Thấy A Cửu thần sắc rất khó nhìn, Thu Mặc gật gật đầu vội vàng chạy chậm đi vào tìm Tả Khuynh.
Mà A Cửu thì chậm rãi đuổi theo mấy người kia. Khi tới đầu cầu, rất xa nghe thấy có thanh âm sênh trúc, bên kia đông đảo quan viên đã đến, cách hồ sen là những nữ tử Đế đô bị chọn vào cung, mỗi người phục trang đều đẹp đẽ diễm lệ, sớm ngồi phía sau chờ.
Hồ sen một mặt khác, quan viên tam phẩm trở lên đã nhập tọa, ở chỗ cao là vị trí mấy phi tần hiện nay được sủng ái, sau đó là vị trí Thái hậu.
Theo Sở quốc thừa tướng đi qua góc, A Cửu thấy được Thập nhị vương gia.
Đối nam nhân này nàng vẫn luôn ôm địch ý, vì thế vô thức thả chậm cước bộ.
“Nương nương.” Phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc.
A Cửu quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Nhất Bích một thân trắng thuần y sam, đứng ở ven đường, bạch y như gió, tóc đen độ nguyệt.
Nàng đã mười ngày không nhìn thấy hắn.
“Bích công tử.”
A Cửu mỉm cười.
“Nương nương, vết thương của người thế nào?” Cảnh Nhất Bích tiến lên, nhìn A Cửu một phen, “Hoàng thượng nói chân người bị thương, lại cảm nhiễm phong hàn?”
“Không có việc gì, ngươi xem ta không phải hảo hảo rồi sao.”
Nghe thấy hắn ân cần thăm hỏi, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua, A Cửu cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Nàng nâng tay lên xoay một vòng, “Sinh long hoạt hổ.”
“Phốc.” Cảnh Nhất Bích bị động tác hơi có vẻ khoa trương đùa cho bật cười, “Nương nương thực sự là người rộng rãi.”
“Đây là đương nhiên.” Nàng nháy nháy mắt, nhìn mặt hắn tựa hồ gầy một chút, hỏi vội, “Gần đây bề bộn nhiều việc? Ngươi tựa không nghỉ ngơi tốt.”
“Cũng không có việc gì, vẫn là chuyện biên cương bên kia Mạc gia trấn định không được.”
A Cửu gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Bích công tử, có biết từ giờ trở đi chúng ta là cộng sự?”
Cùng nhau vì Quân Khanh Vũ cộng sự, đều là thần, Cảnh Nhất Bích là tay trái, nàng nguyện ý làm tay phải. Như vậy có thể càng gần gũi đứng bên người Thập Nhất.
Con ngươi Cảnh Nhất Bích xanh lam xẹt qua một tia cảm xúc nàng xem không hiểu, thẳng tắp nhìn hồi lâu sau đó mới nâng tay nhẹ nhàng phất qua lá rụng vô tình rơi trên đầu nàng.
Ngón tay trong lúc vô tình chạm qua mặt nàng, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Nương nương, việc trong triều không phải đơn giản như vậy. Sai một chút là vạn kiếp bất phục. Người là nữ tử, tuy có thông tuệ hiền lành người khác không có. Nhưng mà nương nương, vì nước làm việc vất vả cực nhọc, sao lại để một nữ tử đảm đương?”
Hắn dừng một chút, ánh mắt ôn nhu rơi trên mặt nàng, “Lần này làm người vất vả rồi.”
A Cửu khóe mắt hơi chua chát.
Nàng nhớ lại lần đầu tiên giết người, Thập Nhất đến tìm, phát hiện nàng ngồi chồm hổm trên đất không ngừng nôn mửa.
Thập Nhất đã ôm lấy vai nàng run rẩy nói, Cửu tỷ, ta sẽ không để ngươi vất vả như vậy. Khi đó, Thập Nhất là á phụ thủ hạ thần thâu, mà không phải sát thủ.
Nhưng mà vì nàng, Thập Nhất cũng đi theo cuộc sống vết đao liếm máu.
“Không vất vả.”
A Cửu lắc lắc đầu, xả ra một nụ cười an ủi Cảnh Nhất Bích.
“Nương nương, thời gian không còn sớm, ta phải đi trước.” Cảnh Nhất Bích chỉ chỉ yến hội, sau đó mỉm cười ly khai.
“Bích công tử.”
A Cửu nhẹ giọng hô, “Đừng uống rượu.”
Cảnh Nhất Bích nghi hoặc nhìn về phía A Cửu.
“Đừng uống rượu, đêm nay, yến hội này sợ rằng không an toàn. Vừa rồi ta thấy Sở quốc thừa tướng đưa tới chậu hoa san hô, mặt trên đều vẩy cà độc dược.”
“Hoàng thượng có biết chuyện này?”
“Ta đã sai Thu Mặc thông tri hắn.”
“Hảo.” Cảnh Nhất Bích gật đầu, mày lo lắng nhướn lên, “Nương nương, hay ta đưa người hồi Mai ẩn điện nhé.”
“Không cần, ta sẽ chú ý an toàn. Huống hồ ta cũng nhất định phải cùng Tam hoàng tử đưa ra một yêu cầu quá đáng, thỉnh hắn giúp.”
Cảnh Nhất Bích trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tựa muốn nói gì đó, nhưng bởi vì xa xa Mộ Dung Tự Tô đang đến nên không được dừng, liền ly khai.
Chờ hắn ly khai, A Cửu nhìn người trên yến hội cơ hồ đã nhập tọa, bản thân cũng vội vàng đuổi theo, chỉ mong không nên rơi lại phía sau.
Có thể Quân Khanh Vũ cố ý an bài, nên vị trí của nàng ở phía sau một đám phi tần, nếu không nhìn kỹ cũng không thấy rõ.
Vì thế chờ nàng ngồi xuống, không có bất kỳ người nào chú ý tới sự xuất hiện của nàng.
Phi thường không khéo là Mạc Hải Đường cùng Chu Tuyết lại an vị phía trước.
A Cửu lực chú ý không rơi trên người mấy nàng, mà là tìm kiếm Sở quốc thừa tướng. Hắn đưa tới chừng mười chậu san hô, vừa vặn đặt ở cửa.
Trong không khí, ẩn ẩn ngửi thấy hương khí cà độc.
Nhiều quan viên bởi vì hiếu kỳ cách làm bồn hoa Sở quốc mà đều vây gần quan sát.
Mà hắn mang theo mấy người kia, ánh mắt chính là tìm hiểu xung quanh, ánh mắt đó làm A Cửu nhớ lại lúc sát nhân dò đường.
Nhìn vị trí Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích, thế nhưng lại cách bọn họ rất gần.
Lúc này trong đám người nổi lên một trận ồn ào náo động cùng tiếng hô nhỏ, A Cửu theo ánh mắt mọi người nhìn lại, thấy Mộ Dung Tự Tô mang theo tùy tùng chậm rãi từ đằng xa đi tới.
Một thân xanh ngọc sắc hoa y phục thêu văn tinh xảo, thân thể có vẻ cao lớn phi phàm.
Hắn chậm rãi đi tới, tươi cười khiêm tốn, ở trong nháy mắt, ánh mắt lại ở trên yến hội cấp thiết tìm cái gì đó.
Hắn đầu tiên là thấy được Cảnh Nhất Bích, ánh mắt không ở trên người Cảnh Nhất Bích dừng lại mà ngược lại ở bên cạnh hắn tìm kiếm, nhưng sau một lát lại có nho nhỏ thất vọng.
Nhưng giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lập tức nhìn về phía tần phi cùng mấy vị quận chúa.
Hiển nhiên mặc dù hắn là hoàng tử, ánh mắt như vậy xem ra có chút không ổn. Bất quá một cái chớp mắt, hắn liền thấy được A Cửu ngồi ở chỗ không bắt mắt nhất, sau đó mỉm cười, cả người tựa hồ dung quang tỏa sáng.
Vị trí của hắn ngay bên cạnh Cảnh Nhất Bích, hơi thấp so với vị trí Quân Khanh Vũ, cũng chính là cùng A Cửu đối mặt. Mặc dù cách mấy nữ tử nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương rơi trên người mình.
A Cửu mỉm cười, thu hồi ánh mắt, mặt mày lo lắng.
Thời gian đã lâu, nhưng còn chưa thấy Thu Mặc trở về.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Thật xa liền nghe tới thanh âm Hữu Danh, A Cửu theo chúng nữ quyến đứng dậy, bởi vì là nơi công cộng, hơn nữa lại có Sở quốc thừa tướng cùng hoàng tử, quỳ lễ tất nhiên sẽ giảm đi.
Hôm nay hắn mặc một thân màu tím y phục, loại màu tím này cùng tròng mắt như nhau huyễn lệ, thậm chí có một chút yêu dị.
Nguyên bản sẽ có vẻ thấp kém, màu sắc quá mức rêu rao, nhưng lại bởi vì khí chất cùng khí phách không chút nào che giấu mà bị khống chế nội liễm cùng cao quý, thậm chí không mất bất luận ổn trọng nào.
Hắn như vậy hoa lệ… Nhưng lại làm người khác động lòng.
Mọi người đối hắn khom mình hành lễ, mà chỉ có hắn chân thành từ bộ mà đến, ánh mắt lạnh lẽo quét qua. A Cửu tựa hồ thấy được ba năm sau, người này sẽ cầm được quyền lợi tối cao, quân lâm thiên hạ.
Nhưng mà vừa nghĩ tới sáu năm sau hắn chết trên tế đài, trong lòng không khỏi hơi đau nhói.
Thậm chí cảm giác ánh mắt hắn ở trên người mình dừng lại chỉ chốc lát, nàng hơi cúi đầu.
“Quý phi tỷ tỷ, tỷ hôm nay một thân y sam này thực sự rất đẹp, vừa hoàng thượng còn nhìn nha.” Thanh âm Chu tuyết quyến rũ truyền đến, A Cửu ngẩng đầu nhìn Mạc Hải Đường.
Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Mạc Hải Đường hôm nay mặc nhất kiện đỏ thẫm sắc hoa y phục, đầu đội hoa lệ châu báu, dưới ngọn đèn dầu, tơ vàng hải đường đường hoàng mỹ lệ.
Một thân đỏ thẫm diễm kinh toàn trường, mà cùng Quân Khanh Vũ màu tím tương đương đáp đối, tựa hồ chỉ có người thông minh sắc sảo mới dám mặc màu sắc to gan như vậy.
Bất quá, sắc đỏ thẫm sắc luôn là phong cách Mạc Hải Đường, cao điệu mà đường hoàng.
Tựa hồ đang hướng toàn bộ Quân quốc tuyên cáo, chỉ có nàng ta, mới xứng với hồng sắc đẹp đẽ quý giá, cũng chỉ có nàng ta, mới xứng với Quân Khanh Vũ.
Thậm chí mấy năm qua, toàn bộ hậu cung cũng đã cam chịu nàng ta là người đứng đầu.
A Cửu cúi đầu nhìn y phục giấu trong áo choàng hồ cừu trắng. Thứ này, so với Mạc Hải Đường còn cực hạn đỏ hơn, so với kia hoa hải đường còn tường vi xinh đẹp hơn. Đây rõ ràng là Quân Khanh Vũ muốn nàng cùng Mạc Hải Đường đụng sam.
Thậm chí làm cho người ta nghĩ đến nàng có ý muốn tranh sủng.
Nhưng may mắn nàng ngồi ở phía sau, lại có hồ cừu che nên không bị ai phát hiện, càng sẽ không bị chê cười.