Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 63



Một cô bé khác đi lên, trong tay cầm một mứt quả, đưa cho Quân Khanh Vũ.



"Cái gì?"



Quân Khanh Vũ nhìn xuống, đây không phải là mứt quả khắp Đế đô đều bán để dỗ dành trẻ con sao?!



"Tiểu ca ca đó nói, hôm nay ngươi rất dũng mãnh, nói mứt quả này là thưởng cho ngươi, ca ca là đứa nhỏ rất ngoan ngoãn."



Đứa nhỏ?! Tay cầm mứt quả run lên, Quân Khanh Vũ suýt nữa tức giận đến đứt hơi, quay đầu nhìn Hữu Danh nói, "Kiểm tra từng nhà cho trẫm. Trẫm không tin tuyệt địa ba thước không tìm được hắn."



Trong giọng nói ẩn ẩn tức giận bị trêu đùa cùng đánh bại, Hữu Danh nghe xong tất nhiên không dám đáp, cúi đầu nhìn thấy trên tuyết có một vũng máu tươi.



"Hoàng thượng, người bị thương sao?" Quân Khanh Vũ thuận thế nhìn lại, khóe môi nhướn lên, theo vết máu kia đuổi theo.



Tuyết đã rơi chậm lại, Quân Khanh Vũ đứng phía ngoài tường cung, sắc mặt rất khó coi.



Máu của A Cửu, cuối cùng biến mất ở đây!



"Hoàng thượng, hắn đương nhiên đã ngờ tới việc chúng ta phong tỏa Đế đô, đồng thời sẽ kiểm tra từng nhà. Vì thế..."



"Vì thế, chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Trong lòng không khỏi có cảm giác sỉ nhục, ai sẽ ngờ tới một thích khách sẽ ẩn thân trong thâm cung?!




Hoàng cung to lớn, cửa cung sâu thẳm, gian phòng lại quá nhiều, nơi này so với bất kỳ chỗ nào khác đều là nơi ẩn thân an toàn nhất.



Tả Khuynh tính toán điều đến cấm quân, lại bị Quân Khanh Vũ ngăn lại.



Hắn đứng trên cửa cung nguy lâu, quan sát đèn cung đình dưới hoàng cung, tiểu ý bên môi nồng đậm, "Hắn trốn ở đây là liệu định trẫm không thể tìm được. Vì thế không cần điều cấm quân, tránh đánh rắn động cỏ. Đêm nay trẫm sẽ cho hắn một phen ngạc nhiên."



"Nhưng hoàng thượng, hoàng cung này lớn như vậy?"



"Lớn thì sao?" Tròng mắt hắn híp lại, rơi vào đình viện hoang vu, "Chỉ cần kiểm tra một chút chỗ lãnh cung là được."



Một sát thủ bị thương tất nhiên sẽ cần một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng, mà chỗ tốt nhất bị lãng quên trong hoàng cung, không người hỏi thăm, không người phát hiện, chính là lãnh cung!



~



Cả ngày nay tâm tình của Thu Mặc đều không yên.



A Cửu nói với nàng, hôm nay là sinh nhật của Cảnh Nhất Bích, cho nên nàng phải đi ra ngoài một chuyến. Nhưng mà trời tối đã lâu, lại cũng không thấy nàng trở về.



Trong cung củi lửa không nhiều, ban ngày mặc dù lạnh, nàng cũng không dám thêm lửa, bởi vì sợ không đủ dùng cho A Cửu.



Bên ngoài đại tuyết không ngừng rơi, lo A Cửu trở về sẽ đông cứng, Thu Mặc vội phỏng chừng thời gian, đổ đầy nước nóng vào trong thùng tắm, đồng thời đưa thêm than củi.



Nhưng so với thời gian dự tính chậm tròn hai canh giờ, vẫn không thấy A Cửu trở về.



Thu Mặc lo lắng đứng trong sân, Mai Ẩn điện trước đây cũng là lãnh cung, bởi vì phong phi mới vào ở, vì thế trong vườn ngoại trừ vài nhánh hồng mai thưa thớt nở rộ thì không còn gì nữa, có vẻ rất hoang vắng.



Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập. Thu Mặc vừa nghe, vội vàng chạy đi nghênh tiếp. Nhưng mới được mấy bước, sắc mặt nàng đã trắng bệch đứng im.



Trước nay A Cửu chưa từng đi qua cửa môn, từ đầu tới giờ toàn vượt nóc băng tường. Lúc này ai sẽ đến gõ cửa?



Thu Mặc không dám mở cửa, trong đầu sợ hãi trống rỗng, không biết làm sao cho phải, mà tiếng đập kia lại càng ngày càng gấp.



Sau đó giọng nói bén nhọn của thái giám truyền đến, "Quý phi nương nương giá đáo."



Thu Mặc vừa nghe thấy hai chữ này đã mềm nhũn, vội đi tới cửa, quỳ xuống, "Nô tỳ Thu Mặc cung nghênh Quý phi nương nương."



"Giỏi cho kẻ mới, nghênh tiếp mà không mở cửa." Xuyên qua khe cửa, nhìn Thu Mặc quỳ trên mặt đất, lại không thấy nàng có ý muốn mở cửa.



"Hồi Quý phi nương nương, Thục phi hôm nay thân thể khó chịu, đã đi ngủ. Hơn nữa... Nơi này là lãnh cung, Hoàng thượng đã có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."



"Vậy sao?" Mạc Hải Đường phất tay áo đứng trước cửa, "Hôm nay hoàng thượng vì khánh sinh của Bích công tử mà đã ra ngoài sớm, nhất thời không thể trở về, cho nên cố ý để lại khẩu dụ bảo bản cung đưa lễ vật tới cho Thục phi."




Thu Mặc nghe xong không biết nên xử trí như thế nào, "Quý phi nương nương, Thục phi nương nương nhiễm hàn tật, không thích hợp gặp khách..."



"Tiện tỳ to gan! Khẩu dụ của hoàng thượng ngươi cũng dám không tuân sao?" Một cung nữ bên ngoài nổi giận mắng, "Hơn nữa sớm đoán được Thục phi yếu ớt nên Quý phi nương nương đã cố ý mời thái y đến."



Nói xong, cung nữ kia liếc thái giám bên cạnh một cái, hắn lập tức xoay người vào viện, muốn mở cửa ra.



Thu Mặc thấy thế liền chạy lên chắn trước cửa, không cho bất luận kẻ nào đi vào.



Một khi đi vào rồi phát hiện A Cửu không ở trong cung, Thu Mặc không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.



"Quý phi nương nương, Thục phi thực sự đã ngủ say."



"Dù ngủ say nhưng thân phận thấp hơn Quý phi nương nương nên vẫn phải ra quỳ lạy."



Cung nữ kia tiến lên, cầm tóc Thu Mặc lôi nàng đi.



Thu Mặc giãy dụa, lao vào chế trụ mấy kẻ muốn xông tới, nhất quyết không buông tay.



"Ba!" Cung nữ kia hung hăng vung lên một bạt tai, đánh cho Thu Mặc quỳ rạp trên mặt đất, ói ra một ngụm máu tươi.



Nhưng Thu Mặc vẫn kiên trì chắn trước cửa, sống chết không cho vào.



"Đúng là nô tài trung thành. Nếu muốn trung thành như vậy chẳng bằng đi trước tới địa phủ chờ chủ tử của ngươi đi!" Mạc Hải Đường không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Thu Mặc, lại nhìn mấy cung nữ bên cạnh.



Mấy cung nữ kia nhanh chóng tiến lên, từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một chén rượu, đổ vào miệng Thu Mặc.



Thu Mặc vừa thấy đã hiểu rõ! Đêm nay Vinh quý phi qua đây, chính là muốn lấy đi tính mạng của chủ tử!



Kinh ngạc trong chốc lát, nàng vội né tránh, quỳ trước mặt Mạc Hải Đường, cầu xin nói, "Nương nương, xin người tạm tha cho Thục phi của chúng ta, giờ nàng đã bị tống vào lãnh cung, sẽ không thể chống đối với nương nương."



"Thật sao? Nhưng mà trên đời này cá muối vẫn có thể xoay người, chỉ có cá chết mới vĩnh viễn không thể lật thân!"



Nói xong, một cước đạp Thu Mặc ra.



"Sao rồi? Sao lúc này Mai Ẩn điện lại náo nhiệt như vậy?" Đột nhiên bên cửa truyền tới một thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng.



Mọi người vừa nghe, sợ đến nỗi buông lỏng tay, sau đó quỳ rạp trên mặt đất.



Mạc Hải Đường chợt quay đầu, nhìn thấy Quân Khanh Vũ một thân tuyết trắng hồ cừu, chắp tay đứng trước cửa viện. Sắc mặt hắn trắng bệch, áo choàng phủ tuyết hơi ẩm ướt, rõ ràng là vội vội vàng vàng từ bên ngoài trở về!



Mạc Hải Đường cười mất tự nhiên, hơi cúi người, "Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng."




"Quý phi?" Quân Khanh Vũ cũng cười, một tiếng Quý phi kia lại mang theo vạn phần xa cách, "Nàng ở chỗ này làm gì?"



"Hôm nay là sinh nhật Thục phi muội muội, thần thiếp thấy nàng chỉ có một mình trong cung nên muốn tới chúc mừng. Nhưng là Thục phi muội muội lại tránh không gặp."



Tránh không gặp?



Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng, phát hiện ngay chỗ gần đó có vài giọt máu tươi.



"Mai Thục phi đâu?"



Quân Khanh Vũ nhìn Thu Mặc sợ muốn ngất trên mặt đất, lãnh lệ hỏi.



"Hồi hoàng thượng, Thục phi nương nương đã ngủ."



Ngủ?



Khuôn mặt của Thu Mặc bị đánh sưng lên, y sam rối loạn, nếu không phải hắn tới thì chốc lát sau sẽ chỉ còn là một cỗ thi thể.



Còn nhớ rõ ngày đó vì để cho nguyệt nô đê tiện này tiến cung, nàng đã nghiêm từ chính nghĩa, thậm chí vì che chở cho một nha đầu mà hắn tận mắt thấy Mai Tư Noãn xung đột trên cầu với Mạc Hải Đường. Một nữ nhân bảo vệ thuộc hạ như vậy mà lúc này sao có thể mắt nhìn nha hoàn của mình sắp chết, mà bình yên nằm bên trong ngủ?!



Quân Khanh Vũ một cước đá văng cửa phòng, sau đó đi nhanh vào trong.



Bên trong dị thường quạnh quẽ, không khí độc hữu mục nát của lãnh cung, còn có mùi hôi gay mũi. Trong nháy mắt khi vào cửa, Quân Khanh Vũ cùng Mạc Hải Đường đều vô thức nhăn mũi.



Bước nhanh đi qua bình phong. Lại thấy bên trong màn che không có lấy một bóng người.



"Chủ tử của ngươi đâu?!"



Sắc mặt Quân Khanh Vũ trầm xuống, thanh âm cũng thay đổi, khẩu khí có một tia lo nghĩ khác thường.



Chẳng lẽ bị thích khách giữ bên người?



"Vừa... vừa... còn ở chỗ này." Thu Mặc biết đã không giấu nổi nữa, quỳ trên mặt đất không biết trả lời thế nào.


Bình Luận (0)
Comment