Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 111



A Cửu đứng trên nóc phòng, nhìn hoa tuyết nho nhỏ trên trời, sau đó rút ra yên hoa bên hông.

Màu tím yên hoa, cấp tốc bắn vào không khí, sau đó biến mất trong bầu trời màu xám, nửa ngày sau, một khắc u ám tâm ở trên trời hiện lên.

A Cửu xoay người xuất cung, lúc này đêm đã khuya, không khí có chút lạnh lẽo, nhiều lần trong cánh rừng trống trải chỉ có tiếng ho áp lực thấp của nàng.

Hồi lâu sau, cách đó không xa có một bóng đen xẹt qua, A Cửu sờ hướng bên người chủy thủ, lại nghe đến người nọ nói, “Là ta.”

Nghe thanh âm vĩnh viễn mờ ảo, A Cửu thở dài một hơi, dùng sức đọa đọa hai chân mau đông cứng, “Ngươi thực sự tới.”

Tử Nguyệt nói, yên hoa là ký hiệu, chỉ cần nàng thả ra yên hoa, hắn sẽ tới.

“Hôm nay khí trời rất lạnh.”

Đại tuyết sau mấy ngày, ngược lại là lạnh nhất. Thanh âm Tử Nguyệt hơn mấy phần lo lắng, “Nghe nói trong cung xảy ra đại sự.”

“Ngươi tin tức đảo linh thông.” A Cửu cười cười, “Tử Nguyệt, ngươi thường xuyên ở Đế đô, có thể hay không giúp ta tra một người.”

“Ai?”

“Quân Phỉ Tranh.”

“Ngươi muốn tra cái gì?”

“Ta muốn tra, quan hệ giữa hắn và Thái hậu. Đương nhiên nếu ngươi có thể giúp ta tìm được nhất kiện quan với đồ của bọn họ, đó là tốt nhất.”

“Lúc này, vì sao phải tra bọn họ? Chẳng lẽ Quân Khanh Vũ muốn động trước Quân Phỉ Tranh?”

“Sẽ không. Hiện nay chúng ta còn chưa có thực lực.” A Cửu hít sâu một hơi, trong mắt có một phần nhất định phải được, “Nhưng chúng ta có thể mượn lực chế địch.”

“Hảo, ta trong vòng ba ngày sẽ nói cho ngươi biết tin tức.”

“Cảm ơn.” A Cửu cảm kích nói, “Hiện tại trong cung tình huống không ổn, ta nên sớm một chút trở lại.”

Đi quá lâu sẽ khó tránh khỏi Quân Khanh Vũ cảnh giác.

“Hảo.” Tử Nguyệt từ trong lòng lại lấy ra một cái yên hoa đưa cho A Cửu, “Đây là cái mới. Ta xem ngươi sắc mặt không được tốt, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Còn có, xin nén bi thương.”

“A?” A Cửu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tử Nguyệt, nhất thời có thứ gì đó ngăn ở ngực.

“Người chết không thể sống lại.”

“Ta không khó qua.” Như là tâm sự bị người xem thấu, A Cửu quay đầu, lạnh giọng cắt ngang.

Tử Nguyệt nhìn nữ tử đem chính mình giấu sau khuôn mặt lạnh lùng, khẽ lắc đầu, sau đó biến mất trong rừng rậm.

Lúc A Cửu trở lại trong cung, đã rất trễ.

Mà Hữu Danh, lại vẫn ở cửa đứng.

A Cửu nhất thời thất kinh, “Hoàng thượng còn chưa đi?”

Hữu Danh cúi người chào, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng nói hôm nay mệt mỏi, không muốn hồi Gia vũ cung, nói muốn ở lưu ly cung nghỉ ngơi.”

A Cửu khóe miệng vừa kéo, “Vậy ngươi sao không khuyên hoàng thượng đi nội điện?”

“Này… Từ lúc phu nhân người ly khai đến nay, tì chức còn chưa thấy qua hoàng thượng.”

Nói xong, điểm chân, nhìn đại môn khắc hoa đóng chặt.

A Cửu giật mình sáng tỏ, trước lúc nàng xuất môn đã hung hăng đánh Quân Khanh Vũ một trận. Sợ rằng lúc này hắn là không muốn để Hữu Danh nhìn thấy bộ dáng bị hủy dung đi.

A Cửu hít sâu một hơi, sau đó yên lặng đẩy cửa vào.

Trong phòng dị thường ấm áp, trong chậu than, than củi thỉnh thoảng phát ra tiếng keng keng rất nhỏ, toàn bộ gian phòng bởi vì hắn đến mà có long diên hương vị đạo.

Bên ngoài bình phong có một tiểu cách gian, đó là nơi Thu Mặc thường ngày ngủ. A Cửu đổi y phục, liền đi tới gian phòng của nàng.

“Mai Nhị.”

Vừa mới nằm xuống, đã liền nghe thấy thanh âm Quân Khanh Vũ truyền đến.

A Cửu mở mắt ra, sau đó cắn răng một cái nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

“Mai Nhị… Ngươi qua đây cho trẫm.”

Thanh âm kia có phần không kiên nhẫn, tiếp tục hô.

A Cửu đem chăn kéo qua kỷ sàng, thẳng thắn chui vào, quả nhiên thanh âm gì cũng đều nghe không được, chỗ nào quản nổi có người buồn chán quỷ khóc sói gào.

Khắp nơi phủ ngân sắc ánh trăng, toàn bộ một mảnh tuyết trắng.

A Cửu nhìn về bốn phía, phát hiện chính mình đang đứng trong rừng.

Lam sắc diên hình vẽ, màu tím thủy liêm, ánh trăng thanh tuyền, còn có khối đá trơn bóng, đại thụ chọc trời, trong không khí thỉnh thoảng xẹt qua một đêm điệp phát quang, toàn bộ cánh rừng ngũ thải tân phân, mỹ lệ mà thần bí.

Mà cuối đường, có tia sáng ngân bạch, tựa hồ toàn bộ cánh rừng một mảnh u bạch, không phải bởi vì ánh trăng trên trời, mà bởi vì ánh sáng thần bí.

A Cửu giẫm lên từng hòn đá trên dòng suối nhỏ, chậm rãi hướng chỗ quang vựng đi đến, lại là thấy được cô gái kia.

Tóc nàng đơn giản vén khởi, một thân tuyết trắng y phục phô trên mặt đất. Nàng đưa lưng về phía A Cửu, bán ngồi trên đất, bóng lưng có một loại cao ngạo làm người ta sợ hãi.

“Tử Nguyệt, ngươi sao lại chọn lúc này?”

Thanh âm nàng trong trẻo, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo ý lo lắng.

Mà kia đoàn bạch quang chính là từ trước người nàng phát ra. A Cửu nghe thấy Tử Nguyệt hai chữ, vội đi lên, nhìn thấy kỳ lân thống khổ phủ phục trên mặt đất, hơi khạp ánh mắt.

Lông mi bởi vì đau đớn khó có thể chịu mà thống khổ run lên, thậm chí toàn thân tuyết trắng mỹ lệ đều không ngừng run rẩy.

Nữ tử một tay ôm đầu nó, một tay mềm nhẹ vuốt ve mặt, sau đó một chút chuyển qua bộ lông.

“Tử Nguyệt, nếu như đau, ngày mai ta tìm bà đồng giúp ngươi.”

Kỳ lân nghe thấy, thật sâu cúi đầu, sau đó phát ra từng tiếng thấp minh, càng tựa như người đang thừa thụ cực hình kêu rên.

“Tử Nguyệt…”

Theo kỳ lân không ngừng run rẩy, nó thấp minh càng phát ra thống khổ cùng vô cùng thê thảm.

A Cửu đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy ngực chính mình như bị cái gì đó hung hăng nắm lấy. Nàng không khỏi đi lên, cũng quỳ gối bên người kỳ lân, sau đó học động tác của nữ tử kia, an ủi nó.

Ngay lúc đụng tới thân thể nó, A Cửu cảm nhận được sức lực cường đại nào đó đang ở trong thân thể kỳ lân chạy tán loạn, càng giống như muốn phá tan thân thể nó.

A Cửu chú ý tới bờm nó càng thêm đột nhiên nhu thuận, sau đó như tan ra, mà tứ chi cũng nổi lên biến hóa.

Biến thân… A Cửu trong đầu chỉ có từ này.

Mà lúc này, kỳ lân đã dần dần biến hóa thành nhân hình. Cái loại lột xác thống khổ này làm toàn thân nó càng không cách nào tự chế run rẩy.

Một đạo gai mắt cường quang đột nhiên theo trước người phát ra, A Cửu vô thức nâng tay che mắt, chùm tia sáng kia mang theo trùng kích, suýt nữa đem A Cửu đẩy ra, thẳng đến hồi lâu ánh sáng mới tan đi. Mà lúc này, A Cửu vội buông xuống bàn tay ngăn trở ánh mắt.

Dưới quang vựng, một người toàn thân xích lõa phủ phục trên mặt đất. Bạch tóc như tuyết trôi trong nước mỹ lệ, bao lấy toàn bộ thân thể cơ hồ trong suốt.

Thon dài tứ chi, tinh tế mắt cá chân, oánh bạch mảnh khảnh ngón tay.

A Cửu nhìn người bị tóc bạc bao bọc, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

“Tử Nguyệt…”

Nữ tử bên người lo lắng hô.

Mà kỳ lân đổi thành nhân hình nhẹ nhàng giật giật, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tinh xảo như họa đạm mày, như bạch ngọc hồ điệp chớp động tiệp vũ, tử đồng màu tím, thần bí như cà độc dược. Đường nét duyên dáng mũi hạ, đôi môi như sáng sớm hoa hồng sáng sớm nở rộ.

Đó là một dung nhan điên đảo thiên hạ.

Một khắc kia, A Cửu cảm thấy cái gọi là Tam đại mỹ nhân, cái gọi là Cảnh Nhất Bích, thậm chí trăm hoa trong cánh rừng nở rộ đều trong nháy mắt mất đi màu sắc.

Thật đẹp…

A Cửu vừa định nói, cô gái bên cạnh kia cũng kinh diễm than thở, “Thật đẹp.” Tay nàng nhẹ nhàng đưa về phía mặt đối phương, nhưng lại cứng ở không trung.

Giống như, người đẹp như thế, chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm, cũng sẽ bị hủy diệt.

“Sau này, Nguyệt Ly quốc, tên tuổi Đệ nhất mỹ nữ sắp sửa rơi vào trên người Tử Nguyệt rồi.”

Cô gái kia cười cười, theo bên cạnh lấy ra nhất kiện tinh mỹ màu tím la quần, đưa cho tiểu mỹ nhân trên mặt đất.

Tiểu mỹ nhân nghe thấy tiếng ca ngợi, mỉm cười.

Nụ cười kia, đủ để nghiêng đảo tất cả, đủ để cho bất luận kẻ nào nổ lớn tâm động.

Nhưng tiểu mỹ nhân cũng không tiếp nhận la quần trong tay nữ nhân, mà là chống thân thể chậm rãi đứng lên.

Thân thể xích lõa trần truồng, liền như vậy bại lộ không nghi ngờ trước người A Cửu cùng cô gái kia.

Sau đó, trước ánh mắt kiếp sợ của cô gái, chân sau nó quỳ xuống, ôm lấy nàng.

“Vương, sau này, Tử Nguyệt là của ngươi. Đời này đi theo, kiếp sau làm bạn, không rời không bỏ, tam sinh bất tận.”

Đó là một thanh âm thiếu niên độc hữu trong trẻo, lộ ra kiên định thề sống thề chết.

Màu tím la quần, từ trong tay nữ tử chảy xuống.

Mặt nàng xám như tro tàn, ngây ngốc tại chỗ.

Mà thiếu niên kia, thong thả đứng dậy, dùng cư thượng tư thế cầm mặt nữ tử, hôn về phía mi tâm nàng.

Lại tại một khắc kia, nữ tử thế nhưng một phen đẩy hắn ra, cười thảm, “Tử Nguyệt, ngươi thế nào lại

Bình Luận (0)
Comment