A Cửu trong lòng hung ác mắng, mắt nhìn về phía Cảnh Nhất Bích cách đó không xa, ở đối phương nhìn thấy một tia thương hại.
“Không.”
“Nga.” Hắn theo ánh mắt nàng nhìn, cũng thấy được Cảnh Nhất Bích, trong tay không khỏi dùng sức. Bên môi cười trở nên tà ác hơn, “Vậy ngươi biết đánh đàn, khiêu vũ sao?”
“Không.”
“Phải không?” Quân Khanh Vũ châm biếm, “Quân quốc Tam đại mỹ nhân, người người đều biết, chỉ có Mai Tư Noãn cầm kỳ thư họa, ca vũ từ phú mọi thứ tinh thông, dung mạo thanh tú tuyệt mỹ, có thể nói là đệ nhất thiên hạ tài nữ.”
“Mà ngươi, thế nhưng trước sau đều nói không.” Ngón tay chậm rãi xoa mặt nàng, “Lại xem gương mặt, chỗ nào cân xứng được với thanh tú tuyệt mỹ? Nữ nhân của trẫm ai ai cũng khuynh quốc khuynh thành, mà ngươi…”
Đáy mắt hắn hơn một tia chán ghét, “Có tư cách cùng Vinh quý phi xưng là mỹ nhân sao? Ta xem cung nữ tạp dịch đêm hương, đều đẹp hơn ngươi gấp mười lần.”
Ngón tay rốt cuộc cũng thả mặt nàng ra. Mà nàng, trên chiếc cằm trắng nõn đã có vết tay.
Ẩn chỉ vết.
“Mai Tư Noãn, ngươi đúng là nữ nhân xấu nhất trẫm từng gặp.”
Lời vừa nói, tú nữ bên cạnh mặc dù không dám cười, thế nhưng Thập Nhị vương gia cùng Tả Thừa tướng trên mặt đã có ý vị thâm trường tiếu ý.
Ngày mai, tin tức Mai Tư Noãn là xấu nữ sợ rằng sẽ truyền khắp toàn bộ Quân quốc, thậm chí là lục quốc.
Mà duy một người, trong mắt không có sự cười nhạo.
Cặp mắt kia vẫn như vậy tĩnh lặng nhìn nàng, mộng như nhau lam nhạt, thủy như nhau lệ chí.
A Cửu trên mặt không có biểu tình gì, không có phẫn nộ, cũng không có nịnh hót cười.
Lúc trước làm sát thủ, chỉ có một người mới có thể xứng đáng khiến nàng để tâm.
Mà ngẩng đầu nhìn yêu nghiệt tà ác Quân Khanh Vũ —— hắn còn chưa đủ để ảnh hưởng tới tâm tình nàng.
Ánh mắt nàng không đau khổ cũng không vui, Quân Khanh Vũ bị A Cửu nhìn thẳng, tựa hồ thấy hơi bực bội, “Ánh mắt ngươi nhìn nam nhân đều như thế sao? Thật không biết ngươi làm thế nào mà được tiến cung.”
“Dân nữ chỉ là phụng chỉ vào cung.”
A Cửu cũng không vội, liễm mày chậm rãi nói.
Quân Khanh Vũ đang xoay người muốn đi nhưng lại kinh ngạc dừng lại nhìn Mai Tư Noãn.
Kỳ thực Mai Tư Noãn ở xa biên vực, lần này vào cung thế nhân đều biết, là hoàng đế bổ nhiệm nàng vào cung .
Cảnh Nhất Bích thổi phù một tiếng nhịn không được bật cười, ánh mắt nhìn A Cửu, đảo qua một tia khen ngợi.
Quân Khanh Vũ sửng sốt chốc lát mới tỉnh ngộ chuyện mình lấy đá tự đập chân. Bất quá cũng rất nhanh vừa cười, vừa ưu nhã hồi long ỷ.
Ánh mắt lúc xoay người kia, lại dẫn theo một phần cảnh cáo.
A Cửu trong lòng đột nhiên có chút bất an, cảm thấy hoàng đế này sẽ không như thế bỏ qua.
“Hoàng thượng, ý người như thế nào?”
Thái hậu theo tiếng mà đến.
Hoàng thượng đăng cơ hai năm, mười sáu tuổi tuyển phi, bây giờ ba năm trôi qua, trong cung còn không người có bất kỳ con nối dõi nào.
“Ân.” Quân Khanh Vũ nheo mắt, lại lần nữa đảo qua mọi người, “Trẫm nhìn, ngoại trừ Mai Tư Noãn, những nữ tử này cũng được.”