Tóc đen bạch y. Nhưng khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lại được che giấu.
Nếu như nói Cảnh Nhất Bích dung mỹ kinh diễm thiên hạ, nếu như nói Quân Khanh Vũ yêu mị vô song, thì nữ tử này cũng tuyệt đối độc nhất vô nhị.
Trọng yếu hơn là vẻ mặt không lộ ra tia ôn nhu, trái lại còn có một loại cao quý lăng nhiên khí.
Mà cặp con ngươi màu đậm kia, cứ như vậy cách họa lại dường như xuyên qua ngàn năm thời không, bình tĩnh rơi vào trên mặt A Cửu.
“Sau khi ngươi chết, ta sẽ cho người lột gương mặt ngươi.”
Một thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên từ chân trời truyền đến.
A Cửu như ác mộng lui về phía sau một bước, sau đó vô thức che mặt mình.
Nàng cảm giác thấy đau, giống như thật sự có người dùng một cây đao cắt vào mặt mình.
A Cửu gian nan thở hổn hển một hơi, mới chú ý tới phía dưới phó đồ có viết hai chữ —— Nguyệt Ly, và một ẩn ký trăng non.
Nàng nhận được, ở trên tay Thu Mặc đã từng nhìn thấy ấn ký này.
Nguyệt Ly, chẳng lẽ là Nguyệt Ly quốc?
Đêm dị thường lãnh, mà gian phòng cũng một mảnh âm trầm, còn có bức họa kia khiến cho nàng khác thường áp bách.
A Cửu muốn đem ngọc bội lấy ra, lại kinh ngạc phát hiện Quân Khanh Vũ thế nhưng đã lấy đi!
Sớm biết, nàng cũng đuổi theo.
Bên ngoài truyền đến ẩn ẩn tiếng bước chân, A Cửu xoay người bay lên nóc nhà, rất nhanh hướng tẩm cung của mình chạy đi.
Dọc đường đi, lãnh lệ hướng gió như đao cắt vào mặt nàng, hơn nữa mấy ngày trước thụ đông lạnh, ở lãnh cung không có dược liệu, hàn chứng càng ngày càng nghiêm trọng.
Đợi khi vào được gian phòng, nàng nhịn không được đỡ cột nhà kịch liệt ho khan đứng lên, huyết tinh giữa môi tràn đầy mãn. Nàng quả thực không thể chịu đông lạnh.
“Tiểu thư.”
Phía sau Thu Mặc ôm hồ cừu cùng lò sưởi tay lo lắng khiếp đảm nhìn A Cửu mặc y phục dạ hành, tựa hồ do dự vài giây, mới cố lấy dũng khí tiến lên đỡ thân thể A Cửu lạnh lẽo.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao.” Trong tay nàng còn chủy thủ, mặc dù Thu Mặc đối với nàng cẩn thận, nhưng mà nhiều năm vết đao liếm máu, nàng như trước không dám quá mức tin tưởng người nào. Thế nhưng đối với Thu Mặc, nàng lại chưa từng có ý định thực sự muốn giết.
Chỉ là luôn nhắc nhở chính mình, phải cùng ngoại nhân giữ khoảng cách.
“Tiểu thư, người có ân với Thu Mặc.”
“Ha ha ha…” A Cửu sửng sốt, thanh âm băng lãnh, “Ta khi nào có ân với ngươi?”
Thu Mặc đỡ A Cửu đến bên giường, thay nàng đắp chăn, “Ân của tiểu thư, chính là tiểu thư đã cho Thu Mặc tôn nghiêm.”
“Nguyệt nô trăm năm qua bị làm đồ chơi, làm chang kỹ, không có tư cách làm người, không có tự do, càng không có tôn nghiêm. Mà tiểu thư, người lại cho Thu Mặc thứ tôn quý nhất trong đó.”
Sau khi Nguyệt Ly quốc diệt vong, bách tính trở thành nô bộc đê tiện, được xưng là nguyệt nô.
“Thu Mặc, Nguyệt Ly quốc là nơi nào?” Ánh mắt rơi vào ấn ký trên cổ tay Thu Mặc, A Cửu nhớ lại bức họa kia.