Hoàng Thượng Có Ý Với Ta

Chương 22


Hôm nay Thẩm Di Cung của hoàng hậu thông báo ra bên ngoài Ngọc Phi đã có hỷ, trong cung vài năm trở lại đây rất nhiều phi tần cũng từng mang thai nhưng đều không giữ được, nói cốt nhục hoàng thất đều yếu ớt, nếu không chăm sóc cẩn thận sẽ không giữ được, nên khi biết có phi tần mang long thai, người ta cũng nghĩ thầm là chưa biết cái thai kia có giữ được không thôi.

Nghĩ là vậy nhưng vẫn phải đến thăm hỏi theo đúng thường lệ, trong cung đã bước sang mùa thu rồi, buổi sáng trời se lạnh Mạnh Hạ Hạ mặc áo khoắc mỏng đứng dưới cây bồ đề trước phòng nhìn lá rơi, vậy là nàng đã vào cung được nửa năm rồi, còn vài tháng nữa là đến tết đoan ngọ, không biết lúc đó nàng đã được trở về nhà chưa.

Mỗi năm tết đến tuy chỗ nàng không vui như những gia đình khác, nhưng các huynh đệ cũng đông đủ cùng nhau uống rượu ăn thịt nhận hồng bao.

" Nương nương, Ngọc Phi kia chúng ta nên gửi chút lễ vật tới" Triệu mama ở đằng sau lên tiếng làm cắt đứt suy nghĩ của nàng.

" Ta không biết gửi quà nào, Triệu mama bà tự quyết định đi" Nàng không biết nữ nhân trong cung mang long thai các phi tần khác sẽ tặng gì, nàng không muốn tặng gì cả, nhìn nàng xem chẳng có gì quý giá cho mình đây.

Mấy hôm nay nàng rất chăm chỉ đến Di hòa cung kia thông tin từ Tô công công không lấy được gì nhưng mấy đồ nhìn được được chút ở chỗ hoàng thượng thì nàng lấy không ít.

Lúc buồn chán mang ra ngắm cũng có cảm giác vui.

" Hoàng thượng hôm nay Phương Tần không tới" Bình thường giờ mùi Phương Tần sẽ tới đây, nhưng hôm nay đã qua giờ thân rồi mà vẫn không thấy, Tô công công liền vào bẩm báo, dù sao người đã đến thường xuyên như vậy, tự nhiên không đến nữa hoàng thượng chắc bẳn cũng có chút trông mong.

" Tô công công, ngươi nhìn xem chỗ ta thế nào".

" Dạ bẩm rất tốt" Tô công công nói xong mới để ý ở chỗ để tấu chương kia, tất cả các món đồ đều được thay mới, đến gạc mài mực cũng là đồ mới.

" Hoàng thượng, không thích những thứ kia sao".


" Nàng ta ngày nào cũng đến xin, ta có thể không thay mới được sao" Nàng ta dạo này rất chăm tới đây, lúc đầu hắn cứ nghĩ là nàng muốn lấy sự chú ý từ hắn, sau dần mới biết hóa ra thấy chỗ hắn có nhiều thứ tốt muốn đem về, xin được lần 1, rồi lần 2, rồi không cần xin nữa cứ thế là đem đi.

Tô công công nghe hoàng thượng nói, ông cũng không biết nên nói gì , hoàng thượng nói nghe thì giọng trách móc, than thở nhưng nếu người không muốn cho thì sao Phương Tần có thể đem đi được chứ, người là dung túng nương nương mà thôi.

" Hoàng thượng chuyện của Ngọc Phi kia".

" Cứ Kệ đi, nàng ta giữ được hay không còn chưa biết mà".

Từ lúc hắn kế vị đến nay ngoài Minh Nguyệt công chúa ra chưa một hài tử nào có thể bình an chào đời cả, nhưng thân mẫu của công chúa lại yểu mệnh mất sớm, hắn liền đem Minh Nguyệt đến chỗ thái hậu nuôi dưỡng.

Một số chuyện trong hậu cung hắn biết nhưng đều làm ngơ, thỏa sức cho bọn họ đấu đá, đấu đá vì gia tộc, đấu đá vì bản thân cũng được.

" Hoàng thượng cũng lên đến qua chỗ Ngọc Phi một chút, có lẽ nương nương cũng đang ngóng người".

" Để sang ngày mai đi, nay ta cảm thấy đến chỗ bọn họ rất đau đầu".



.

" Sư tỷ"
Mạnh Hạ Hạ đi ra khỏi An Hòa Cung liền nghe thấy tiếng A Hồ gọi nàng.

" Sư tỷ đệ ở đây".

Thấy nàng không nhìn thấy, A Hồ liền gọi thêm lần nữa.

" A Hồ, ngươi là nam nhân chán rồi sao", thấy A Hồ mặc đồ của thái giám Mạnh Hạ Hạ liền ngạc nhiên nói.

" Sư tỷ không phải như vậy, bỏ ra chút tiền là được" Sự phụ bảo hắn vào đây giúp đỡ sư tỷ, nhưng sao không cho hắn làm cấm vệ quân chứ, bắt giả trang làm thái giám thật là cực khổ cho hắn.

" Ngươi là người nơi nào".

" Đệ mới vào chưa lâu, chỉ là thái giám sai vặt".

" Cứ làm đi, vài ngày nữa ta tìm cho ngươi chỗ tốt, sư tỷ ngươi giờ là người có địa vị".


A Hồ nhìn nàng ánh mắt biểu thị sự khinh bỉ " Đệ đi làm việc đây, buổi tối tới tìm tỷ".

Nhìn A Hồ bê đồ rời đi, nàng nhớ tới cảnh trước kia từng gặp Mai Phi và một tên thái giám ở chỗ nghỉ mát bên hồ kia, có lẽ cũng là một nam nhân giả trang.

" Nô tùy đê tiện ai cho ngươi làm bẩn váy của ta"
" Bên kia là ai" Mạnh Hạ Hạ trên đường đi tới Uyển Viên liền nhìn thấy bên chỗ vườn hoa vị phi tần nào đó đang trách mắng nô tùy.

" Dạ là Mai Phi" Tiểu Yến thấy nàng hỏi liền ngó ra nhìn rồi đáp.

" Nha hoàn đó làm gì sai sao".

" Nghe Mai Phi nói có lẽ đã làm bẩn váy của người".

" A!.

A.

" Chỉ thấy tiếng thét thất thanh của nha hoàn đang quỳ kia vang lên.

" Nương nương Mai Phi đi rồi" Tiểu Yến lên tiếng.

" Tiểu Uyển, là ngươi sao, sao lại thế này" Tiểu Yến cùng Mạnh Hạ Hạ thấy Mai Phi đã đi rồi liền đi ra thấy nha hoàn kia ôm tay ngồi dưới đất, Tiểu Yến nhận ra nàng ta chính là người trước kia ở Ti giả khố liền chạy lại hỏi han.

" Là người quen của ngươi" Mạnh Hạ Hạ thấy Tiểu Yến biết tên nha hoàn kia liền hỏi.

"Đây là Phương Tần chủ nhân của ta" Tiểu Yến nói với tiểu Uyển.

" Xin thỉnh an nương nương" Tiểu Uyển khó khăn lắm mới dùng 1 tay còn lại kia quỳ tỉnh an nàng.


" Sao ngươi lại bị Mai Phi sử phạt" Mạnh Hạ Hạ thấy nàng ta đáng thương liền hỏi.

" Yên tâm đi nương nương đối xử với chúng ta rất tốt" Tiểu Yến thấy tiểu Uyển không dám nói sự thật liền lên tiếng.

" Nương nương nô tùy đang mang đồ đưa đến Thái y viện, liền đụng trúng Mai Phi, nô tùy không cố ý là Mai Phi tự nhiên ở đâu lao đến đụng phải nô tùy, sau đó đồ của nô tùy rớt vào y phục của nương nương, nương nương liền trách phạt".

Nhìn bàn tay của nha hoàn này bị giẫm như nát hư cả, chỉ một chút lỗi như vậy mà khiến con nhà người ta tàn phế sao, bình thường nàng ta giả bệnh yếu ớt, nhưng sao phạt nha hoàn lại nhẫn tâm đ ến vậy.

" Tiểu Yến đi đến thái y viện lấy thuốc cho nàng, bảo là ta bị bong gân"
" Cảm tạ nương nương thương sót".

" Ngươi ở cung nào"
"Nô tùy làm cung nữ sai vặt ở thái y viện".

" Được rồi về nghỉ ngơi cho tốt đi".

Thật là loại nữ nhân rắn rết mà, thật làm nàng hết nhã hứng xem hoa.

.

Bình Luận (0)
Comment