Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 37


Trong cung.
Hoàng thượng tức giận ném ly trà ra cửa, gương mặt bừng bừng tức giận, khí huyết tăng cao, giọng đầy phẫn nộ:
"Lần trước là Tam hoàng tử, lần này là Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử, các người rốt cuộc làm việc ra sao, mà để các hoàng tử chết không minh bạch."
Hoàng thượng ngưng một lát, rồi lại đưa tay ra lệnh, ánh mắt căng tràn sự tức giận cùng đe doạ:
"Ngươi mau cho thống lĩnh quân điều tra, trong một tháng nếu không có câu trả lời thích đáng thì tự mà cởi bỏ quan phục luôn đi."
Đại thái giám sợ sệt cúi đầu nhẹ giọng:
"Dạ vâng.

Nhưng còn một chuyện nữa."
Hoàng thượng trừng mắt.
Đại thái giám sợ sệt cúi đầu, cẩn thận nói:
"Thất hoàng tử vừa trốn khỏi đại lao hiện không rõ tung tích."
Hoàng Thượng càng tức giận, quát lớn:
"Cái gì? Thật to gan! Ngươi mau phái người đi tìm bắt hắn về đây cho trẫm."
"Tuân chỉ!"
Đại thái giám không dám ngước nhìn, cúi đầu nhận lệnh rồi vội vàng vác cẳng chạy đi thật nhanh.
\* \* \* \* \* \*
Tại thư phòng Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử Liêu Tuấn đang đứng tưới chậu cây kế bên cửa sổ.

A Kiều từ ngoài đi vào, cúi đầu hành lễ:
"Bẩm điện hạ.

Tối qua, Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử đã chết."
Liêu Tuấn đặt bình nước xuống, thong thả ngồi xuống ghế:
"Ta biết rồi."
A Kiều vẫn cúi đầu nói tiếp:
"Điện hạ, ngài nghĩ là do ai làm?"
Liêu Tuấn ánh mắt đăm chiêu, lạnh giọng:
"Ngũ đã sớm đi biên giới, Thất thì đang bị nhốt.

Ngươi nghĩ là ai?"
A Kiều ngước nhìn Liêu Tuấn, ánh mắt dò hỏi:
"Thuộc hạ ngu muội."
Liêu Tuấn vừa cầm tách trà lên nhấp môi, rồi đặt xuống mà nói tiếp:
"Thật đáng thương cho Bát đệ bị lợi dụng mà không biết, vốn dĩ là một người biết nhẫn nhục, vậy mà đến phút cuối lại không thể nhịn mà để sa vào bẫy, rồi trở thành con cờ cho Đại huynh."
Liêu Tuấn đưa ngón tay nghịch nghịch cái nắp tách trà mà ánh mắt thâm sâu rồi nói tiếp:
"Nhưng thật không ngờ, người đứng sau lại là Tứ đệ, giả vờ trung thành với Đại huynh, nhưng lại đứng sau bày mưu hãm hại.

Tứ đệ quả thực cao tay."
A Kiều cúi đầu, lòng không ngừng thán phục Liêu Tuấn có thể nhìn rõ mọi chuyện đến vậy.
"Vậy ta nên đề phòng Tứ hoàng tử."
Liêu Tuấn gật đầu:
"Ta nghe nói Dương tiểu thư đã đi Tô Châu, ngươi cho người đến đó âm thầm bảo vệ Dương tiểu thư đi.

Còn lại cứ tuỳ cơ mà ứng biến."
A Kiều phục mệnh, lui ra:
"Thuộc hạ đã hiểu."
\* \* \* \* \* \*
Tại phủ tứ hoàng tử.

Liêu Phan vừa nhìn một quyển sách vừa nói:
"Ngươi mau cho người đến Tô Châu, lần này nhất định phải lấy được mạng của Dương Tử cùng Dương Yến."

Tên thuộc hạ nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi.
"Tuân lệnh."
\* \* \* \* \* \*
Phủ Liêu Phàm.
Liêu phàm đang ngồi uống rượu cùng một người.
Người đó đeo mặt nạ nửa đen nửa vàng.

Vâng, đó chính là Lang Sát.
Liêu Phàm vừa uống rượu vừa nói.
"Ta nghe được Tô Châu sắp có biến, mà chủ tử của ngươi cũng đang rong chơi ở đó, ngươi không đến đó hỗ trợ hắn à?"
Gã đeo mặt nạ lạnh giọng đáp.
"Ta tin chủ tử ta, bọn người đó không thể làm ngài ấy bị thương được đâu."
Liêu Phàm nâng ly rượu ngang trước mặt cười nói.
"Đúng là với khả năng của hắn, hắn có thể trốn thoát.

Ta chỉ sợ hắn lại vì người khác mà bị thương thôi, đây đâu phải lần đầu hắn vì người khác mà để bị thương."
Gã đeo mặt nạ lòng dạ bồn chồn, vội buông ly rượu trong tay rồi đứng dậy, hắn một cước phóng ra khỏi phủ.
Liêu Phàm thở dài, đưa ly rượu lên ngang miệng uống cạn rồi tự nói với chính mình.
"Rốt cuộc ai mới là kẻ si tình, là ta hay là ngươi?"
\* \* \* \* \* \*
Phía Nam thành Tô Châu.
Tại Cấm Tử Thôn, những ngôi nhà cũ kỹ bốc mùi hôi thối khắp nơi, xác người nằm chất đống xung quanh, một số người thì đang thoi thóp thở.
Một số người lại ôm thân mình quằn quại đau đớn r3n rỉ không ngừng, cả thôn làng các nam thanh niên đều mắc bệnh, chỉ còn số ít phụ nữ cùng vài người già cả là còn chút sức lực, họ cùng nhau chăm sóc những người bệnh nhẹ.
Những người bệnh nặng hơn thì đành phải bỏ qua, vì họ biết những người đó sẽ không thể qua khỏi trong ngày.


Đa số bệnh nhân là các người trai tráng khỏe mạnh, nhưng cũng có số ít là trẻ nhỏ, và một số ít khác là người già và phụ nữ, có một số là mắc bệnh từ ngoài bị binh lính mang gom lại trong thôn.
Một số người có người thân bệnh đều xung phong vào thôn để giúp đỡ, nhưng đã mấy ngày trôi qua, người vào thì nhiều, người ra không một ai.
Phía cổng làng có một đám quan binh canh gác, không cho ai ra ngoài, nếu ai lén ra ngoài đều bị giết.
Cứ thế thôn ngày càng chật chội, vật tư thiếu thốn, lương thực cũng không đủ no.
Nơi đây được đặt tên là Cấm Tử.

Như cái tên là vùng đất chết chóc, cấm mọi người ra, người vào coi như là đã chết.
Các quan lại địa phương cùng nhau che giấu triều đình, họ chỉ cho quân lính canh giữ, và cung cấp một số ít lương thực lẫn thuốc men cho có lệ.
Khi cả bọn người Dương Tử tới cổng, họ nhìn vào trong thấy cảnh tượng thật hãi hùng, người chết người ốm nằm la liệt.
Tên lính giơ kiếm ngăn lại.
"Các ngươi là ai, sao đến đây?"
Tống Nhạc đứng ra, dõng dạc nói.
"Ta phụng mệnh hoàng....!"
Lời tới đây thì Dương Yến nói chen vào, không để Tống Nhạc nói tiếp:
"Tiểu nữ cùng phụ thân và các sư huynh là người học y, nghe nói nơi này có dịch bệnh, nên muốn đến xem tình hình."
Tên lính đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn lần lượt đám người Dương Tử, rồi hắn chỉ về phía xe ngựa, giọng ra vẻ quát lớn:
"Trong xe có gì?"

Bình Luận (0)
Comment