Hoang Thành Tù

Chương 55

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Artist: 岛田肉
Hiểu Tinh Trần nặng nề thiếp đi, Tiết Dương không nhúc nhích, cũng không nói gì, cứ vậy hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn y. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gần như có thể nghe được tiếng lá xào xạc khe khẽ ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời không sáng quá, nhưng cũng không tối quá, cực kỳ nhẹ nhàng cũng cực kỳ nhu hòa, xuyên qua cửa sổ phủ nhẹ trên người Hiểu Tinh Trần, tạo thành một lớp sáng nhàn nhạt trên y phục trắng thuần của y.
Hắn nhìn người bên cạnh, giống như mỗi giờ mỗi khắc ba năm kia, hắn luôn vô tình hay cố ý nhìn y, quan sát y, khắc sâu vào trong lòng từng cử động, dù chỉ là một cái nhăn mày, một tiếng cười khẽ. Nếu để hắn bắt chước, hẳn sẽ giống y hệt.
Hóa ra vẫn luôn để ý y như vậy, hắn phát hiện thật muộn, thật hối hận bản thân đã lỡ, nhưng rồi lại cảm thấy vậy cũng không sao cả, ít nhất hắn biết khao khát cả đời mình, như vậy cũng không tiếc nuối. Tiết Dương hắn cũng có thứ quan trọng nhất, không phải nhất thời hứng khởi hay vì mục đích gì, mà là khát khao thuần túy không chút tạp niệm, muốn dùng chân tâm đối đáp.
Hắn ác độc tàn nhẫn, khinh thường tính mạng con người, tâm lạnh như băng luôn tự ý xằng bậy, không biết lúc nào vì y mà trở nên mềm lại, vì y không gì không thể, dường như hắn cảm thấy vì y bản thân cái gì cũng đều làm được.
Nhiều năm trước hắn cũng như vậy nhìn y, nhìn bóng lưng y rời đi, cười hì hì nói, đạo trưởng đi thôi nào.
Thời điểm đó thiếu niên kia chỉ mang một vẻ mặt có phần ngây thơ, nhẹ nhàng nói ra mấy lời này, không biết từ đó về sau chính là vực thẳm chẳng thể quay về, của Hiểu Tinh Trần, mà cũng là của chính hắn.
Đó là khởi đầu của một bi kịch.
Nhưng ai nói đây không phải là khởi đầu của một sự cứu chuộc chứ.
Nếu như không gặp phải Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương kia còn có thể lần trong bóng tối tùy ý làm bậy mà sống, tận hưởng kích thích cùng vui vẻ đó của nhân gian, gạt mình ức hiếp người cũng được, máu tanh giết kẻ khác cũng tốt, nếu sinh mạng hắn vẫn luôn như vậy, thế thì đuổi theo số mạng thuộc về bản thân mà nhuốm đen cũng không phải không thể.
Nhưng hắn đã thấy bóng dáng bạch y thuần khiết kia, giống như ánh trăng lặng yên tiến đến bên người hắn. Vầng sáng này đối với vực sâu cố thủ trong hắn hoàn toàn xa lạ, chướng mắt vô cùng, hắn vốn luôn tự cảm thấy cuộc đời mình rất tốt, chỉ tại vầng sáng này xuất hiện mà hắn không chịu nổi tất cả sự phơi bày trần trụi, khiến hắn không thể tránh né, toàn bộ tín ngưỡng đều dao động, hắn điên cuồng muốn dập tắt thứ vầng sáng kia, muốn kéo y vùi xuống vực sâu như mình. Nhưng bất tri bất giác trầm luân rồi, lại thành hai cá thể dây dưa đến chết.
Cả quá trình này, chút ánh sáng nọ chẳng biết từ lúc nào đã lan tỏa khắp sinh mệnh hắn, mây đen dần tản đi ngàn dặm, hắn vốn không quen với thứ này, nhưng rốt cuộc vẫn chạy không thoát, không thể tránh né, cuối cùng ngẩng đầu nghênh đón vầng sáng kia. Bọn họ giống như hai thái cực đối lập trong bản tính một con người, như hai dòng sông có xa thế nào đi nữa cuối cùng vẫn sẽ giao nhau, dung hợp vào nhau, chảy xiết không ngừng.
Bất luận là ở đâu, bọn họ vẫn sẽ gặp, đó là sự tha thứ cùng cứu chuộc duy nhất số mạng dành cho hắn.
Một đường đi tới, xảy ra nhiều chuyện như vậy, giờ phút này, trong lòng Tiết Dương không còn mơ màng khó hiểu nữa, mà là sự bình tĩnh tới chưa từng có. Gần hai mươi năm cuộc đời, chỉ có thời khắc này là hoàn toàn an tâm. Không có ức hiếp bỡn cợt, không có máu tanh giết chóc, không có âm độc tàn khốc, không có căm hận bất bình. Những thứ xấu xa bẩn thỉu giống như chuyện đời trước, gần như không nhớ nổi nữa rồi. Mà ba năm quá khứ đó dường như cũng không còn là một sự dối gạt một giấc mộng dễ tan, mà đã biến thành một chốn hắn mong đợi, một điểm cuối mà hắn có thể trở về.
Tiết Dương, hắn nghĩ, hóa ra bản thân cũng có thể mong đợi một nơi, một người.
Người này nói, nếu ngươi còn có thể bình yên, thì đừng quá ủ dột với chuyện quá khứ.
Hắn cũng không phải ủ dột chuyện quá khứ, ngược lại hắn sống rất thoải mái, rất tùy ý, giống như bội kiếm Hàng Tai của hắn, hắn nhất định mang đến tai ương cho thế gian này, nhưng hắn thấy chẳng sao cả, cứ tùy ý xằng bậy mà cất bước trên đường đời thôi.
Nhưng hắn thật sự là không biết mệt mỏi không thấy đau đớn ư? Cho đến bây giờ hắn mới dần biết, có một nơi để trở về thật tốt biết bao.
Hắn bị số mạng vứt bỏ, buông thả bản thân chìm trong vực sâu vô tận, lại được ánh sáng của y nhẹ nhàng ôm lấy.
Có thể gặp được Hiểu Tinh Trần, thật là tốt.
Đánh bại vận mệnh trên thế gian, thật là tốt.
Hắn một đường trải qua, suýt chết rồi lại sống.
Hắn thấy Hiểu Tinh Trần khẽ động, chậm rãi chống người lên, ngồi dậy.
Hiểu Tinh Trần không biết Tiết Dương đã tỉnh, theo thói quen kéo chăn lên đắp cho hắn.
Tiết Dương bất giác muốn bắt lấy tay y, hắn vươn cánh tay ra, nhưng cuối cùng vẫn chỉ để bên chăn, không kéo Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương nói: "Ta lại thoát chết, đúng là mạng lớn nhỉ."
Không phải hắn mạng lớn, mà là Hiểu Tinh Trần dùng toàn bộ tu vi và linh lực cưỡng ép giữ lấy mạng hắn. Hiểu Tinh Trần không biết làm như vậy chắc được mấy phần thành công, nhưng y vẫn muốn thử một lần, nếu cách đấy không được, thì dẫu có lên trời xuống đất cũng gắng tìm ra biện pháp khác.
Tiết Dương từ khi tỉnh lại liền cảm nhận được linh khí lưu động trong cơ thể không giống khi trước mấy, hắn liếc mắt nhìn Hiểu Tinh Trần, liền rõ tất thảy.
Tiết Dương hỏi: "Kim Quang Dao đâu?"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Đi rồi."
Hiểu Tinh Trần thả cổ tay Tiết Dương vào trong chăn, lại kéo chăn đến tận kín cổ cho hắn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
Hiểu Tinh Trần đứng dậy dặn dò: "Ngươi bị thương rất nặng, vừa mới tỉnh lại không nên nói quá nhiều, ngủ một lát nữa đi."
Tiết Dương ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, ánh mắt theo sát bóng người y, giống như ngày trước thích ngắm nhìn y như vậy, tới địa lão thiên hoang.
Thời gian thấm thoát, ngày tháng thoi đưa, thành trấn nhỏ bé vắng vẻ nơi đây dường như vẫn vĩnh viễn lặng yên như thế, tựa như bất kỳ tai ương khốn khổ nào, cũng không thể đem nó tàn phá hủy diệt được.
Tiết Dương toàn thân trên dưới đều bị chấn lực lúc phá hủy Âm Hổ phù tổn thương, nhất là nội thương, rất nặng, có thể nói là lượn một vòng quanh bờ sinh tử. Tay trái bởi vì cầm Âm Hổ phù mà thương tích còn kinh khủng hơn, gần như xương ngón tay lại một nữa gãy nát hết. Tay trái của hắn luôn chịu lắm tai nạn. Hiểu Tinh Trần bưng cơm tới bên cạnh hắn, vốn một cánh tay thì căn bản chẳng thể cầm chén ăn cơm được, nhưng Tiết Dương cũng không để Hiểu Tinh Trần đút, mà dùng một cái khay kê trên đùi, đặt chén đũa lên, dùng tay phải xúc ăn từng miếng từng miếng.
Hắn bỗng trở nên vô cùng đứng đắn, không còn thừa cơ bám dính trên người Hiểu Tinh Trần, hay tận lực tạo ra một bầu không khí tình ái rồi tự mình chìm đắm trong trò chơi đấy nữa. Hắn giờ đây mang theo một loại bình tĩnh chưa thấy qua bao giờ.
Dĩ nhiên thời điểm không nên quá lãnh tĩnh thì cũng không lãnh tĩnh, hắn gần đây rất thích chọc Tiểu Ninh cười. Hắn bao năm trà trộn đầu đường xó chợ, mấy cái trò bông đùa châm chọc gì đó, chỉ cần hắn muốn, mở miệng là có thể khiến người ta chết cười, trực tiếp chọc cho con nít đang khóc cũng bật cười khanh khách luôn. Nghĩa trang nho nhỏ đầy ắp tiếng nói cười.
A Tinh dù thế nào cũng không muốn ở lại, nhưng nàng không yên tâm Tiểu Ninh, đành đứng một bên nhìn lén.
Tiết Dương mỉa mai nàng: "Ngươi vậy mà thích lén lút rình coi đến thế à, ngươi lại không mù, cẩn thận đau mắt đấy."
A Tinh nhảy một cái lên tận ba thước, nói: "Hứ! Ngươi mới nên coi chừng, biết đâu có ngày cắn luôn cả lưỡi!"
Hiểu Tinh Trần cầm băng vải và thảo dược tới, nói: "Đừng chơi nữa, gần đây tiết trời hơi lạnh, cẩn thận không lại cảm lạnh."
Tiết Dương nói: "Đúng vậy, còn không mau đi, chẳng lẽ muốn nhìn ta thoát y thay thuốc à."
A Tinh đảo con mắt trắng dã, kéo Tiểu Ninh còn đang cười khanh khách rời đi.
Nàng đi, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu liếc nhìn, liền thấy Hiểu Tinh Trần cởi y sam giúp Tiết Dương, sợ làm đau hắn nên động tác rất nhẹ, rất chậm, sau đó thoa thảo dược lên, giống như mấy năm trước y nhặt được tên này ngoài kia rồi cẩn thận chiếu cố vậy. Nàng biết đây là thuốc đạo trưởng mấy ngày qua mới giã được, Hiểu Tinh Trần trầm mặc, cả người y đơn bạc vô cùng, chỉ toàn tâm toàn ý vì Tiết Dương làm mấy thứ này, hoàn toàn không để ý tới trạng thái bản thân.
Nàng thở dài, quay đầu bước tiếp.
Cho dù là cởi bỏ y phục, Tiết Dương cũng không làm mấy chuyện táy máy tay chân với Hiểu Tinh Trần nữa, cực kỳ ngoan ngoãn để Hiểu Tinh Trần băng bó giúp cho. Nội thương của hắn dưới sự chiếu cố của Hiểu Tinh Trần đã từ từ bình phục, ngoại thương cũng khép lại nhiều rồi, chỉ là Hiểu Tinh Trần làm việc tỉ mỉ chu toàn, sợ vết thương sẽ tái phát, mới một mực băng bó đến giờ.
Hiểu Tinh Trần tay trái cầm cuộn vải, tay phải kéo băng vải ra, vòng dưới nách cùng bên hông hắn, lớp vải thưa ép lên phần thuốc vừa bôi, từng vòng từng vòng quấn chặt chẽ, chút vải còn thừa ở sau lưng được cắt đi, phủ lại y phục, cột chặt nút thắt. Sau đó y cầm lấy tay trái hắn, giúp hắn kiểm tra lại bộ phận bị thương nặng.
Thật ra thì chỗ này cũng gần khỏi rồi. Hiểu Tinh Trần cúi đầu, Tiết Dương gần như có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của y phả nhẹ vào mu bàn tay, những vết thương kia vì vậy cũng trở nên dịu lại.
Tiết Dương nói: "Thật là kỳ quái, ta càng ngày càng cảm thấy thay đổi chủ ý hủy đi Âm Hổ phù là đúng."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ừm."
Tiết Dương nói: "Thật không giống loại chuyện ta sẽ làm."
Hiểu Tinh Trần đáp: "Ừm."
Tiết Dương nói: "Nhưng mà Âm Hổ phù là do ta tu bổ, bị ta hủy, ha ha, cũng coi như hủy được kỳ vật. Ngụy Vô tiện đó nếu biết, không chừng dưới suối vàng cũng có thể bật cười, chuyện chưa kịp làm đã được ta làm giúp."
Tiết Dương lẩm bẩm: "Tóm lại, cũng coi như chấm dứt một việc vậy."
Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần, nói: "Đa tạ ngươi."
Tiết Dương chưa từng cảm tạ người khác, không biết hắn đang cảm ơn cái gì, rõ ràng chuyện này khiến hắn mình mẩy đầy thương tích, suýt nữa mất luôn mạng, cực kỳ chật vật, thế nhưng hắn lại nhìn kẻ thù ngày trước không đội trời chung, nói đa tạ.
Hiểu Tinh Trần cảm thấy thật sâu trong lòng truyền tới một tiếng than thở đầy tuyệt vọng, tiếng than thở kia giống như thủy triều cuộn trào, cũng tựa như gò cát hoang vu, là đêm tối không có ánh mặt trời nghênh đón nắng ban mai, cũng là đôi lữ nhân lặn lội xa xôi vòng qua khúc ngoằn, cuối cùng đón gặp y ở nơi đường cùng không lối thoát.
Hiểu Tinh Trần vươn tay, chậm rãi xoa lên đỉnh đầu thiếu niên.
Sau đó y bưng khay thuốc đứng dậy đi ra ngoài, lại nghe được tiếng bước chân hắn chạy tới, thân thể kia chạm vào lưng y, từ sau vòng tay qua ôm lấy.

Bình Luận (0)
Comment