Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 88



A Cửu sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn người đeo mặt nạ.



"Được, chỉ cần ngươi chịu giúp Quân Khanh Vũ, hai điều kiện này ta nhất định nghĩ cách để thực hiện." Nàng gật đầu đáp ứng, thời gian kế tiếp ủng hộ Mộ Dung Tự Tô, dù cho bọn họ có Cảnh Nhất Bích thông tuệ thiên hạ, nhưng rốt cuộc thì quân quyền vẫn không phải nằm trong tay Quân Khanh Vũ.



Chỉ cần có người đeo mặt nạ này thì không chừng cũng có thể nhanh chóng giúp Quân Khanh Vũ lấy lại binh quyền.



Người đeo mặt nạ đứng im nhìn A Cửu nửa ngày mới vung bạch ô từ từ đi ra, sau đó đứng dưới ánh trăng.



Ô giấy dầu màu trắng dưới ánh trăng cùng áo choàng bay lượn giữa trời như biển mây gợn sóng.



"Ngươi đi đi."



Hắn quay đầu lại nhìn A Cửu một cái, tóc đen phất qua mặt nạ bạch ngọc, có thể thấy rõ cổ hắn, trắng nõn mà ưu mỹ, tựa như thiên nga, "Không ai có thể đi qua nơi này."



Giọng hắn vẫn mờ ảo không chân thực như trước, nhưng lúc này nghe thấy lại thập phần thư thái.



"Đa tạ."



A Cửu cảm kích gật đầu với hắn, nhìn mười thước ngoài tường. Trong quá khứ, nàng nhớ đó là Tây Nhai!



Y phục cũng không kịp chỉnh trang, chỉ đóng lại qua loa, A Cửu bò dọc theo phòng lương lên nóc nhà, sau đó lướt qua. Mà lúc này, người kia đã lẩn vào bóng tối, rất xa, quả nhiên nhìn thấy ám vệ của Sở quốc đã đuổi tới.




"Này." A Cửu phủ phục trên nóc phòng, hô về phương hướng của người đeo mặt nạ, "Tên ngươi là gì?"



Người kia lần đầu tiên gặp nàng, đã buông tha cho nàng.



Lần thứ hai, khi truy sát nàng, lại ở lúc khẩn yếu nhất trước mắt bị Quân Khanh Vũ cứu, nhưng không biết do nguyên nhân gì, A Cửu cảm thấy hắn chắc sẽ không giết nàng.



Sát thủ không nên có suy nghĩ may mắn trong lòng, nhưng khi nhìn thấy người này, trực giác nói cho nàng biết như vậy.



Mặc dù hơi đường đột, nàng vẫn hỏi.



Người nọ đứng trong bóng tối trầm mặc nửa ngày, có chút gian nan nói, "Tử Nguyệt."



Tử Nguyệt...



"Khụ khụ khụ..." A Cửu cúi đầu, ngực hơi đau, một ngụm tinh mặn tràn ra, nàng phản ứng không kịp, cảm thấy trời đất quay cuồng, cái đầu như bị xé rách.



Không phải bởi vì người đeo mặt nạ, chỉ bởi vì, cái tên Tử Nguyệt...



"Kiếp sau ta hi vọng, ngươi không còn là người lãnh tình. Mà ta, cũng không còn là Tử Nguyệt." Thanh âm của thiếu niên mang theo vẻ thê lương nào đó...



"Kiếp sau, ta muốn tìm ngươi, nhưng làm sao để biết ngươi?"



"Ngươi sẽ tìm ta sao?" Thiếu niên cười khẩy, "Nếu trong lòng ngươi thật sự có ta, thì kiếp sau khi nghe thấy hai chữ Tử Nguyệt, ngươi sẽ thấy tâm giảo chi đau. Còn ta... mãi mãi sẽ không nhớ ngươi!"



A Cửu thở hắt, nửa quỳ trên nóc nhà, một tay ôm ngực.



Đây rõ ràng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này...



Tử Nguyệt, Tử Nguyệt...



"Ngươi còn không đi!"



Nơi bóng tối, đối phương không chú ý tới thần tình biến hoá của nàng, nghiêm nghị hô.



A Cửu loạng choạng thân thể đứng lên, liếc mắt nhìn Tây Nhai phía trước, cắn răng một cái, lập tức chạy đi, sau đó nhảy xuống.



Tại lúc thân thể muốn rơi xuống đất trong nháy mắt, một tơ lụa bay lượn phi đến, cẩn thận quấn lấy eo nàng, sau đó dụng lực lôi kéo.



Vòng eo bị dùng lực ôm trong ngực, A Cửu khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn lại.



Chống lại chính là khuôn mặt của Mộ Dung Tự Tô.



Con ngươi màu trà, có tuyên cáo thắng lợi.



"Như vậy, có tính là khảo nghiệm hay không?" Mộ Dung Tự Tô mỉm cười, mặt mày dễ coi, "Mai Nhị, ta sớm biết ngươi sẽ ở đây, cũng biết người của ta ngăn không được ngươi. Cho nên, ta đã ở đây chờ ngươi." Vừa nói, tay hắn vừa chậm rãi ôm chặt eo nàng, mà cái tay còn lại còn cầm vũ y lúc đó nàng ở cởi ra trong ngõ hẻm.




"Xem ra là ta đánh giá thấp Tam hoàng tử."



A Cửu mỉm cười, ngực vẫn một trận buồn đau, hai chữ Tử Nguyệt kia, không sao quên được.



Giống như lúc đó nàng thấy ở Phương hoa viên có nữ tử trong hoạ đó...



"Mai Nhị, ngươi rốt cuộc là ai?" Mộ Dung Tự Tô thở dài một hơi, thật sâu nhìn A Cửu.



Nàng là thiếu niên hăng hái trong sòng bạc, là thiếu nữ hát ca nhảy vũ, nhiệt tình lại tươi đẹp, hay là ... sát thủ lãnh huyết?



A Cửu nhẹ ho một tiếng, nàng sợ lạnh... Lúc này đang ở trên nóc nhà, mà bên trong chỉ có áo quần ngắn, bên ngoài cũng chỉ mặc một kiện y phục nam nhân mất trật tự. Hiện tại có thể dùng từ lạnh lẽo tận xương để hình dung.



Nhưng nàng vĩnh viễn vẫn là người giỏi ngụy trang! A Cửu cười rộ, chuế ánh trăng chiếu vào trong mắt Mộ Dung Tự Tô, tươi đẹp động nhân.



"Tam hoàng tử thật sự muốn biết ta là ai sao?"



"Ngươi nói xem?"



"Vậy ngươi sẽ thấy rõ." Tay A Cửu nhẹ tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tươi cười.



Nàng không thích cười, nhưng nàng hiểu dưới tình huống nào nên cười với nam nhân.



Sư tỷ nói, "A Cửu, khi một người nam nhân nhìn ngươi, nếu ánh mắt của hắn mang theo tìm tòi nghiên cứu, thì ngươi phải cho hắn thấy thứ không thể tưởng được."



Môi hơi nhướn, bên trên dính vết máu lại xinh đẹp như ngưng, mang theo vài phần biếng nhác cùng mị hoặc.



Mộ Dung Tự Tô hơi ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy cô gái trong ngực cởi áo ngoài ra, để lộ một mảnh cảnh xuân ẩn lộ kiều diễm.



Cũng ngay lúc đó, cô gái trong ngực như mèo trườn lách, sau đó nhảy xuống nóc nhà, lưu trong tay hắn chỉ còn bộ y phục nam nhân kia.



Nữ chủ nhân của nó thì bắt tay đứng trên Tây Nhai. Lúc này đêm đã khuya, nơi đây hoang vắng không người, nữ tử chỉ mặc độc hữu một cái yếm, chân dài trắng nõn lộ ra dưới trù khố.



Nàng ngẩng đầu, cười giảo hoạt thản nhiên, như hoàn toàn không biết mình bị bại lộ, "Tam hoàng tử, thế nào? Ta đã bình yên đến Tây Nhai."



Mộ Dung Tự Tô khó chịu trong ngực, vứt vũ y cho A Cửu, có chút bất đắc dĩ lại tức giận, "Mai tiểu thư... Mặc lại quần áo đã."



"Vậy tạ ơn Tam hoàng tử trước."



Tiếp nhận y phục trong gió, A Cửu mặc vào, nhưng áo vẫn không đủ che thân.



Mà ngay tại lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa cấp thiết.



A Cửu kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tự Tô, nghe thấy hắn cười nói, "Vừa nãy không kịp thấy Quân Khanh Vũ trong truyền thuyết. Nhưng nghe đồn thân thủ của hoàng đế bức người. Nghĩ đến hai mươi người không ngăn được ngươi, ở Đế đô, người của ta trên trăm, đồng thời lúc các ngươi tiến vào Lạc Hoa lâu đã ám trúng mai phục."




Chỉ nhìn bóng lưng nam tử kia cùng Minh Nguyệt trong tay áo hắn, dường như có thể cắt đôi thiên địa, nếu không có người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện ngăn cản Quân Khanh Vũ, thì Mộ Dung Tự Tô sợ rằng mình cũng không có cách tới đây chờ A Cửu.



A Cửu không để ý đến Mộ Dung Tự Tô đang nói gì, trong lòng hiểu Quân Khanh Vũ đến tìm nàng, nhưng lại bị cái người gọi là "Tử Nguyệt" ngăn cản.



Nhiều ngựa như vậy, chẳng lẽ hắn gặp chuyện không may?



Trong lòng nổi lên lo lắng, A Cửu xoay người đi chân trần ra khỏi Tây Nhai.



Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, A Cửu chuyển biến, lại nhìn thấy một nam tử cưỡi ngựa tuyệt trần xông lên phía trước.



Dưới ánh trăng, hắn phong tư tuyệt thế, dung nhan vô song, cặp tử đồng như đầm sâu, ngưng lại sát ý đáng sợ. Áo choàng hồ cừu tung bay, thậm chí trên khuôn mặt trắng nõn còn có vết máu.



Không có việc gì chứ?!



A Cửu dừng bước chân, đứng yên trên đường phố kết băng, từng ngụm từng ngụm thở hắt.



Mà bên môi, mang tiếu ý thỏa mãn.



Đối phương cũng nhìn thấy nàng, trong mắt hiện lên kinh ngạc chỉ chốc lát, sau đó lại càng trầm mặc mím môi, thúc ngựa xẹt qua bên người nàng.



Vó ngựa cuốn gió, làm y phục cùng làn tóc tung bay trên không trung.



A Cửu hơi ngẩn ra, trong lòng có thất lạc nho nhỏ, thì ra không phải tìm nàng.



Nhưng vừa lúc đó, tiếng vó ngựa lại từ sau lưng vang lên, quay đầu lại bất ngờ thấy hắn trở về, sau đó mạnh mẽ kéo nàng lên ngựa.



Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, thậm chí nhiệt độ bỗng nhiên truyền đến cùng long diên hương quen thuộc làm nàng thoáng như trong mộng.



Thẳng đến khi đối phương cởi áo choàng xuống khoác lên thân thể đông lạnh run lẩy bẩy của nàng, A Cửu mới chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn gò má cùng hàm dưới xinh đẹp.



Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Quân Khanh Vũ cúi đầu liếc một cái, rồi rất nhanh dời đi, "Vừa... đã tới chậm."



Giọng hắn rất thấp, cơ hồ nghe không rõ.



"Ngươi đang nói xin lỗi sao?" A Cửu nhíu mày cười hỏi.



"Ai... Xin lỗi ngươi!" Thanh âm của đối phương đột nhiên giận dữ.


Bình Luận (0)
Comment