Hoang Thành Tù

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Artist: 失眠電燈
Mùa thu nước mưa lạnh như băng, trời đất như bị phủ bởi một màn mưa dày đặc, mưa như trút nước, gần như nhìn không rõ đường đi trước mắt.
Tiết Dương khi thì ngự kiếm, khi thì đi thuyền, khi lại đi bộ, đi một đoạn nghỉ một đoạn, càng về sau càng không có khí lực huy động Hàng Tai, dứt khoát thu hồi kiếm, đi về phía trước từng bước một. Bất kể là nắng rát hay mưa to cũng không ngăn được bước chân của hắn. Có lẽ hắn nên dừng hẳn lại nghỉ ngơi rồi hẵng đi, nhưng hắn không thể chờ nổi. Tiết Dương hoàn toàn không để ý tới sự chật vật của bản thân, trong lòng chỉ vang lên câu kiên trì kiên trì nào, nhanh thêm chút nữa nhanh thêm chút nữa nào.
Hắn đi thẳng một đường, băng sông vượt núi, đi qua từng hẻm đường hoang vu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, hết thảy xung quanh tựa như đều là cảnh nền, hắn không rảnh thưởng thức. Những cảnh phong tinh huyết vũ, những thứ ân ân oán oán, thị thị phi phi, chẳng biết từ lúc nào đã không còn quan trọng nữa. Giữa trời đất núi sông, giữa dòng người ngược xuôi hối hả, hắn không thèm bận tâm, chỉ duy có thân ảnh người kia là sáng ngời, hắn cứ đi, đi mãi, ôm trong lòng một ý niệm.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng thấy được cánh cổng nơi Nghĩa thành quen thuộc.
Tiết Dương không rõ chính mình còn sống hay không, tập tễnh đi tới, đẩy cửa thành cũ nát ra xoay người dựa vào cửa rồi trượt người ngồi xuống. Hắn ôm đầu gối ngồi một lát, mới lần nữa đứng lên, đi vào Nghĩa thành.
Hoàng hôn mùa thu, ánh nắng chiều phủ lên toàn bộ nghĩa trang, tạo thành một mảng ánh cam u tối, đèn lồng trắng cùng tiền vàng bay bay, dật dờ trong gió. Tiết Dương kiệt sức ngay đến bậc cửa nghĩa trang cũng bước hụt, thử mấy lần cuối cùng mới đi được vào trong.
A Tinh ghé vào bàn ngủ, nghe thấy tiếng động mở mắt ra, phát hiện một người toàn thân đầy máu đi tới chỗ nàng, cũng không nhận ra đó là Tiết Dương, còn tưởng rẳng ban ngày gặp quỷ, sợ tới hét lên một tiếng ngã lăn khỏi ghế.
Tiết Dương nói: "Ngươi gào cái quỷ gì. A Tinh, ngươi cho Hiểu Tinh Trần uống thuốc chưa đấy?"
A Tinh lúc này mới chắc chắn người đứng trước mặt mình là Tiết Dương, nhưng mà không biết vì sao lại thành cái bộ dạng chật vật này, so với vẻ mặt phấn chấn hay hung ác âm hiểm trong ấn tượng của nàng chênh lệch một trăm lẻ tám ngàn dặm.
Mấy ngày trước nàng chạy về nghĩa trang, vốn muốn mang Hiểu Tinh Trần rời đi, để Tiết Dương có muốn tìm cũng không được, nhưng Tiết Dương cho nàng phương pháp phá trận, lại không cho y, dù A Tinh có thể tự do ra vào trận pháp, Hiểu Tinh Trần cũng không ra được, nàng không thể làm gì khác hơn là một mực trông coi chỗ này.
A Tinh run giọng nói: "Rồi đó, ngươi, xem ra lần này ngươi không gạt người, nhưng ngươi trở về, còn muốn làm gì chứ!"
A Tinh cũng không sợ hãi, vừa nói vừa giang hai cánh tay chắn trước người Hiểu Tinh Trần đang mê man, cao giọng: "Ngươi còn định làm gì đạo trưởng! Ngươi cút đi cho ta!"
Tiết Dương hơi yên tâm, đẩy A Tinh ra, bước tới bên giường.
Hiểu Tinh Trần sau khi uống thuốc đến giờ vẫn mê man. Tiết Dương thăm dò hơi thở của y, đặt tay lên ngực kiểm tra nhịp tim đập, thở phào một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn nhìn gương mặt Hiểu Tinh Trần, ánh mắt nhất thời không dứt ra được.
Tiết Dương như vậy khiến A Tinh ngây người, biết rõ ác ma này cho dù có làm ra động tác ôn nhu ân cần, trong lòng chắc chắn cũng trù tính mục đích ác độc hơn. Nhìn Tiết Dương không chút kiêng kỵ thân mật Hiểu Tinh Trần, trong lòng A Tinh chỉ thấy buồn nôn, tóc gáy sắp dựng đứng cả lên, chạy tới đẩy Tiết Dương ra, hét to: "Ngươi đừng có đụng vào đạo trưởng! Ngươi đi ra!"
Tiết Dương đột nhiên quay đầu, trong mắt lóe lên hàn quang, hắn túm thắt A Tinh ném nàng ra ngoài nghĩa trang, đóng cửa lại.
A Tinh ở bên ngoài điên cuồng đập cửa, khàn giọng hô to: "Ngươi, tên ma quỷ này! Yêu quái khoác da người! Ta muốn vào trong, mau cho ta vào! Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào đạo trưởng!"
Tiết Dương đâu chịu để ý nàng, như du hồn xiêu xiêu vẹo vẹo trở lại bên người Hiểu Tinh Trần.
Tiếng gào thét bị ngăn lại, trong phòng trở nên yên tĩnh. Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần, nỗi căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng vơi đi, cả người thả lỏng, kiên trì không nổi nữa, ngã xuống theo mép giường.
Không biết qua bao lâu Tiết Dương mới tỉnh lại, cả người hắn mệt lả, mềm nhũn vô lực. Tiết Dương khẽ giật mình ngước nhìn Hiểu Tinh Trần, thấy y vẫn yên ổn nằm đó, mới lại cúi đầu xuống, hoạt động cổ tay và đầu gối một chút, chống vào mép giường từ từ đứng lên.
Tiết Dương trước tiên đi tắm đã, hắn quả thực chịu không nổi toàn thân đầy máu, cũng không thể để Hiểu Tinh Trần vừa tỉnh lại đã thấy ngay dáng dáng vẻ như ma như quỷ của hắn.
Hắn vừa bước vào thùng gỗ, nước đã biến thành đỏ tươi, phải đổi liên tiếp ba lần, rốt cuộc mới rửa sạch. Vết thương do đao, do roi ngâm nước mà trắng bệch cả, da thịt lật ra bên ngoài, chỗ bị kìm nướng đã sưng đỏ thối rữa. Tiết Dương khoét sạch đám thịt bị thối rữa này đi, lấy thảo được còn thừa lúc trước ra, thoa lên vết thương, sau đó dùng băng vải băng kín lại, ngón tay cũng băng bó thật kỹ.
Thương tích của hắn thật quá nhiều, lại còn rất nghiêm trọng. Lúc này hắn mới phát hiện, xương sườn hình như cũng gãy mất hai cái, trước đây không phát hiện ra, cũng may không đâm thủng tim phổi, hắn còn sống trở về đây, quả thật là kỳ tích.
Tiết Dương cười lạnh hai tiếng, cũng không biết cười mình chật vật hay cười mình ương ngạnh nữa.
Hắn xử lý xong thương thế, thay xong y phục, dùng một đoạn dây buộc lại mớ tóc rối, liền trở lại là một thiếu niên lang tuấn tú, những vết thương kia được y phục che chắn, không nhìn thấy được, cả người tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Tiết Dương tùy tiện tìm một ít thức ăn lấp cho qua bụng, lần nữa trở lại bên người Hiểu Tinh Trần.
Hắn nhìn gương mặt y, dường như nhìn mãi cũng không đủ. Ba năm trước kia hắn cũng chỉ thích nhìn y, ánh mắt luôn vô tình hoặc cố ý dán lên người Hiểu Tinh Trần. Y mắt mù, hồn nhiên không hay có hai ánh mắt luôn chăm chú nhìn mình, vì vậy Tiết Dương càng thêm càn rỡ.
A Tinh không thích hắn như vậy, nói hắn cứ quấn lấy đạo trưởng như thế có phiền không, hắn liền nói ta thích, nhỏ mù như ngươi quản được chắc. Hai người mà cãi nhau, Hiểu Tinh Trần liền ở giữa giảng hòa. 
Đây là cách ba người vẫn sống chung với nhau, giờ nghĩ lại, cứ như cách cả đời người.
Hiểu Tinh Trần giống như đang nằm mộng, mộng rất dài, dài đến gần như sẽ không tỉnh lại nữa.
Y thấy bản thân khi còn là trẻ con, ở sư môn học tập đạo pháp tiên thuật, chơi đùa với huynh đệ sư tỷ đồng môn. Thuở thiếu thời y cũng thích nói cười, nhẹ nhàng tung bay, trải qua một thời thiếu niên êm đềm. Y đeo kiếm xuống núi, cùng bạn tốt chí giao thực hiện lý tưởng của mình. Y một trận thành danh, giúp người không cần hồi báo, được bách gia tán thưởng. Y mất đi đôi mắt, giấc mộng biến thành hắc ám, chẳng còn tia sáng nào, y cảm nhận được ấm lạnh nơi thế gian.
Nhưng thiếu niên kia xuất hiện, giống như đem đến cho y ánh sáng, y bị hắn hấp dẫn, thiếu niên này hoạt bát đường hoàng, tín nhiệm và lệ thuộc khiến y cảm thấy trong lòng tràn đầy vui thích, y khi đó thường xuyên cảm thấy, cuộc sống tuy có hàng vạn nỗi khổ, nhưng chung quy vẫn như y từng nghĩ, ấm áp vô cùng.
Mộng tuy dài, nhưng dẫu sao vẫn phải tỉnh lại, giống như ba năm giả dối đó. Thân ảnh của thiếu niên tán vụn, theo sau là muôn trùng dối trá, là ác ý cùng tàn nhẫn trần trụi. Có lúc y thật không phân rõ mộng và thực tại, nếu y có cơ hội mãi thiếp đi, giấc mộng giả tạo kia vẫn có thể tiếp tục, nếu như y mở ánh mắt luôn tối tăm không thấy ánh mặt trời ra, chờ đợi y sẽ lại là cái gì chứ.
Y thật hi vọng hết thảy đều là vận mệnh đùa giỡn y, chỉ là một giấc mộng, đợi y tỉnh lại, người thiếu niên kia vẫn sẽ ở bên người y, như từ trước đến giờ vẫn chưa từng rời khỏi.
Hiểu Tinh Trần giật giật ngón tay.
Hoàng hôn mùa thu, ánh nắng chiều rọi vào trong ô cửa nhỏ, từng hạt bụi li ti nhảy múa trong không khí.
Tất cả cực kỳ yên tĩnh.
Mấy ngày liên tiếp, Tiết Dương đều nắm tay Hiểu Tinh Trần, hắn biết y đã tỉnh lại.
Tiết Dương ngẩng đầu khỏi cánh tay, ánh mắt rơi trên khuôn mặt y, giống như trước đây vậy.
Ánh hoàng hôn phủ xuống gương mặt hắn, sạch sẽ mà nhu hòa.
Hắn chậm chạp, nhẹ nhàng nói: "Sắp ăn cơm rồi, chưa có nguyên liệu nấu ăn đâu, phải đi mua. Ở đây có hai nhánh cây nhỏ, rút cây dài thì ở lại, rút cây ngắn thì phải đi, thế nào?"
Đây là giọng nói thuộc về thiếu niên kia.
Giống như mỗi ngày trước kia, thiếu niên thảo luận với y xem ai đi mua thức ăn, tuy là chuyện nhỏ, nhưng thiếu niên làm không biết chán.
Hiểu Tinh Trần ngẩn ngơ, y chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi dậy, sau đó nâng cánh tay lên, mò mẫm đến tay thiếu niên, một đường hướng lên trên, chạm tới đỉnh đầu hắn.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi..."
Là y còn chưa tỉnh sao? Hay là hết thảy mọi thứ sau đó đều là cơn ác mộng, còn trước đây và bây giờ mới là thực tế?
Tiết Dương không kiềm được, tình cảm chất chứa trong lòng cào xé hắn, hắn nhào qua ôm chặt Hiểu Tinh Trần, khóc rống lên.
Tiết Dương, hắn chưa từng như vậy. Hắn cực kỳ mạnh mẽ, máu lạnh, tàn nhẫn, từ khi bảy tuổi, hắn đã không rơi nước mắt nữa rồi.
Vậy mà lúc này, dường như hắn muốn đem toàn bộ ủy khuất bi thương tức giận từ nhỏ đến lớn phát tiết hết ra, hắn ôm Hiểu Tinh Trần, tuyến lệ cứ vậy trào ra khỏi mắt hắn, tràn qua gò má, chảy vào sau cổ áo Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần bị hắn ôm vào ngực, thiếu niên vùi đầu ở cần cổ y, tóc cọ cọ gò má, y chỉ cảm thấy bên cổ lành lạnh.
Hiểu Tinh Trần bị tiếng khóc này làm mủi lòng, đờ đẫn vươn tay vuốt ve sống lưng thiếu niên.
Hiểu Tinh Trần nói: "Không sao đâu, không có chuyện gì đâu."
Tiết Dương thút thít nghẹn ngào: "Ta đã nghĩ lần này ngươi sẽ không tỉnh lại nữa! Trên người ngươi còn đau không, còn khó chịu ở chỗ nào không? Ta, ta, là ta hiểu lầm, tại sao ngươi không nói cho ta, người ngươi thích thật ra là ta chứ?!"
Tay Hiểu Tinh Trần cứng lại, như vừa tỉnh giấc mộng, đẩy hắn ra, nói: "Tiết Dương?"
Tiết Dương bị đẩy lùi về sau mấy bước, hắn lau mặt nói: "Cũng là người đã ngây ngốc bên cạnh ngươi ba năm."
Hiểu Tinh Trần lắc đầu, y vừa mới tỉnh lại, không phân rõ thực tế cùng ảo mộng, y không nhìn thấy được, bên tai lúc thì là giọng điệu của thiếu niên kia, khi lại là thanh âm hung ác của Tiết Dương, nhất thời khiến y như chìm vào sương mù dày đặc, xoay tròn trong vòng xoáy không đáy.
Tiết Dương tiến tới, vẫn dùng thanh âm thiếu niên trước kia nói: "Ta mang A Tinh về rồi, ngươi muốn gặp nó chứ?"
Hiểu Tinh Trần hỏi: "A Tinh... Ngươi lại muốn dùng A Tinh uy hiếp ta sao?"
Tiết Dương vội vàng đáp: "Không phải!  Ta chẳng qua cảm thấy, ba người chúng ta ở cùng một chỗ, có lẽ vẫn thể... Với cả, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Những việc trước kia, là ta không tốt, ngươi có thể tha thứ cho ta được không? Hiểu Tinh Trần, ngươi không phải cũng thích ta sao?"
Toàn thân Hiểu Tinh Trần như rơi vào hầm băng.
Chẳng biết tại sao Tiết Dương lại biết được tâm ý của y, y cho đến tận giờ cũng chưa từng nói qua với bất kỳ kẻ nào, vốn định một mực dằn sâu trong lòng, nhưng Tiết Dương sao lại biết được chứ.
Tiết Dương định tiếp tục ôm Hiểu Tinh Trần, y chán ghét gạt tay hắn ra. Tâm tư bị nhìn thấu, Hiểu Tinh Trần dứt khoát thẳng thắn nói chuyện: "Coi như là vậy, nhưng thế thì sao chứ, người ta thích vốn dĩ là một kẻ không tồn tại, liên quan gì tới ngươi!"
Tiết Dương sửng sốt: "Nhưng đó cũng chính là ta, không phải bây giờ ta đang chân chân thực thực đứng ở chỗ này sao?"
Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi cảm thấy các ngươi là một người sao? Ngươi xem lại những chuyện ngươi ngươi đã làm đi."
Hiểu Tinh Trần nắm chặt bàn tay: "Nói tha thứ gì chứ, ngươi thật biết bản thân sai ở chỗ nào không? Hay đây lại là một từ định mê hoặc người khác của ngươi, ngươi lại muốn làm cái gì? Kéo ta về lần nữa, biết tâm tư của ta rồi, lại muốn nghĩ phương pháp mới giày vò ta nữa phải không?!"
Tiết Dương nói: "Không phải vậy!"
"Vậy thì vì sao!" Hiểu Tinh Trần quát hắn, cắn răng, nói từng chữ một: "Người như ngươi, căn bản vốn không đáng được tha thứ!"
Tiết Dương ngẩn người.
Hiểu Tinh Trần chưa từng thốt ra những lời nghiêm trọng như vậy, hắn trăm cay nghìn đắng mới trở lại bên người y, kết quả đổi được một câu như vậy? Y cảm thấy, hắn căn bản không xứng đáng.
Tiết Dương bật cười, trong mắt phủ một tầng hơi nước, cười đến dữ tợn mà bi thương.
Hắn cười nói: "Không đáng, phải, ta không xứng đáng. Nhưng Hiểu Tinh Trần à, kiếm Sương Hoa của ngươi sắc bén cỡ nào, hôm đó ngươi ôm quyết tâm liều chết đánh với ta, mũi kiếm kia vì sao ở giây phút mấu chốt lại tránh khỏi tim ta chứ!"

Bình Luận (0)
Comment