“Tả Khuynh ngươi cảm thấy hoàng thượng là vì Quý phi mà giết A Cửu?” Cảnh Nhất Bích nhíu mày.
Đây không phải là cá tính của Quân Khanh Vũ, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà giết một nhân tài.
Nghĩ đến khi tiến vào thấy sắc mặt Quân Khanh Vũ trắng bệch, quần áo xộc xệch, Cảnh Nhất Bích có chút ảo não cùng nghi hoặc.
A Cửu…
Người nhẹ giọng gọi hắn “Thập Nhất”…
Cảnh Nhất Bích đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, vội đỡ lấy mi tâm, cúi đầu nhìn, mới phát hiện bên cạnh có vết máu tươi.
Hắn sửng sốt, vội theo vết máu nhìn lại, sau đó đi ra viện, nhìn lên nóc nhà.
Gió lạnh thổi qua, Cảnh Nhất Bích đứng giữa trời tuyết. Tuy vừa rồi cho người kiểm tra xung quanh không thấy ai. Nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn cảm nhận thấy, người gọi là A Cửu kia đang ở cách đó không xa.
“Công tử, gió quá lớn. Trở về đi.” Tùy tùng đỡ hắn lên xe ngựa. Hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa quẹo vào phủ đệ, một bóng đen mới từ ngọn đèn dầu góc đường bước ra.
Hồng sắc kéo dài dưới ánh đèn, một cô gái áo đen, khuôn mặt trắng bệch, mặt mày trong suốt tú lệ, dị thường sáng sủa, ngơ ngác nhìn Tam đại phủ đệ nổi danh nhất Đế đô.
“Nhìn Bích công tử sao?” Đại nương bên cạnh đột nhiên hỏi A Cửu, “Những cô nương mỗi ngày giống như ngươi đều có rất nhiều. Bất quá hôm nay đại tuyết, cô nương ngươi y phục đơn bạc thế này vẫn là nên đi về đi.”
Mùi dầu hành khô đặc biệt xông vào mũi, A Cửu hít một hơi, “Đại nương, người mỗi ngày đến xem Bích công tử thực sự nhiều như vậy?”
“Đấy là đương nhiên. Đặc biệt ngày kia chính là sinh nhật Bích công tử. Bà mối ra vào tấp nập, vội vàng muốn nhân cơ hội này cầu hôn.”
“Ngày kia?” A Cửu cả kinh, “Ngày kia là ngày bao nhiêu?”
“Mười một tháng chạp.”
“Mười một…” A Cửu cơ hồ dùng sức cầm tay đại nương kia, “Thật là mười một tháng chạp sao?”
Sinh nhật Thập Nhất cũng là mười một tháng chạp… Hai người rất khéo. Rất khéo được khuôn mặt giống nhau như đúc, thậm chí bước đi tư thế cũng giống nhau, thậm chí lệ chí kia cũng giống nhau, thậm chí sinh nhật cũng cùng một ngày sao?
A Cửu mừng rỡ nhìn phòng ở kia. Có thể, kia thực sự chính là Thập Nhất… Chỉ là dùng khuôn mặt khác xuất hiện, tựa như nàng…
Lúc trở về thì trời đã sắp sáng, A Cửu nhìn thấy Thu Mặc cuộn mình ngồi trên ngưỡng cửa, thấy nàng thì cuống quít đứng lên, trong mắt viết lo nghĩ.
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ, tiểu thư, người như thế nào bây giờ mới trở lại… Tiểu thư người bị thương.” Thu Mặc đỡ nàng, liền sờ thấy khối máu đã ngưng.
“Có chút lạnh. Bất quá bánh ngọt mùi vị cũng không tệ.” A Cửu lấy bánh mang từ kỹ viện ra đưa cho Thu Mặc, “Vết thương không có trở ngại lớn. Giúp ta chuẩn bị nước muối là được rồi.”
Mũi tên còn đang trên lưng, nàng phải đem nó lấy ra, hơn nữa… Ngày kia là sinh nhật Cảnh Nhất Bích.
Nàng từng nói qua, năm nào cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho Thập Nhất.
Bởi vì, bọn họ cùng một ngày sinh nhật!
Cuộc sống có rất nhiều điều trùng hợp. Nhưng nhiều năm sau A Cửu mới biết, nguyên lai không phải là trùng hợp, mà là số mệnh. Đã là số mệnh, thì không thể thoát khỏi, đời đời luân hồi.