Hoàng Thượng Có Ý Với Ta

Chương 103.1 - Chương 103.104

103: Bàn Tay Dính Máu


Trong đêm Hoằng gia bỗng nhiên bị quan phủ bao vây, Bổ đầu phủ Tô An dẫn theo binh lính đi sau vào.

" Các ngươi biết lão gia chúng ta là ai không"

Bổ đầu giơ lệnh bài của tri phủ ra cho tên kia xem " Ta được lệnh của Tri phủ khám xét Hoằng gia các người, người đâu lục soát".

" To gan" Hoằng Đề do mặc vội mà y phục chưa chỉnh tề đi ra, gằn giọng lên quát.

" Hoằng lão gia, có người tố cáo các người buôn hàng cấm, chúng ta chỉ phụng mệnh Đắc đại nhân làm nhiệm vụ mà thôi".

Hoằng Đề thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho gia đinh đi tìm cứu viện, nhưng tên gia đinh ra đến cửa liền bị đám binh lính quan phủ bắt lại.

" Lục soát đi" Bổ đầu ra lệnh đám binh lính liền chia nhau ra lục soát khắp nơi, mấy cận vệ người của hoàng thượng phái đi, Hách cận vệ mặc trên mình y phục của binh lính quan phủ cùng mấy người khác nhìn nhau rồi đi vào phòng lúc trước đã từng tới.

" Phụ thân" Hoằng Tiềm thấy binh lính cứ thế lục soát khắp nơi lo lắng nhìn Hoằng Đề.

" Bọn họ không lục soát được sẽ rời đi, chúng ta xưa nay không buôn hàng cấm cần gì phải sợ".

" Mau vào đây tìm thấy rồi" Hách cận vệ bí mật mở mật thất ra sau đó sai người kêu mấy tên lính kia vào khênh đồ ra.

Hoằng Đề nghe thấy vậy thì kinh ngạc, nhìn đám binh thi nhau hướng phòng ông chạy tới, lòng liền nóng như lửa đốt, đi theo sau.

" Mang hết ra ngoài" Bổ đầu ra lệnh cho đám lính, làm thương nhân không ngờ lại giầu như vậy, giương vàng chất đầy nhà.

" Các ngươi, ai cho các ngươi động vào đồ của ta" Hoằng Đề vào trong phát hiện đám lính kia đang khênh giương gỗ từ trong mật thất của ông đi ra, cơn đau tim ập đến run rẩy nói.

" Mang tất cả chúng về phủ, người đâu bắt Hoằng Đề lại".

" Các ngươi phụ thân ta mắc tội gì mà các ngươi giám động vào phụ thân ta, các ngươi biết phụ thân ta có chức vị thế nào trong triều không mà dám động vào".

" Chúng ta làm theo lệnh, đại công tử ngươi có điều gì thắc mắc ngày mai hãy đến công đường Đắc đại nhân sẽ giải quyết, người đâu đưa đi". Bổ đầu phất tay đám binh lính lần lượt mang giương ra xe, đi sau cùng là Hoằng Đề đang được cấm vệ quân cải trang áp giải đi.

" Đa tạ bổ đầu" đến cửa cung Hách cận vệ cúi người cảm ơn bổ đầu, sau đó ra lệnh cho đám cấm vệ quân đã chờ sẵn ở cửa cung đi tới xe ngựa, vận chuyển giương giương xuống đem vào trong cung.

" Các ngươi...... Ngươi định làm gì" Hoằng Đề bị cấm vệ quân lôi xuống xe ngựa, vẫn thái hộ hống hách chửi người, bỗng ông ta nhận ra điều gì đó trước mặt ông ta không phải là cửa hoàng cung sao, trong lòng Hoằng Đề lúc này mới thấy hoảng sợ, lại nghĩ tới đống vàng trong mật thất kia ý nghĩ lóe lên trong đầu.

" Đại nhân là việc của ti chức, ngài khách sáo rồi". Bổ đầu đã hoàn thành nhiệm vụ Đắc đại nhân giao cho liền dẫn theo binh lính rời đi.

" Tham kiến hoàng thượng người và vàng đã được đưa tới, đang ở bên ngoài chờ ý chỉ của người".

" Vàng thì mang vào trong, còn người thì đem tới ti hình bộ trẫm sẽ thẩm vấn".

" Giải ông ta đến ti hình bộ" Hách cận vệ nhận được ý chỉ liền lui ra ngoài dẫn người đi.

" Đi thôi đến ti hình bộ " Duật Hy nhìn đám cấm vệ quân lần lượt khênh gương vàng vào bên trong sau đó gập tấu chương lại nói với Tô công công, rồi đứng dậy di chuyển đến ti hình bộ.

" Kiểm tra xem đâu là gương vàng thời Đông quốc thì xung vào quốc khố, còn lại cứ để đó đã" Duật Hy trên đường đi nhắc nhở Võ Kim.

" Đại nhân người của hoàng thượng áp giải phậm nhân tới, nhắc đại nhân chuẩn bị một chút hoàng thượng đang tới đây thẩm vấn" Người trong ti hình bộ đến bẩm báo Phương đại nhân.

"Các ngươi đi chuẩn bị đi, ta ra nghênh tiếp thánh giá" Phương đại nhân mau chóng đứng dậy đi ra ngoài.

" Tham kiến hoàng thượng".

" Bình thâm cả đi".

" Hoàng thượng phạm nhân kia có lai lịch thế nào" Phương đại nhân đi sau dò hỏi.

" Là Hoằng Đề" Duật Hy trả lời.

" Hoằng Đề" Phương đại nhân kinh ngạc sao dạo này, ti hình bộ của ông lại tiếp nhiều nhân vật quan trọng thế này chứ.

" Giải phạm nhân lên".

" Phạm nhân to gan thấy hoàng thượng còn không quỳ".

Hoằng Đề nhìn người nam nhân mặc hoàng bào đôi chân run rẩy quỳ xuống, từ lúc từ chức đã hơn hai mươi năm ông ta chưa trở lại hoàng cung, không ngờ ngày trở lại, lại là lao ngục " Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng".

" Hoằng Đề là người có công với hoàng thất người đâu ban ngồi ".

" Thảo dân đa tạ long ân".

" Ông có biết tại sao trẫm lại đưa ông tới đây không".

" Hoàng thượng thứ cho thảo dân ngu muội".

" Mấy giương vàng kia có lai lịch thế nào".

" Hoàng thượng đó đều là gia sản của thảo dân bao năm buôn bán tích góp mà có".

" Thương nhân giàu vậy sao, quốc khố của triều đình còn không giầu bằng thương nhân các người rồi, Hoằng Đề nể tình ông có ơn cứu tổ phụ trẫm, trẫm đã cho ông ân huệ rồi, nếu không muốn đến tuổi này còn chịu đau đớn do cực hình thì tốt nhất lên khai ra".

" Hoàng thượng phán tội phải có bằng chứng, người chỉ dựa vào số giương vàng kia đã nhận định thảo dân phạm tội, thứ cho thảo dân xin hỏi thảo dân là phạm tội gì".

" Hoằng Đề kho báu Đông quốc kia trẫm không biết ngươi dùng cách gì lấy được, nhưng số người ngươi từng sát hại để tránh tiết lộ kho báu ngày trước ngươi nghĩ đã xóa sạch dấu vết rồi sao, Hoằng Đề ngươi nhận ra chứ, lệnh bài khảm hình đại bàng này trên còn dính máu của người năm xưa đã bị ngươi sát hại đấy".

" Hoàng thượng thảo dân không hiểu những gì người nói".

" Hay cho Hoằng Đề ngươi không hổ danh lão thần tiền triều, áp giải hắn lên đây". Duật Hy thấy ông ta nếu không có chứng cứ sẽ không bao giờ nhận tội, liền sai người đưa nhân chứng vào.

" Thảo dân xin tham kiến hoàng thượng". Một người mặc y phục thường dân bước vào quỳ trước công đường.

" Ngẩng đầu lên nhìn kỹ cho trẫm ông ta có phải là người trước kia đã thuê ca ca ngươi đi vào núi đào kho báu không".

" Hoàng thượng đúng là ông ta, ông ta có hóa thành tro thảo dân cũng nhận ra, lúc đó cả thảo dân và ca ca vì ngân lượng được nhận quá lớn mà cả hai cùng đến ghi danh, sau đó vì mẫu thân thảo dân trở bệnh, nên hai huynh đệ thảo dân đành quyết định một người ở lại chăm sóc mẫu thân một người theo ông ta đi vào núi, nhưng chờ cả tháng vẫn không thấy ca ca trở lại thảo dân lo lắng đã tập hợp người thân của những người tham gia đi vào núi tìm kiếm không ngờ lúc đi khỏe mạnh lúc gặp lại họ đã trở thành những xác chết rồi, là ông ta chính ông ta sau khi tìm thấy vàng sợ bọn họ sẽ làm lộ ra nên giệt khẩu". Người nam nhân ánh mắt căm phẫn nhớ lại lúc phát hiện ra ca ca cùng các thôn dân khác bị người ta giết rất thê thảm.

" Ngươi đừng ngậm máu phun người, ngươi lấy gì khẳng định là ta giết ca ca ngươi".

" Vì không thể khẳng định nên bấy lâu nay chúng ta mới để ngươi sống yên ổn, nhưng ông trời thật có mắt ta cuối cùng cũng chờ được ngày gặp lại ngươi, có thể nói ra sự việc năm xưa".

" Hoằng Đề ngươi có thể không nhận ngươi giết người, nhưng số vàng kia ngươi giải thích thế nào, đừng nói ngươi đam mê ngân lượng thời đó nên thu gon lại". Duật Hy nhíu mày nhìn ông ta.

Hoằng Đề nghe hoàng thượng hỏi như vậy không biết trả lời thế nào mới thoát được tội " Hoàng thượng chỗ vàng kia đúng là thảo dân đã tìm thấy, nhưng nó không thuộc quyền quản lý của triều đình mà ở chỗ khác, thảo dân mắc tội gì".

" Lúc đó ông vẫn đang là mệnh quan của triều đình, ông phải biết mọi tài sản trong đất nước này, đều thuộc quyền quản lý của triều đình, mọi hành chiếm đoạt làm của riêng, đều bị khép vào tội tham ô". Phương đại nhân nghe xong liền nói.

" Bây giờ thảo dân chỉ là một thương nhân, mà tội tham ô kia chỉ dành cho quan lại, chỗ vàng kia triều đình cũng đã lấy đi rồi".

" Hoằng Đề chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi sao, bao nhiêu người chết dưới tay ông, ông cứ thế xóa sạch ư, đưa Triệu Mã vào". Duật Hy thật là khâm phục ông ta, may mắn thay ông ta đã từ quan nếu không sẽ còn hơn cả hai nhà kia.

" Thảo dân Triệu Mã từng giữ chức quan Giám sát mỏ vàng Đông Sơn xin tham kiến hoàng thượng".

" Triệu Mã hãy nói ra những gì ngươi biết, có hoàng thượng ở đây." Tô công công lên tiếng.

" Dạ bẩm hoàng thượng năm xưa thảo dân cùng Mộc Diễm, Trịnh Khâm đều giữ chức vị cao ở Mỏ vàng Đông Sơn, một hôm trong lúc đào vàng một thợ mỏ đã phát hiện được một cái giương trong đó chất đầy vàng của thời Đông quốc, Hoàng Sứ đô đốc Đông Sơn lúc bấy giờ cũng đã đến kiểm tra.

Vài ngày sau thì Hoằng Đề cũng từ kinh thành tới nói là phụng mệnh của hoàng thượng tới tìm kho báu, cả ba người chúng thảo dân theo ông ta tìm kiến gần nửa tháng cuối cùng cũng phát hiện ra vị trí chính xác của nơi giấu kho báu kia, định sẽ trở về sẽ báo lên triều đình, nhưng vài ngày sau thảo dân phát hiện những người trong mỏ vàng đều mất tích một cách kỳ lạ, 3 người bọn thảo dân bắt đầu nhận ra, có lẽ cái chết của bọn họ đều liên quan đến kho báu kia, và người sát hại bọn họ ngoài Hoằng Đề ra không còn ai khác, hóa ra ông ta thực chất không muốn báo lên triều đình nơi giấu kho báu. Lúc đó chúng thảo dân không còn cách nào khác nên đã bí mật từ quan chuyển đi chỗ khác sinh sống, nhằm thoát kiếp nạn này.

3 năm sau khi thảo dân từ quan có một đám người áo đen đã tới lục soát nhà thảo dân may mắn lúc đó thảo dân ra ngoài nên đã thoát được nan nhưng đệ đệ và gia quyến của thảo dân đều bị sát hại, có thể bọn chúng đã nhận nhầm đệ đệ thành thảo dân". Hôm nay đã tới được đây cái chết đối với ông đã không còn đáng sợ nữa rồi.

" Triệu Mã, Mộc Diễm Và Trịnh Khâm kia đã sớm bị sát hại rồi" Duật Hy nhìn Triệu Mã, nói cho hắn biết người xưa đều không con.

" Thảo dân cũng đoán ra ông ta vì muốn độc chiếm kho báu việc gì cũng giám làm".


104: Lấy Lại Công Bằng


Duật Hy nhìn những người đang quỳ bên dưới làm chứng lại nhìn đến Hoằng Đề trong lòng không hiểu sao lại nặng trữu, ông ta rất được hoàng tổ phụ và phụ hoàng hắn yêu mến, coi trọng, thậm trí tin tưởng coi như người thân, nhưng việc ông ta làm lại khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, vì lòng tham mà hại biết bao nhiêu sinh mạng.
"Phương đại nhân còn lại giao cho ngài, giờ đây ông ta có nhận tội hay không đều không quan trọng nữa rồi, Những người hầu thân cận với ông ta bắt hết lại lấy khẩu cung đi." Duật Hy đứng lên rời đi.
" Thần cung tiễn hoàng thượng"
" Thảo dân cung tiễn hoàng thượng".
" Hoàng thượng thảo dân có công cứu giá, được Thái thượng hoàng bảo hộ người hôm nay lại như vậy đối xử với thảo dân sao" Hoằng Đề với lấy tia hy vọng cuối cùng của mình, ông không hiểu nguyên do vì đâu mà mình bị bại lộ, hoàng thượng đã từ lâu điều tra lại vụ án mà ông lại không hay biết gì.
Duật Hy ra đến cửa nghe thấy lời ông ta nói liền ngừng lại " Hoằng Đề ơn trạch của hoàng gia gia ta trao cho ngươi, nhưng ngươi không biết gìn giữ cái kia ngoại tôn ngươi đã sớm dùng rồi" nói xong liền rời khỏi ti hình bộ.
Vụ án của nhà họ Hoằng diễn ra nhanh chóng, tới tận sáng thông tin mới được truyền ra ngoài, tất cả nghe tới đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì sảy ra.
" Nương nương chuyện không hay rồi, phu nhân sai người báo với nương nương Hoằng lão gia đêm qua bị người của tri Phủ Tô An bắt đi rồi".

Từ Tâm vội vàng tới bẩm báo.
" Ngoại gia gia ta sao lại bị bắt đi, vì tội danh gì".

Hoàng hậu kinh ngạc sao lại nhiều chuyện ập tới cùng lúc thế này ca ca mới gặp chuyện không lâu giờ lại tới ngoại gia gia.
" Nô tùy nghe nói người quan phủ bắt Hoằng lão gia là vì tội buôn bán hàng cấm".
" Xưa nay bọn họ đều làm ăn buôn bán trong sạch, là ai đã vu oan cho bọn họ".

" Quan phủ bắt đi, nhưng kết quả thế nào còn chưa rõ".

Từ Tâm chỉ nghe được có vậy.
" Tìm người ra ngoài nghe ngóng chỗ quan phủ đi".

Hoàng hậu nóng ruột muốn biết thực hư chuyện này là thế nào.
A Cửu biết tin liền nhanh chóng tới Xuân Viên cung báo cho Mạnh Hạ Hạ một tiếng.
" Sư muội Hoằng Đề đêm qua bị người của hoàng thượng áp giải vào cung rồi giờ đang thẩm vấn ở ti hình bộ".
" Muội phải đến Di hòa cung một chuyến mới được".Mạnh Hạ Hạ nghe xong muốn nhanh chóng đi tìm hoàng thượng hỏi chuyện, muốn biết ông ta có phải người đã sát hại mẫu thân nàng.
" Muội đi đi" A Cửu nói xong liền rời đi.
" Tham kiến Linh Quý Phi" Tô công công thấy Mạnh Hạ Hạ vội vàng tới ra nghênh đón.
" Tô công công ngài ở đây hẳn hoàng thượng đã trở lại".
" Dạ hoàng thượng đang ở bên trong".

Tô công công nhìn nàng, Linh Quý Phi này tin tức cũng thật nhanh.
Mạnh Hạ Hạ nghe vậy gật đầu với Tô công công rồi đi vào.
" Hoàng thượng, chuyện kia ông ta có phải không".
" Ông ta chưa nhận tội, nhưng mọi chứng cớ đều chỉ ra là ông ta làm" Duật Hy đi tới bên cạnh đỡ lấy nàng đi ra ghế ngồi xuống " Trẫn đang định tới chỗ nàng" hắn đưa tay lên cầm lấy tay áo của mình lau đi lớp mồ hôi trên trán nàng.
" Ông ta rất cứng đầu, nhưng nàng yên tâm ông ta không thoát được đâu".
"Cái chết Gia gia và mẫu thân thiếp cuối cùng cũng có ngày được sáng tỏ rồi, bao năm nay phụ thân luôn mang trong lòng sự ân hân, mong rằng vụ việc này sẽ khiến người nhẹ lòng hơn".
" Nếu trẫm biết sớm hơn đã không để ông ta sống lâu như vậy" Duật Hy đưa tay ôm lấy nàng vào lòng.
........
" Lão gia phụ thân của ta thế nào rồi".

Đức phu nhân đi đi lại lại bên ngoài sân, thấy Đức thừa tướng trở lại, nhanh chóng đến gần hỏi chuyện.
" Nhạc phụ bị giải vào cung từ đêm qua rồi, vụ án này nghiêm trọng hơn ta nghĩ, chờ ta vào cung một chuyến đã".

Sáng nay nhận được tin từ Hoằng gia ông vội vã tới Phủ Tô An hỏi chuyện, Đắc đại nhân nói ông ta chỉ phụng mệnh bắt người chứ không giữ người, người là ở chỗ hoàng thượng.
" Muội muội những người đi theo phụ thân vừa cũng bị binh lính áp giải đi rồi" Hoằng tiềm vội vã chạy tới nhà họ Đức.
" Ca ca chuyện này là sao, phụ thân phạm tội gì".

Hoằng Lệ thấy sắc mặt ca ca tiều tụy dường như cả đêm không ngủ.
" Ta cả đêm đi dò hỏi nhưng quan phủ không ai giám tiết lộ, chỉ nói đó là mật chỉ của hoàng thượng".
" Muội đã nhờ người báo với hoàng hậu rồi, phụ thân đã già sao có thể chịu được cực khổ".

Mong rằng hoàng hậu sẽ có cách cứu phụ thân bà ra khỏi đại lao.
.........
" Hoàng thượng đêm qua thiếp nghe nói người đã thẩm vấn cả đêm, người đi nghỉ ngơi đi thần thiếp tới thăm người sau" Mạnh Hạ Hạ lúc vào đã thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, muốn rời đi để hắn được nghỉ ngơi.
" Nàng về đi, không cần đến thăm trẫm đâu, buổi tối trẫm tới thăm nàng" Duật Hy thơm nhẹ lên trán nàng, bàn tay xoa nhẹ lên bụng Mạnh Hạ Hạ, rồi để nàng rời đi.
Ngọc Thấu đã vào cung tham gia kỳ tuyển tú, hôm nay nàng và một vị tiểu thư khác được Ma ma giao việc đến Phường thêu nhận khăn tay, trên đường đi gặp Mạnh Hạ Hạ đang từ Di hòa cung trở về đi qua chỗ này.
" Tham kiến nương nương"
" Miễn lễ đi".

Mạnh Hạ Hạ nhìn Ngọc Thấu bảo nàng ta đứng lên rồi rời đi, nàng cảm thấy mình và tiểu thư đó không có chuyện gì để nói cả.
" Ngọc tiểu thư vị nương nương đó là phi tần nào vậy" Doãn Bích nhìn phi tần vừa đi qua dáng vẻ xinh đẹp tôn quý, còn đang mang thai, tò mò hỏi.

" Doãn Bích ta nghe nói nhà cô và nhà họ Phương hay qua lại cô đến Nữ nhi nhà họ Phương cũng không nhận ra sao".

Ngọc Thấu vì nhìn thấy Mạnh Hạ Hạ trong lòng không vui, giọng nói cũng trở lên khác lạ.
" Phương tiểu thư, mấy năm không gặp không ngờ lại thay đổi như vậy" Doãn Bích quay lại nhìn Mạnh Hạ Hạ lục lại trí nhớ Phương tiểu thư mà ngày trước còn ở tư phủ từng gặp qua thật là thay đổi quá lớn rồi.
Ngọc Thấu nghe Doãn Bích vẻ chán ghét hiện lên trên khuôn mặt " Nàng ta giờ là Quý Phi được hoàng thượng sủng ái lại mang long thai nên rất kiêu ngạo ".
" Phương tiểu thư trong mắt ta là người rất dịu dàng, lương thiện".
" Ta thấy là cô thấy sang bắt quàng làm họ đấy, người ta còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần".

Ngọc Thấu nhớ lại ánh mắt kiêu ngạo vừa rồi của Mạnh Hạ Hạ chỉ liếc qua nàng rồi đi, trong lòng nghĩ thầm một ngày nào đó sẽ khiến cô ta phải quỳ gối cầu xin nàng.
" Dạo gần đây ta rất hay gặp Ngọc tiểu thư trong cung".Mạnh Hạ Hạ cảm thấy không hiểu sao nàng rất không thích Ngọc Thấu kia.
" Nương nương đang nói vị tiểu thư kia sao, bọn họ giờ là tú nữ rồi" Tiểu Yến nghe chủ từ hỏi nhìn lại hướng hai người kia đi, trả lời.
" Tú nữ sao, không ngờ các gia tộc lớn lại thích cho khuê nữ của mình tỷ muội chung trượng phu".

Nếu là nàng sẽ nhất quyết không bao giờ muốn tranh giành nam nhân với tỷ tỷ của mình..


Bình Luận (0)
Comment