Nhìn Tô Mi run môi, sau đó cái chén trong tay Quân Khanh Vũ liền phịch một tiếng rơi trên thảm lông dê.
Hồng sắc thảm, một mảnh đỏ thẫm.
Quân Khanh Vũ cơ hồ tựa nổi trận lôi đình đứng lên, chỉ vào A Cửu nói, “Mai Nhị, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Hắn rống chính là Mai Nhị, tự xưng ta, quên trẫm.
Chậc chậc, tức giận không nhẹ.
A Cửu cười cười, “Tuân mệnh.”
Mặc dù đầy trời tuyết bay, nhưng nhìn Quân Khanh Vũ đen mặt, còn có Tô Mi run môi, chẳng biết tại sao trong lòng nàng vô cùng thoải mái.
Đi ra nội điện, ở cửa viện gặp Thu Mặc đóa chân, vẻ mặt lo lắng chờ A Cửu. Nhìn nàng bước ra liền vội đi tới, đem hồ cừu vì nàng phủ thêm.
“Ngươi sao lại ở đây?”
“Đã đến thời gian ngọ thiện. Hơn nữa tiểu thư sáng sớm cũng không ăn gì.”
“Không có khẩu vị.” A Cửu thản nhiên nói rồi nhìn trung điện, “Sau này chúng ta ở đây.”
“Ở đây?”
Thu Mặc cả kinh, nhìn về phía nội điện, trong mắt có nghi hoặc.
“Bên trong có người ở, thức ăn của bọn họ sau này ngươi chiếu cố, vạn vạn không được xảy ra chuyện không may. Vừa vặn tới bữa trưa, ngươi đem cơm vừa chuẩn bị mang vào đi.”
Nội điện có người khác ở không thể để cung nữ bên ngoài biết. Cho nên người có thể xử lý tốt chuyện này cũng chỉ có Thu Mặc.
A Cửu có chút mệt mỏi ngồi xuống, nhìn tuyết bên ngoài rơi xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Thu Mặc sắc mặt phi thường không tốt đã trở về, lại là đứng ở chỗ bình phong, hai mắt ngập nước nhìn A Cửu.
“Ngươi sao vậy?”
A Cửu giương mắt nhìn nàng.
“Tiểu thư.” Thu Mặc sắc mặt trắng bệch, cơ hồ run run nói, “Kia nội điện nữ tử…”
Tựa hồ có chút nói không được, Thu Mặc tiến lên kéo bàn tay lạnh lẽo của A Cửu, “Tiểu thư, người không phải nói sẽ ly khai Đế đô sao? Thu Mặc đã làm liên lụy người, thế nhưng hiện tại cái gì cũng tốt, chúng ta đi thôi.”
A Cửu hơi nghiêng đầu, xem ra Thu Mặc đã hiểu.
“Thu Mặc, sau ngày Mộ Dung Tam hoàng tử đăng cơ, ta sẽ đưa ngươi đi Sở quốc.”
“Vậy tiểu thư ở đâu?” Nhìn sắc mặt A Cửu, Thu Mặc nhất thời cả kinh, “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn lưu lại?”
A Cửu không nói, chỉ nhìn vải xô, sau đó đứng dậy, “Cùng ta đi tìm Hồng Nhi đi.”
Thu Mặc cắn cắn môi, sau đó đứng dậy theo bên cạnh tìm tới lò sưởi, để trong lòng bàn tay A Cửu.
Mà lúc này, Tiểu Xuân Tử vội vàng đi tới, “Phu nhân, phu nhân, Cảnh Dương cung bên kia đã xảy ra chuyện.”
———————- người chết phân cách tuyến ———————
Cảnh dương cung, Chiêu nghi cung điện, là chỗ ở của Chu Chiêu nghi.
Bên ngoài cung Cảnh Dương có một ao nhỏ, bình thường một đám nữ tử rảnh rỗi sẽ tụ tập ở chỗ ấy tâm sự, uy cho cá ăn.
Mấy ngày nay trong cung gặp nhiều chuyện không may, hơn nữa đại tuyết kéo đã đã khiến ao nhỏ kết băng.
Sáng sớm hôm nay có cung nữ đi qua, phát hiện trong bụi lau sậy kết băng có thứ gì đó, kết quả đi vào vừa nhìn, lại thấy giống như là người.
Vừa vặn Tiểu Xuân Tử cũng đi qua, khi nhìn thì tựa hồ cảm thấy quen mặt, lập tức bảo cung nữ sai mấy tiểu thái giám tới coi chừng, còn chính mình thì cuống quít chạy về.
Tiểu Xuân Tử đem băng tạc khai, A Cửu liếc mắt một cái liền nhận ra y phục người nọ.
Mặt thi thể hướng hạ, y sam đều kết băng, lúc lật thi thể còn phải mất khí lực thật lớn.
Một nữ tử, trừng lớn hai mắt, mở to miệng, trôi trên nước đá.
Nữ tử sắc mặt khiếp sợ, còn có kinh khủng cùng sợ hãi.
Hiển nhiên trước lúc chết đã nhìn thấy thứ gì đó làm cho nàng sợ hãi cùng kinh ngạc.
Nữ nhân chết không phải ai khác, chính là từ đêm đó liền biến mất, Chu Chiêu nghi —— Chu Tuyết.
Thấy rõ mặt người nọ, Tiểu Xuân Tử sợ đến mềm nhũn trên mặt đất, Thu Mặc cũng cả kinh lui về sau một bước.
“Chu chiêu nghi chết đuối dưới sông?”
A Cửu đi tới nhìn thi thể, sau đó ánh mắt rơi vào bồn hoa bên cạnh.
Bồn hoa trồng mẫu đơn, bây giờ là mùa đông nên hoa đã điêu linh, nhưng hoa can thẳng tắp.
“Việc này không được truyền ra ngoài. Tiểu Xuân Tử, ngươi đem cung nữ của Chu Tuyết tìm đến, mang vào lưu ly cung.”
Tiểu Xuân Tử lĩnh mệnh vội vàng chạy đi.
A Cửu quay đầu đem một khối ngọc bài đưa cho Thu Mặc, “Ngươi đi tìm Bích công tử, nói trong cung xảy ra chuyện.”
“Tiểu thư, không phải báo cho hoàng thượng sao?”
“Không cần.” A Cửu lạnh lùng cười, “Lưu ly cung bây giờ như thế ấm áp, hắn phỏng chừng cũng sẽ không đến.” Nói xong, ánh mắt rơi vào chỗ cũ.
Đột nhiên, A Cửu ném lò sưởi trong tay, sắc mặt trắng bệch chạy hướng ao nhỏ một chỗ khác.
Thu Mặc vừa nhìn, không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng đuổi theo, bởi vì chạy quá nhanh mà giẫm băng liền vấp ngã.
Chờ lúc đuổi kịp thì đã nhìn thấy A Cửu ngồi trong bụi hoa héo rũ, tóc dài lả tả trên tuyết, làn váy ướt đẫm.
Mà trong ngực nàng, lại có một nữ tử đang nằm, đạm lục sắc y phục, tròng mắt đóng chặt, trên mặt ngưng băng, hai tay nắm chặt đặt trên lồng ngực.
“Hồng…”
Thu Mặc hai chân run lên, vô lực quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.
Bị A Cửu kéo từ bên ao ra, là Hồng Nhi.
A Cửu đi Mai ẩn điện, không trở về lưu ly cung.
Lúc Cảnh Nhất Bích tới, A Cửu đang ngồi trên ghế, vô biểu tình, thần tình hơi dại ra nhìn tiểu giường phía trước.
Trên giường nằm là thi thể của Hồng Nhi.
Y phục kết băng đã được thay đổi, mặc vào một bộ quần áo mới.
Cảnh Nhất Bích nhận ra bộ y phục kia, đó là trên người A Cửu.
Mai ẩn điện bởi vì không còn cung nhân mà lúc này phá lệ quạnh quẽ, A Cửu tóc chưa khô, còn nhỏ nước, bởi vì y phục thoát cho Hồng Nhi nên trên người chỉ có nhất kiện áo chẽn.
Lúc này nghịch quang làm thân ảnh nàng thoạt nhìn thập phần đơn bạc cùng gầy gò.
Thu Mặc hai mắt sưng đỏ, nhìn kia hồ cừu còn khoác trên người Hồng Nhi sai lệch chảy xuống, vội đi tới chỉnh hảo, thay Hồng Nhi đắp lên, sau đó đi tới bên người A Cửu, tính toán đem áo khoác của mình cởi ra.
Mà lúc này, Cảnh Nhất Bích đã đi tới, đem áo choàng khoác lên người A Cửu.
“Phu nhân, nén bi thương thuận biến.”
Thu Mặc liếc mắt nhìn, xoay người đi ra ngoài điện, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn A Cửu cùng Cảnh Nhất Bích hai người.
“Tay quá lạnh, đại phu nói thân thể người không được thụ hàn.”
Cảnh Nhất Bích ngồi bên nàng, nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn.” A Cửu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn Cảnh Nhất Bích, mày sắc có điểm buồn bã.
Kiếp trước, nàng chỉ lo lắng cho Thập Nhất, những người khác chết sống đều không quan hệ, bởi vì khi đó đối với nàng mà nói, tất cả chỉ là Thập Nhất.
Mà sau khi đến nơi này, nàng chậm rãi quan tâm nhiều người hơn. Vốn cho là Hồng nhi cung nữ có chết đi, nàng vẫn sẽ cảm thấy không sao cả, vì nàng là sát thủ máu lạnh…
Nhưng, khi nhìn thấy thi thể Hồng Nhi, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu trầm lại.
Thậm chí nhớ lúc Thu Mặc sinh bệnh, Hồng Nhi vẫn vì nàng sắp xếp cuộc sống hằng ngày.
Cung nữ này hiểu được thế nào sinh hoạt khéo léo trong cung, cũng hiểu được ở lúc nàng nguy hiểm cho nàng đề điểm.
Nếu như lúc đó, nàng không để cho Hồng Nhi đi báo tin, vậy Hồng Nhi có phải hay không sẽ không chết…?!
Vốn tưởng rằng sinh mệnh như con kiến hôi, nhưng mà vì sao đối người bên cạnh mình chết đi, lại khó chịu như vậy?
Thậm chí cảm thấy áy náy!
“Nghe nói Chu chiêu nghi cũng rơi xuống nước?”
“Không phải rơi xuống nước.”
Nhìn Thu Mặc đưa vào than củi, A Cửu chậm rãi đứng lên, con ngươi sắc bén, “Hai người các nàng đều bị giết chết.”
“Nếu như rơi xuống nước, bên ao sẽ có dấu vết bị trượt, hoặc là dấu vết hoa cỏ bị dẫm nát.”
“Nhưng những bồn hoa xung quanh lại hoàn hảo không tổn hao, thậm chí ngay cả vết chân cũng không có.”
Nói xong, A Cửu đi tới bên người Hồng Nhi, cách vải xô từ trong miệng nàng lấy ra một ít bùn cát, “Bích công tử, ngươi xem, hạt cát đều ở trong miệng, rõ ràng trước lúc nàng rơi xuống đã đình chỉ hô hấp.”
“Quan trọng nhất là, ta vừa vì nàng thay quần áo, phát hiện sau lưng có một dấu bàn tay.”
“Bàn tay?”
Cảnh Nhất Bích bật thốt hỏi.
Nửa ngày sau, sắc mặt ửng đỏ nhìn A Cửu, “Có thể cho ta nhìn vân tay? Mặc dù như vậy đối người chết bất kính, nhưng…” Nói xong liền xoay người sang chỗ khác.