Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 27

Bờm như tuyết mỹ lệ, một sừng đẹp cao quý, mã thân mạnh mẽ cao ngất… Kia chính là thần thú toàn thân tuyết trắng một sừng, cũng chính là vật biểu tượng trong truyền thuyết —— kỳ lân.

Kỳ lân đứng trước người nàng, ngẩng đầu lên, lại là một đôi con ngươi giống như lan tử la, diêm dúa lẳng lơ.

Tử đồng?!

Nàng cả kinh vội mở mắt ra. Không sai, nàng nhìn thấy chính là một đôi mắt màu tím, còn có khuôn mặt khiến người ta chán ghét —— Quân Khanh Vũ.

“Thục phi, xem ra ngươi ở trên bàn ngủ rất ngon.”

Quân Khanh Vũ đang đứng ở bên cạnh bàn, cúi người chắp tay híp mắt quan sát A Cửu.

A Cửu bò dậy, đứng ở một bên, “Hoàng thượng tỉnh?”

Nàng trước khi ngủ chỉ tạm cài y phục. Cho nên qua một đêm đã sớm rối loạn. Mà cây trâm đơn giản trước để vén sợi tóc cũng không biết từ lúc nào đã rơi, như ẩn như hiện lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh gầy gò. Mà mặt cũng bởi vì ngái ngủ mà hơn mấy phần đỏ ửng, cùng mị thái có phần biếng nhác.

“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, hình như bàn gỗ so với giường thoải mái hơn. Không bằng trẫm đem giường đi, để cho ngươi sau này hảo hảo ngủ.”

A Cửu kéo lại quần áo, cũng phát hiện quần áo Quân Khanh Vũ xộc xệch, vành mắt có chút phiếm hồng.

“Hoàng thượng tối hôm qua ngủ không ngon?” Nàng nhíu mày cười, tiến lên làm bộ phải đem tay đặt bên hông hắn, “Thần thiếp đến thay y phục cho người.”

Quân Khanh Vũ sắc mặt biến đổi, cấp tốc lui về sau một bước, “Ngươi muốn thay y phục cho trẫm? Còn phải học hỏi nhiều.


Nói xong, ánh mắt quét một vòng xung quanh, cuối cùng rơi vào mấy chiếc trâm trên bàn trang điểm.

Hắn tiến lên cầm lấy một cái, kia chính là cây trâm khuya ngày hôm trước hắn thấy trong cung Mạc Hải Đường.

“Vinh quý phi đợi ngươi không sai, trâm cài tóc quý như vậy đều cho ngươi.” Hắn đem trâm cài tóc cầm trong tay, sau đó ý vị thâm trường nhìn về phía A Cửu, “Sau này, hai người các ngươi cần phải hảo hảo ở chung.”

Nghe hắn vừa nói như thế, A Cửu cũng nhớ tới, trên đại điện tuyển phi, Vinh quý phi hình như không có xuất hiện.

Đều nói hoàng đế này yêu thích mỹ nữ, thế nhưng mỗi nữ tử thịnh sủng cũng không quá ba tháng, chỉ có Vinh quý phi trường sủng không suy, đồn đại hai người là thanh mai trúc mã.

Chính là đang cảm thán xem là nữ tử thế nào, Quân Khanh Vũ kia lại đi tới kéo tay A Cửu, đem nàng lôi vào trong bình phong.

Trên giường, thình lình đặt khăn lụa thêu long phượng, điều này làm cho A Cửu nhớ tới, cổ đại có phong tục lạc hồng. Chẳng lẽ, niên đại này cũng có?!

Còn chưa kịp hỏi, Quân Khanh Vũ đã áp tay trái nàng lên trên khăn tay, cầm lấy cây trâm, muốn tiến vào ngón tay nàng.

“Ngươi không sợ sao?” Hắn cười tà hỏi nàng.

“Hoàng thượng. Nếu như ta sợ, ngươi sẽ thả ta?” Nàng hỏi lại.

“Sẽ không.”

“Đó chính là.”

“Thục phi, tay ngươi, rất đẹp.” Quân Khanh Vũ ánh mắt có chút ngẩn ra nhìn tay A Cửu.

Đôi tay kia, tinh tế mềm mại, móng tay phấn hồng êm dịu, như sương sớm trân châu, ngón tay càng nhẵn nhụi như ngọc, không gặp bất luận vết xước nào.

Thậm chí A Cửu cũng không khỏi cảm thán, đôi tay này, đích xác rất đẹp.

“Đã rất đẹp, vậy hoàng thượng sẽ luyến tiếc sao?”

“Sẽ không. Bởi vì, trẫm không thích ngươi.” Hắn cuối cùng một chữ, mang theo trào phúng lạnh lùng.

“Đã như vậy.” A Cửu theo trong tay hắn cầm lấy trâm cài tóc, hướng vào đầu ngón tay nàng đâm mạnh. Máu tươi đỏ sẫm ngưng kết thành châu, sau đó hạ xuống khăn tay…

Nàng thà rằng tự thương tổn chính mình, còn hơn để kẻ khác ở trên người nàng lưu lại vết sẹo.

Mà sáng sớm ngày hôm đó, thế nhưng lại xuất hiện trận tuyết lớn đầu mùa.

Bình Luận (0)
Comment