Hộp gấm trong tay tuy không phải thập phần tinh xảo nhưng lại có nhiệt độ rất ấm áp.
Chớp mắt một cái, ngẩng đầu
nhìn A Cửu đứng trên nóc nhà, Cảnh Nhất Bích mới chú ý Quân Khanh Vũ đang mang người hướng bên này chạy tới, yết hầu không khỏi căng thẳng.
Hiện tại hắn mới nất thời minh bạch. Nàng cố ý đứng chỗ cao, bởi vì muốn dẫn dắt sự chú ý của Quân Khanh Vũ, không muốn hắn bị bại lộ!
“Cửu công tử, ngươi cứ như vậy thì sẽ không thể ly khai. Hoàng thượng thiết hạ trọng trọng mai phục, biện pháp duy nhất chính là dùng ta ngăn cản bọn họ! Ngày ấy công tử đối Cảnh Nhất Bích có ơn cứu mạng, hôm nay coi như…”
“Ta vĩnh viễn sẽ không đem ngươi vào trong nguy hiểm.”
Nàng cắt ngang lời hắn, con ngươi sắc thê lương, “Bích công tử, A Cửu có một việc không rõ. Quân Khanh Vũ bức ngươi làm chuyện ngươi không muốn, vì sao ngươi còn muốn theo hắn?”
Cảnh Nhất Bích sửng sốt, nói, “Bởi vì hắn quân, ta là thần.”
“Nếu như hắn không phải quân, vậy ngươi sẽ tự do ly khai?” Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền chú ý, nụ cười của hắn nếu không phải là bất đắc dĩ, thì chính là thê lương, thậm chí có một loại bi thương…
Hắn không vui vẻ?! Nàng sao nỡ để Thập Nhất cả đời không vui vẻ?
Năm ngoái Thập Nhất đã ước nguyện, Cửu tỷ, ta hi vọng ngươi được tự do vui vẻ.
Mười năm, ước nguyện ấy chưa từng thay đổi. Mà nàng, cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Tự do vui vẻ? Tựa hồ cũng không phải do bọn họ có thể lựa chọn. Nhưng mà bọn họ chưa bao giờ muốn buông tha.
“Tự do?” Cảnh Nhất Bích vô thức nắm chặt hộp, thấp giọng nói, “Quân Khanh Vũ phải là quân! Cảnh Nhất Bích sẽ dùng tính mạng để bảo vệ hoàng quyền cho hắn. Chỉ có như vậy, mới
có tự do.”
“Vì sao?”
Cảnh Nhất Bích cười cười, mặt mày như họa, dung nhan trong tuyết thập phần trong sáng trắng nõn, “Cửu công tử hẳn là cũng có người muốn dùng toàn bộ tính mạng để bảo hộ đi? Cảnh Nhất Bích cũng như vậy.”
“Hảo.”
A Cửu ngưng mắt nhìn Quân Khanh Vũ phía xa, đằng sau hắn người đeo mặt nạ cũng theo đuổi không dứt. Xem ra là muốn đi lấy tính mạng hắn.
Chủy thủ trong tay phóng ra, một đạo ngân quang xẹt qua muốn dẫn dắt hắn đến phía nàng.
Nàng không biết Cảnh Nhất Bích muốn bảo vệ ai. Nàng chỉ biết chính mình muốn dùng tính mạng để bảo vệ, là hắn.
Người đeo mặt nạ nếu quả thật
muốn giết Quân Khanh Vũ, đêm đó hẳn đã động thủ.
Điều này rõ ràng cho biết, người lúc này muốn giết hắn, cũng chính là nhóm người đã đánh lén trong kỹ viện.
Nàng không có khả năng đem sát thủ dẫn dắt rời đi, nhưng nàng có khả năng đem Quân Khanh Vũ dẫn dắt rời đi!
Hắn một lòng muốn giết nàng, muốn xóa đi sự sỉ nhục, cho nên mới điên rồ muốn truy đuổi.
Đáy mắt xẹt qua một tia cười bất đắc dĩ, chỉ như vậy đã khiến hắn hận thấu xương?
Hoa tuyết trên đỉnh đầu không ngừng rơi, Cảnh Nhất Bích lúc này mới cúi đầu, đem cái hộp kia mở ra.
Bên trong đặt là một con rối tay. Sợi dây đỏ đi qua ngón tay và đỉnh đầu, tả hữu đều có. Trên mặt con rối, nụ cười có vẻ rất khoa trương, tựa như một đứa nhỏ nghịch ngợm vui vẻ, thậm chí rất tức cười.
Nhìn con rối kia vài giây, Cảnh Nhất Bích nhịn không được thấp cười ra tiếng.
“Chủ.” Nghe thấy hắn nhỏ giọng cười, ám vệ đuổi theo bỗng cả kinh, có chút thất thần trong chốc lát. Qua nhiều năm như vậy, cơ hồ chưa từng thấy qua Cảnh Nhất Bích như vậy cười.
“Bảo hộ hoàng thượng.” Cảnh Nhất Bích ngưng cười, đáy mắt có một tia lo lắng, “Cũng đừng để A Cửu chết.”
Bụng trên thắt lưng một trận đau, A Cửu lấy tay sờ tới, mới phát hiện mình đã bị trúng tên.
Vừa quay đầu lại, nàng thấy đã Quân Khanh Vũ đứng ở phía không xa, đón gió đầu hướng gió, tóc đen bạch y, dung nhan dưới ngọn dầu Đế đô có vẻ tuấn mỹ mà diễm lệ, kiếm trong tay dị thường chói mắt.
“Đem ngọc bội giao ra đây, trẫm sẽ để ngươi toàn thây!”
Kỳ thực hắn hận không thể đem người trước mắt này bầm thây vạn đoạn, tốt nhất là tỏa cốt dương hôi!
A Cửu đạm đạm nhất tiếu, thoáng nhìn một chút rồi vội vàng thả người từ trên nóc nhà nhảy xuống, xông qua ngõ nhỏ, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới đoàn người đang chen chúc trên phố.
Nóc nhà lợi trốn, sóng người dễ giấu! Quân Khanh Vũ chú ý đến động tác của nàng, trường kiếm trong tay bay ra như gió, cấp tốc tàn nhẫn chém về phía A Cửu.
Phía sau có sát khí, nhưng mà lại quá nhanh, A Cửu căn bản không kịp trốn, liền lập tức ngã xuống đất, máu tươi từ thắt lưng và bụng ồ ồ tuôn ra.
“Ngươi cho rằng lần này ngươi còn có thể trốn? Như vậy thật uổng phí trẫm cho người ở chỗ này mai phục cả đêm.” Trường
kiếm rỉ máu, tử đồng xẹt qua một tia khoái ý, Quân Khanh Vũ một phen chế trụ cổ tay A Cửu, đem nàng đẩy áp lên tường.
Lưng bị đập mạnh lên tường, làm nàng không khỏi cau lại mi tâm.
“Chẳng lẽ đây là “Một ngày không
gặp như cách tam thu”, mới có hai ngày, hoàng thượng đã liền gấp gáp muốn thấy A Cửu?!”
A Cửu đạm nhiên trêu đùa, khiến Quân Khanh Vũ thêm lực đè nặng tay nàng, run lên một cái, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một tia tức giận, chán ghét nói, “Trẫm là vội vã muốn giết ngươi.”
“Cấp bách như vậy chỉ là để giết ta?” Mặt mày mang ý cười, thân thể bị áp ở trên tường không nhúc nhích được, nàng chỉ có thể lặng lẽ giơ chân, ái muội ôm hông hắn.
“Ta cho rằng hoàng thượng là
muốn A Cửu!”
“Ngươi…”