sao lại không về phòng để chơi gái như bình thường? Chẳng lẽ đám khách làng chơi này lại mê cảm giác hưởng thụ khoái lạc tại chốn dã cảnh đìu hiu thế này à?

Đôi nam nữ đứng khuất sau rặng hoa nở rộ, liền sau đó Tri Vi nghe thấy tiếng thở nặng nề của đàn ông, tiếng rên rỉ khe khẽ của đàn bà, tiếng quần áo bị xé roèn roẹt và tiếng hôn hít chụt choẹt vang lên…

Mặt Tri Vi thoáng đỏ gay, lập tức quay đi, lòng thầm nghĩ chắc mình bị khùng nên mới tự dưng lẻn ra đây xem khách chơi gái!

Cô dợm bước toan bỏ đi thì bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên kia vọng lại có vẻ khác thường, không phải là tiếng rên rỉ đê mê sung sướng mà là tiếng rên do cố gắng chịu đau!

Ngần ngừ một lát rồi cô quyết định quay đầu lại, chăm chú nheo mắt nhìn xuyên qua bụi hoa vàng chóe thì thấy gã đàn ông có cái quần tụt xuống tận mắt cá chân đang ngắt một cành tường vi rồi nhắm vào ngực Nhân nhi để đâm!

Thân tường vi màu đỏ rực, có gai bén mọc tua tủa, còn gã đó đang định cắm phần cuống nhọn hoắt của cành cây bị bẻ gãy vào vết bầm đã có sẵn trên ngực Nhân nhi…

Tiếng rên rỉ của Nhân nhi liền biến thành tiếng hét kinh hoàng.

Tri Vi bước vội qua đó.

Lúc tới nơi, khóe môi cô liền cong lên cười hòa nhã, vươn tay, vỗ nhẹ lên vai tên công tử nọ rồi khẽ cất tiếng: “Chào buổi sáng!”

Tên kia đang chìm trong cơn hưng phấn tột độ, đâu thể ngờ có người lại đến tận nơi này để chào hỏi gã, lập tức giật nảy mình, đánh rơi mất cành hoa trong tay, quay phắt đầu lại nhìn.

Một luồng sáng lạnh ngắt chợt lóe lên.

Chớp mắt, một viên tròn tròn trăng trắng dính máu đỏ tươi liền rơi ngay xuống lòng bàn tay đang chìa ra hứng của Tri Vi.

Tri Vi cười tươi, thoáng cái đã lù lù xuất hiện trước mặt gã công tử, một tay cầm con dao nhọn hoắt sắc lẻm, một tay cầm vật tròn tròn mới rớt ra từ háng của hắn!

Thì ra, ngay sau lúc chào hỏi, cô đã lập tức cúi người thọc con dao vào nơi ‘gieo giống’ của hắn, xẻo luôn một ‘viên bảo bối’ mà không cần đánh tiếng hỏi han!

Do động tác ấy quá mau lẹ nên phải mất một lúc, khi cô nhếch mép cầm viên ‘ngọc quý’ trong tay, tên kia mới cảm thấy đau tê tái, vội hét lên chói ráy rồi ôm chặt lấy háng, nhảy như loi choi…

Tuy nhiên, tiếng hét đau đớn của hắn chẳng kéo dài được bao lâu… vì Tri Vi đã cầm lấy cành tường vi được bẻ sẵn, tọng thẳng vào miệng hắn khi hắn đang nhảy tưng tưng…

Gai sắc chui thẳng vào họng, đâm rách toạc khoang miệng, hắn đau mà chẳng thể thốt thành lời, chỉ trợn trắng mắt nhìn cô, người run lẩy bẩy.

Lúc đó Tri Vi mới hài lòng thu tay về, vặt một vài cái lá mọc chìa ra bên cạnh để lau vết máu trên tay.

Nhân Nhi thì sợ điếng hồn, không thốt được thành lời, mặt mũi cô ta tái nhợt, vội lùi ra sau mấy bước, quên cả mặc quần áo lại cho ngay ngắn, may là Tri Vi tốt bụng quay sang giúp cô ta chỉnh lại rồi tiện tay rút lấy túi tiền đang dắt bên hông cô ta, nhét ‘hòn ngọc quý’ kia vào trong…

Rồi cô khẽ đong đưa túi tiền đựng ‘hòn ngọc quý’ trước mặt gã công tử áo vàng…

“Ngươi…ngươi…” Tên kia thở hổn hển, lắp bắp không nói được thành câu do vừa đau vừa sợ.

“Tôi làm sao? Tôi chẳng sao cả!” Tri Vi cười tươi: “Nhưng công tử lại có sao đấy!”

“Ngươi…Ta phải giết ngươi…” Mặt mũi gã rúm ró, lời thốt ra đều rít qua kẽ răng, hằn học căm phẫn tột cùng: “Ta sẽ lột da, rút…xương của ngươi…đem cả nhà ngươi ra…nghiền nát thành cám…”

Bỏ ngoài tai mấy lời đe dọa của hắn, Tri Vi quay người hỏi Nhân nhi vài câu rồi cười mỉm.

Cô cười rất chi là thản nhiên, mân mê chiếc túi đựng ‘của quý’ như đang mân mê một đóa hoa tươi tắn, khẽ khọt nói với hắn: “Không biết sau khi hay tin đứa cháu trai nối dõi tông đường của nhà mình chơi gái đến mất một bên ‘ngọc’ thì Lý học sĩ sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”

Gã kia chết lặng người, mặt mày tái nhợt, sực nhớ đế vẻ mặt đanh thép uy nghiêm như Bao Công của ông nội hắn, người ngợm chân tay cứ bủn rủn, mềm nhũn ra như chi chi.

“Chẳng rõ khi hay tin Lý đại học sĩ quản thúc người nhà không nghiêm, để thả cửa cho đứa cháu đích tôn đi chơi gái rồi bị người ta thiến mất một bên, mấy lão ngự sử trong triều, mấy vị hảo bằng hữu của Lý đại học sĩ, có lập tức dâng sớ lên để bệ hạ đích thân ra tay trừng trị không ấy nhỉ?”

Như có sét đánh cái roẹt qua tai, tên Lý công tử liền sợ điếng hồn, chợt nghĩ ra việc gì đó, mặt mũi cứ gọi là ‘trắng bệch như xác chết, cắt không còn giọt máu’, đang đau muốn ngất, nhưng giờ đến cả ngất cũng chẳng dám!

Tri Vi càng cười dịu dàng hơn.

Nhân nhi biết thân thế của gã công tử hạ lưu này, nhưng cô lại nắm rõ tình hình của đám quan lại trong triều…Đám quan lại luôn chia bè kéo cánh, lúc nào cũng ganh ghé rắp tâm bày mưu hãm hại nhau, chỉ cần nắm được thóp của đối thủ thì ngay tức khắc, bọn chúng sẽ giày vò hành hạ kẻ kia cho bằng chết thì thôi! Tuy cô không biết Lý học sĩ thuộc phe cánh nào, nhưng chắc chắn ông ta có đứng trong hàng ngũ ủng hộ một trong mấy vị vương tử có khả năng kế thừa ngôi vị. Nếu việc ô uế này mà đồn ra ngoài thì đây sẽ là cơ hội tốt nhất để kẻ gian thừa cơ công kích hãm hại phe của ông ta.

Càng huống hồ, từ xưa đến nay, đại học sĩ chính là chức quan văn tôn quý nhất trong thiên hạ, càng là những kẻ được mệnh danh là học sĩ tài hoa, đức cao vọng trọng thì càng phải lấy nhân phẩm của con người ra làm lẽ sống, nếu cháu đích tôn của quan văn đi chơi gái bị người ta thiến mà đồn ra ngoài thì chắc chắn cả gia tộc từ trên xuống dưới sẽ phải chịu tội.

Tri Vi thấy hài lòng vì tên Lý công tử kia không phải là kẻ ngù ngờ cho lắm, xem ra hắn đã hiểu được lợi hại thiệt hơn trong chuyện này. Thấy thế, cô bèn cười cực kỳ thân thiện, cực kỳ dịu dàng, khẽ nhấc túi đựng ‘ngọc’ lên cao, thủ thỉ: “Tôi cũng chẳng muốn gây khó dễ cho công tử đâu! Việc ‘khó chịu’ của ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không hé răng nói nửa lời, chỉ mong công tử biểu hiện chút thành ý gọi là…”

“…Thành ý…gì vậy…” Mặt xám ngoét, môi trắng bợt, gã Lý công tử run rẩy nói như khóc.

“Kể ra ấy mà, mới mất có một viên ngọc thì không thể nói công tử đã mất hết ‘bản lĩnh đàn ông’ được…” Tri Vi thong thả nhả từng từ: “Nghe nói danh y Hiên Viên Kình tại núi Nam Sơn chính là người nối dõi y gia có y thuật cái thế đệ nhất thiên hạ. Có thể cải tử hoàn sinh, chữa được bách bệnh, ngay cả người khiếm khuyết tật nguyền cũng có thể chữa lành… Nếu ‘món đồ’ này được bảo quản tốt thì chưa biết chừng, ngài ấy sẽ có thể giúp công tử nhét ‘của quý’ vào trong ‘bao’ giống y như cũ cho đỡ thiếu hụt, dù sau này một bên có mất tác dụng thì xấu tốt gì lúc chết công tử cũng được toàn thây! Hoàng triều Thiên Thịnh của chúng ta kỵ nhất là lúc chôn cất không được toàn thây vì sợ đại họa sẽ giáng xuống con cháu của chín đời về sau.”

“…Vậy…vậy…” Tên Lý công tử thộn mặt nghe cô nói, tay vẫn giữ chặt lấy háng, thực ra, hắn cũng chỉ mất một ít máu. Tất cả đều nhờ vào thủ thuật vừa nhanh vừa chuẩn của Tri Vi.

Tuy đau muốn chết nhưng do máu không mất quá nhiều nên cái mạng của hắn vẫn được bảo đảm, chỉ khốn nỗi, đầu choáng mắt hoa, lúc này hắn chỉ muốn ngất quách đi cho rồi song vẫn phải cố chịu đựng, thành thử, ý thức càng lúc càng mơ hồ, càng nghe càng không hiểu hàm ý trong câu nói của Tri Vi.

“Ý của tôi là…từ giờ trở đi công tử phải biết sống an phận một chút, tốt nhất là rời khỏi Đế Kinh ngay lập tức…Đi tìm thần y hay du sơn ngoạn thủy, công tử muốn thế nào cũng được, miễn là, chúng ta không phải giáp mặt nhau tại chốn kinh thành này nữa, chúng tôi không quen biết công tử mà công tử cũng không quen biết chúng tôi.” Tri Vi lắc lắc túi tiền trước mặt gã: “Khi công tử đã ra khỏi thành, nhớ sai người đến báo tin cho chúng tôi hay, chúng tôi sẽ bán ‘của quý’ này cho công tử và đảm bảo sẽ giữ gìn thanh danh cũng như thân xác vẹn toàn cho công tử suốt ngàn đời sau, công tử thấy thế nào?”

Thiến của người ta mất một ‘viên ngọc’ lại còn bán nó cho người ta để lấy tiền…

Tên Lý công tử số đen ấy nghe xong thì trợn mắt, ngất thẳng cẳng, Tri Vi phải tát bôm bốp vào mặt hắn mấy cái, hắn mới chịu tỉnh. Tỉnh rồi, mặt mày hắn đen thui, ra chiều đăm chiêu ngẫm nghĩ một hồi, ngẫm thấy hôm nay mình không đem theo hộ vệ, đúng là xui tận mạng, dù bây giờ có vờ đồng ý rồi về phủ sai người đến giết tên nhãi con này cho bõ tức thì chỉ sợ nó lại vứt luôn ‘viên ngọc’ ấy đi rồi oang oang loan chuyện xấu của hắn ra cho bàn dân thiên hạ biết thì cả đời này hắn sẽ không thể ngóc đầu lên làm người được, Lý gia cũng khó mà thoát nổi họa diệt thân!

‘Ngọc’ đã bị rớt ra, đây chính là sự thật, vô cùng phũ phàng mà cũng rất cay đắng. Đó là điểm yếu chí mạng của hắn, dù có che giấu giỏi đến mấy thì cũng có ngày bị phát hiện, việc duy nhất có thể làm bây giờ là lập tức ra khỏi thành, mua lại ‘ngọc’ rồi nhờ người đút vào cho đủ số chẵn, hai viên.

“Bao nhiêu lượng…” Hắn ngơ ngẩn hỏi lại.

“Cũng không nhiều lắm đâu…” Tri Vi cười rõ ngọt: “Cùng lắm thì đến ba ngàn lượng thôi…”

Ba ngàn lượng bạc đúng là không nhiều mà cũng không ít, là số tiền mà đám công tử nhà giàu này có thể tự chi trả được mà không cần kinh động đến mấy vị trưởng bối trong dòng tộc. Làm người không nên tham lam quá! Tri Vi cảm thấy ba từ ‘sống tử tế biết điều’ rất chi là hợp với mình!

“Giờ không…không…có nhiều như thế…” Mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, nhác thấy ánh mắt ma quỷ của Tri Vi thì vội vàng nói: “Ngày mai sẽ…sai người mang đến…”

“Bảo kẻ đó để ngân phiếu dưới viên gạch thứ ba dưới chân tường phía Tây ngõ Đông Trì, hi vọng khi chúng tôi nhận được ngân phiếu của công tử thì cũng hay tin công tử đã rời khỏi thành rồi.” Tri Vi gật đầu hài lòng, lòng thầm nghĩ cách để nhận tiền trót lọt.

“Đừng có giở trò đấy!” Đôi mắt trong trẻo, long lanh như nước của Tri Vi bỗng lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, khiến kẻ bị nhìn vội co rúm người lại.

“Người có gia thế, có địa vị như công tử thì đừng nên đấu với đám dân đen mạt hạng như chúng tôi, vì chúng tôi vốn chẳng còn gì để mất cả nên không sợ bất kỳ điều gì đâu!”

Mồ hôi hột túa ra ròng ròng, vội gật đầu lia lịa biểu thị mình đã hiểu — Nếu khắc trước hắn còn định giở trò thì bây giờ hồn vía đã sớm bay lên mây do luồng mắt ớn lạnh như dao kề cổ của Tri Vi đang lừ lừ lia tới, mọi ý đồ đen tối mới lóe lên trong đầu đều đã bay mất tăm!

Tên ranh này, dù làm việc gì nó cũng vô biểu cảm, chỉ bình tĩnh hành sự, chỉ riêng thái độ đó thôi cũng đủ để người khác sợ hãi rồi, song thứ đáng sợ hơn cả vẫn là ánh mắt sắc lạnh vô tình của nó, thứ giấu sau lớp sương mờ ảo trong đôi mắt của nó chính là tính cách gian ngoan hiểm độc của loài ma quỷ!

Tuy câu nói của Tri Vi chẳng hề toát lên vẻ uy hiếp nhưng hắn tin chắc, nếu hắn nhất quyết tìm cách trả thù thì ‘tên ranh này’ cũng sẽ lôi hắn chết theo!

“Ba ngày sau khi công tử rời khỏi thành, hãy sai người đến nơi đã giao ngân phiếu để lấy lại ‘ngọc’. Nhớ kêu bọn họ thúc ngựa phi ngày phi đêm để đến núi Nam Sơn nơi thần y đang cư ngụ, nói không chừng thì hẵng còn kịp.” Tri Vi cười tươi như hoa, ve vuốt túi tiền: “Túi tiền này cũng sẽ được giao cùng với ‘ngọc quý’ của công tử. À, chiếc túi này miễn phí đó, công tử không cần phải trả tiền đâu, vì chúng tôi chuyên bán một tặng một mà!”

“….”

Sau đó thì kêu một tên nhóc đến dìu gã Lý công tử về phủ, Tri Vi tin rằng lúc này hắn có tức đến mấy cũng không dám sai người giết cô để diệt khẩu vì hậu họa của chuyện này vô cùng khôn lường.

Tri Vi an ủi Nhân nhi đang đứng nghệt mặt ra như tượng mấy câu rồi đuổi khéo cô ta vào trong, còn lại một mình, cô chỉ đứng trước bụi hoa đang nở rộ, trầm mặc hồi lâu.

Nắng xuân chan hòa trải khắp không gian, ‘chàng trai’ có sắc da vàng vọt ốm yếu đứng giữa vườn hoa trông rất đỗi thanh tú, hiền hòa; đôi mắt long lanh lấp lánh như sóng nước, lúc ngắm hoa ánh mắt ấy cũng rất đỗi dịu dàng trân trọng.

Dịu dàng trân trọng như mười đầu ngón tay đang nâng niu chiếc túi đựng ‘ngọc’ phía trước mặt…..

Lâu sau, cô bỗng mỉm cười lên tiếng: “Các hạ đã xem đủ chưa vậy?”
Bình Luận (0)
Comment