Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 111

Thần Vương bình tĩnh dời mắt đi, ấn đầu Cửu Châu vào lòng mình, “Đừng nhìn nụ cười đó, nhìn nhiều không tốt đâu.”

Cửu Châu ngoan ngoãn ghé vào lòng hắn, cất giọng ồm ồm hỏi, “Sẽ thế nào?”

“Sẽ xấu đi đấy.”

Con người Vân Diên Trạch trông ôn tồn lễ độ, nhưng thật ra rất tàn nhẫn, còn cứng hơn cả mấy bậc thềm bằng ngọc trước Thái Ương cung. Một cô nhóc đáng yêu như Minh Tiểu Trư nhà hắn vẫn nên cách xa người này một chút mới an toàn.

“Ngũ đệ.”Vân Diên Trạch khẽ cười, đứng lên tựa vào cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, “Không biết người này phạm phải tội gì mà phải để Hộ Long vệ tự mình áp giải về đây?”

“Tứ ca để ý nàng ta như thế, chẳng lẽ huynh là đồng đảng của ả?” Rõ ràng là đang ngửa đầu nhìn Vân Diên Trạch, nhưng khí thế của Thần Vương lại áp chế cả đối phương, “Nếu huynh muốn biết ả ta phạm tội gì thì cứ đến thiên lao của Đại Lý tự hỏi thăm là biết ngay.”

“Sau khi thành thân, Ngũ đệ càng biết nói đùa rồi.” Vân Diên Trạch miệng cười nhưng lòng thì không, đưa mắt nhìn sang Minh Ký Viễn và cỗ xe ngựa của Minh gia, chầm chậm lên tiếng, “Nếu Ngũ đệ đang bận thì ta không quấy rầy nữa.”

Nếu phạm tội bình thường thì chỉ cần giao cho Kinh Triệu phủ xử lý là được, nếu giao cho Đại Lý Tự thì hẳn là án nghiêm trọng.

Vân Diên Trạch liếc nhìn cô gái bị trói gô lại còn bị bịt kín miệng kia, rồi thu hồi tầm mắt.

Đại Lý Tự…

Hắn khẽ gõ lên mặt bàn, tiếc là bây giờ hắn đang thất thế, không nghe ngóng được tin tức gì. Đổi lại là một năm trước, không tới hai ngày lai lịch thân phận của cô gái này sẽ xuất hiện trên bàn của hắn.

Từ khi phụ hoàng “lùa” bọn hắn vào cung, ra vào phải có Hộ Long vệ giám sát, hắn chẳng khác gì một tên tàn phế mù lòa.

Ngoại trừ Vân Độ Khanh, chẳng có hoàng tử nào dám sai sử Hộ Long vệ như thị vệ cả.

***

Quay về cung, dùng bữa tối xong, Thần Vương đi tới bên cạnh Cửu Châu, cùng nàng tranh nhau chỗ ngâm chân.

Nhìn bàn chân của hai người vờn nhau trong chậu, cung nhân Kỳ Lân cung chẳng còn thấy kinh ngạc nữa. Đến khi hai người chơi xong, bọn họ vội vàng đổi sang một chậu nước ấm mới.

Ngâm chân xong, cung nữ định xoa bóp chân cho Cửu Châu lại bị Thần Vương cầm khăn lau ngăn lại, “Cứ để đó, để bổn vương xoa chân cho Vương phi.”

Nhóm cung nữ che miệng khẽ cười, cúi đầu lui ra sau.

“Điện hạ, chàng xoa cho đàng hoàng, ta ngứa.”

“Bổn vương từng tuổi này mới xoa bóp chân cho người ta lần đầu, nàng còn dám chê ư?” Thần Vương vờ đau lòng, “Nàng mau sờ thử đi, xem có phải lòng ta đang gào khóc không?”

Cửu Châu bị hắn chọc cười, dán lỗ tai lên ngực hắn, “Ta không nghe thấy gì hết.”

“Cô nhóc vô lương tâm này.” Thần Vương ném khăn vào chậu, xoay người bế ngang Cửu Châu quăng nhẹ lên giường, “Bổn vương buộc phải dùng gia pháp rồi.”

Dứt lời, hắn nhào lên Cửu Châu, hai người cười đùa ầm ĩ một trận.

Nhóm cung nhân vội thả rèm xuống, dọn toàn bộ đồ rửa mặt đi, giúp hai người kia đóng cửa lại.

Cung nữ giáp khẽ nói, “Điện hạ và Vương phi tình cảm thật.”

“Chủ tử tình cảm là chuyện tốt đối với người hầu như chúng ta.” Sau khi trở về phòng mình, cung nữ ất mới nói với cung nữ giáp, “Nghe cung nữ bên Chương Lục cung nói, Tứ hoàng tử phi mang thai nhưng lại trốn trong phòng khóc thầm, người hầu trong viện cũng không dám hó hé.”

“Tứ hoàng tử điềm đạm dịu dàng sao lại chọc Tứ hoàng tử phi phải khóc thế?” Cung nữ giáp không tin nổi, “Tứ hoàng tử phi xuất thân từ danh môn, lại có vẻ ngoài xuất chúng, chẳng lẽ nàng ấy không được Tứ hoàng tử yêu thương sao?”

“Ai biết được.” Cung nữ ất tung chăn ra, tháo tóc, “Nếu tình cảm tốt thì sao lại để nương tử mình rơi lệ? Lúc nãy khi hầu hạ điện hạ và vương phi, trông vương phi không được vui lắm, ngươi có thấy điện hạ vừa gắp thức ăn vừa dỗ nàng nói chuyện không, ban nãy còn xoa bóp chân cho nàng ấy, chọc Vương phi cười không ngừng, đấy mới gọi là tình cảm thắm thiết.”

Cung nữ giáp mang nước vào, hai người tắm xong rồi chui vào chăn, cung nữ giáp mới lên tiếng, “Vương phi tốt như thế, nếu điện hạ không đối xử tốt với nàng ấy mới khiến người ta không chấp nhận nổi.”

Cung nữ ất trở mình, cất giọng ngái ngủ, “Đúng thế.”

Đừng nói là Thần Vương điện hạ, ngay cả đám người hầu như các nàng cũng rất thích hầu hạ Vương phi, thích dỗ nàng vui.

Người trong cung đều tuân thủ quy tắc cứng nhắc, nhìn thấu mọi âm mưu tranh giành, bỗng dưng bắt gặp một người hoặc một vật tốt đẹp nào đó sẽ dễ dàng khơi lên chút nhân tính trong lòng của mỗi người.

Cửu Châu bị Thần Vương chọc cười rũ rượi, nằm lỳ trên giường chẳng buồn động đậy, Thần Vương chọc vào lưng nàng, nhưng nàng chỉ rầm rì một tiếng chứ không chịu ngồi dậy.

Thần Vương thấy thế, dứt khoát nằm ghé bên cạnh nàng, hai người nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tối nay điện hạ cố tình dỗ ta vui đúng không?” Cửu Châu trừng to đôi mắt đen láy, long lanh ánh nước tựa như một viên đá mắt mèo màu đen vô vùng xinh đẹp.

“Cuối cùng nàng cũng nhận ra tâm tư của bổn điện hạ rồi.” Thần Vương xoa tóc nàng rối um lên, “Bây giờ có phải vui hơn xíu không?”

“Vâng.” Cửu Châu dụi đầu vào lòng hắn, “Năm xưa Minh gia Lăng Châu mang ta vứt ở nơi hoang vu, hai vị sư phụ đã mang ta về đạo quán. Lúc ấy tiên đế vẫn còn tại vị, biết bao trung thần lương tướng đều chịu cảnh bị biếm quan, nghiêm trọng hơn là mất đầu. Các sư phụ thấy ta được bọc tả bởi vải vóc thượng hạng, nghi ngờ là con cháu của trung thần nào nên không dám báo quan. Bọn họ đi nghe ngóng ở Lăng Châu suốt một khoảng thời gian, không thấy có người tìm mới nhận nuôi ta.”

“Hai người họ đến các thôn trang lân cận khám bệnh miễn phí để đổi lấy sữa dê hoặc sữa mẹ mang về cho ta.” Nói đến đây, Cửu Châu mỉm cười, “Sư phụ thường nói, người ta ăn cơm trăm nhà, còn ta uống sữa trăm nhà, thế nên từ nhỏ ta đã háu ăn, ăn đến mạt đạo quán luôn.”

“Thế thì nàng đúng là háu ăn đấy.” Thần Vương nhẹ nhàng vuốt tóc nàng khẽ cười thành tiếng.

“Nhưng ta lại nghi ngờ là do hai vị sư phụ quá lười nên đạo quán mới nghèo thế.” Cửu Châu nhớ lại chuyện hồi bé, bắt đầu hào hứng kể, “Những khi trời đẹp, hai người họ sẽ nằm trên tàng cây tắm nắng hơn hai canh giờ chứ không chịu đi rửa chén.”

“Thế chén bát đều do nàng rửa ư?”

Cửu Châu im lặng một cách đáng ngờ, “Không, ta dời ghế đến dưới tàng cây nằm ngủ.”

Thần Vương nhíu mày, đúng là thầy hiền trò hiếu, cần cù cùng tiến.

“Mỗi lần mưa xong thì trên núi mọc rất nhiều nấm, hai sư phụ sẽ dẫn ta đi hái nấm, nhiều quá ăn không hết sẽ đem xuống núi đổi lấy tiền.” Cửu Châu thở dài, “Có lần Nhị sư phụ đào được một củ nhân sâm, ban đầu định đem đi đổi lấy tiền, nhưng không ngờ lại bị Đại sư phụ tưởng là củ cải nên mang đi hầm canh, rồi trút hết vào bụng ta, sau đó ta bị chảy máu mũi suốt hai ba ngày liền. Đại sư phụ còn đánh nhau một trận với Nhị sư phụ, cái bàn đủ bốn chân lành lặn duy nhát của đạo quán cũng bị hai người họ đánh nát.”

Hai vị sư phụ này có vẻ không đáng tin cho lắm, Minh Tiểu Trư có thể lớn lên khỏe mạnh thế này âu cũng là nhờ mạng lớn.

Đợi đã, nát… cả bàn sao?

Ánh mắt Thần Vương dại ra, “Bọn họ đập nát cái bàn luôn sao?”

“Ừm.” Cửu Châu gật đầu, “Cái bàn cũng cũ lắm rồi, hai vị sư phụ biết chút công phu nên đánh gãy đồ cũng là chuyện bình thường.”

Cũng đúng, hai nữ đạo sĩ trông coi đạo quán, nếu không có chút công phu thì không an toàn.

Nhưng muốn đánh nát bàn gỗ thì đúng là không phải chuyện dễ dàng gì.

“Hai vị sư phụ có dạy võ công cho nàng không?”

“Ta từng học chút quyền cước.” Cửu Châu hạ giọng thì thầm bên tai Thần Vương, “Hai vị sư phụ đều nói ta không có năng khiếu học võ, vào kinh rồi thì không được nói chuyện này cho người khác biết, bởi vì chút công phu mèo ba chân này của ta sẽ làm mất mặt bọn họ.”

Hèn chi hai người quen nhau lâu như thế mà Cửu Châu chưa từng nhắc đến chuyện này với hắn.

Trình hội họa của nàng kém thế mà hai vị sư phụ có thể khen ra hoa, vậy thì võ nghệ của nàng phải kém cỡ nào mới khiến bọn họ không dám mở miệng khen nàng?

“Minh Tiểu Trư.” Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta không hề để tâm đến mấy lời của cô ả kia, nàng cũng đừng bận tâm nhé.”

Cửu Châu hấp háy đôi mắt to tròn nhìn hắn.

“Tiểu Trư nhà chúng ta thiện lương đáng yêu, ngây thơ đơn thuần, lớn lên ở đâu cũng không sao cả.” Thần Vương nghiêm túc nhìn nàng, “Ta chỉ quan tâm lúc trước nàng có sống hạnh phúc hay không, có chịu ấm ức hay không, có người nào ăn hiếp nàng không thôi.”

“Nếu có người ăn hiếp nàng, ta sẽ giúp nàng báo thù. Nếu ngày xưa nàng sống khổ cực, ta sẽ bù đắp từng chút từng chút một.” Thần Vương cười, “Chúng ta gặp nhau sớm thế chứng minh rằng ông trời đã định trước hai ta rồi sẽ ở bên nhau.”

Cửu Châu ôm Thần Vương, vùi đầu vào lòng hắn, “Vâng.”

Lúc bấy giờ Cửu Châu mới nhận ra, thật ra nàng có phần để tâm đến những lời Minh Trân Ngọc đã nói.

Trên đời có rất nhiều chuyện vốn không hề tồn tại, nhưng nếu có người tin vào lời đồn thì nó sẽ trở thành sự thật.

Đây chính là sức mạnh của tin đồn thất thiệt.

Nhưng điện hạ đã tự tay xóa bỏ chút bận tâm cuối cùng trong lòng nàng.

Nhìn Cửu Châu an tâm tựa vào lòng mình ngủ thiếp đi, Thần Vương chầm chậm ngồi dậy, khoác thêm ngoại bào rồi bước ra khỏi phòng.

“Điện hạ.” Thái giám gác cửa thấy Thần Vương không thèm buộc tóc đã đi ra, vội vàng tiến lên, “Sao điện hạ chưa ngủ?”

“Mang đèn đi cùng ta đến Thái Ương cung.” Sắc mặt Thần Vương vô cùng u ám, thậm chí trong mắt còn mang theo cả sát ý.

Tiểu thái giám hoảng hồn thốt lên, vội vàng cùng một thái giám khác tìm đèn và áo choàng, có người còn định buộc tóc lên giúp hắn.

“Không cần.” Thần Vương vẫy tay cho thái giám đang định buộc tóc cho mình lui xuống, “Đến thẳng Thái Ương cung.”

Đám thái giám không dám hỏi điện hạ vì sao đã khuya rồi mà còn đến Thái Ương cung, vội vàng cho người chuẩn bị kiệu, tiện đường phái người sang Thái Ương cung bẩm báo.

Long Phong đế vừa cởi ngoại bào ngả người xuống long sàn, bất chợt nghe thấy cung nhân vào báo Thần Vương đến cầu kiến.

Ông ngồi dậy, “Cho Độ Khanh vào đây.”

Khi Thần Vương bước vào, Long Phong đế thấy con trai không kịp buộc tóc, sắc mặt lạnh như băng, đau lòng gọi hắn đi tới, “Sao thế, mau lại đây ngồi.”

“Phụ hoàng.” Thần Vương đi đến trước mặt ông, chắp tay hành lễ, “Nhi thần mong phụ hoàng điều tra Minh gia Lăng Châu cho thật kỹ càng.”

Long Phong đế nghe thế thì sững người, thở dài nói, “Con biết chuyện của Cửu Châu rồi sao?”

“Phụ hoàng đã biết rồi ư?”

“Lúc trước sau khi Minh gia tìm được con gái, ta bắt đầu có ý định kết thân với nhà họ.” Long Phong đế thở dài, “Minh gia bèn kể lại chuyện này cho ta biết, ta đã cho người đi điều tra, Minh cô nương vẫn luôn ở đạo quán, tâm tính lương thiện, con đừng vì những chuyện này mà hiểu lầm con bé.”

“Nhi tử làm sao nỡ hiểu lầm nàng, con chỉ hận Minh gia Lăng Châu ra tay độc ác. Nếu Cửu Châu không được người ta cứu e là bây giờ đã thành một bộ xương khô trong núi sâu, chẳng có cơ hội để trưởng thành.” Vẻ đau đớn hiện rõ trong mắt hắn, “Có lẽ nàng chết chẳng toàn thây, bị sói ăn, bị gấu xé, hài cốt rải rác khắp nơi.”

“Phụ hoàng, hồi bé người từng nói với con rằng, người ác ắt gặp báo ứng.” Thần Vương vái Long Phong đế một cái thật sâu, “Nhi thần muốn để bọn hắn nhận lấy báo ứng.”

Long Phong đế vui mừng nhìn con trai mình.

Con ông cuối cùng đã trở thành một cây đại thụ có thể che mưa che gió cho người thân yêu và bách tính trong thiên hạ rồi.

Ông đứng dậy, vỗ vai con trai mình, chậm rãi đáp, “Độ Khanh à, chỉ cần con đồng ý trở thành Thái tử là có thể làm được mọi thứ.”

***
Bình Luận (0)
Comment