Hoàng Thượng Ép Ta Cung Đấu

Chương 6


Ngu Lệnh Phi giấu đi ánh mắt ngạc nhiên, nhỏ giọng đồng ý “Được”, cất bước đi theo Ninh ma ma lên trên.
Lư Đức Tân và nàng đi ngang qua nhau, ông ta cầm ống thẻ đưa đến trước mặt tú nữ tiếp theo.
Khi Ngu Lệnh Phi đi ngang qua Trình Mạn Ni thì thấy nàng ta đã nhịn không được che miệng cười, như là đã thấy kết cục mình không được chọn bị đưa ra khỏi cung, mặt mày đắc ý, trong thật ngông cuồng.
Đợi nàng đi theo Ninh ma ma đến hành lễ, Thái Hậu mở miệng nói: “Người xinh đẹp như thế mà lão nô ngươi lại chưa từng nhắc với bổn cung, đúng là nên phạt.”
Cho dù Ninh ma ma là người được trọng dụng nhất bên cạnh Thái Hậu cũng không nhịn được căng thẳng trong lòng.

Là bởi vì bà hiểu rõ chủ tử của mình, mới biết Thái Hậu đây là bực bà hành sự bất lực.
Ninh ma ma trong lòng kêu oan, làm sao bà biết tú nữ này sẽ khiến cho Thái Hậu chú ý chứ, rõ ràng lúc trước nhìn chẳng qua là một kiều nữ nhu nhược, là dáng vẻ Thái Hậu không thích nhất, nhắc tới lại làm Thái Hậu không vui.
Hôm nay rất nhiều ma ma bị răn dạy, chính mình cũng bị quở trách.
“Nô tỳ nên phạt, nên phạt.”
Ninh ma ma cười tiếp lời, xoay người cười hoà khí với Ngu Lệnh Phi: “Cô nương xinh đẹp như nước, Thái Hậu vô cùng thích.”
Ngu Lệnh Phi thập phần phối hợp, thẹn thùng ngẩng đầu lên, vẻ xấu hổ này làm cho mặt ửng hồng, dung mạo càng đẹp hơn vài phần.
“Cô nương của An Tây Bá phủ hoá ra lại xuất sắc như vậy, tổ phụ của ngươi có khoẻ mạnh không?”
“Nhọc Thái Hậu nhớ tới, tinh thần của tổ phụ mỗi ngày đều rất tốt.”
“Tuổi ông ấy cũng cao rồi, mặc kệ không để ý tới chính sự thì tự tại hơn rất nhiều.” Thái Hậu từ từ thở dài.
Ngu Lệnh Phi nghe cách nói quen thuộc này, Thái Hậu và tổ phụ nhà mình dường như có quen biết, nàng ghi nhớ việc này trong lòng, nàng là vãn bối không nên nghị luận trưởng bối, liền nín thở đứng hầu ở bên.
Thái Hậu bị gợi lên chuyện cũ, cũng không cần ai tới phụ họa, nhớ tới những chuyện xa xăm lúc trước, có một số việc đã phai mờ trong ký ức, nhưng cũng có một vài điều rõ ràng như bích họa màu men gốm khắc ghi ở trong đầu, không chịu nổi lưu niệm.
Thái Hậu lại nhìn về phía Ngu Lệnh Phi.

Dù sao cũng là hậu nhân của cố nhân, nếu như không được chọn cũng không ngại ban thưởng cho nàng vài thứ để nở mày nở mặt, cũng xem như vẹn toàn một hồi gặp gỡ.
Thái Hậu không nói lời nào, chỗ ngồi bên trên một mảnh an tĩnh, tiếng lòng của mỗi người đều không lộ ra tới nửa phần.

Cho đến khi Lư Đức Tân tới gần, khom lưng uốn gối nói: “Thái Hậu, đến lượt Ngu cô nương rút thăm rồi.”
“…… Cái gì?” Thái Hậu thu lại suy nghĩ, lập tức hoàn hồn, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng được những lời này có ý gì.
Cho đến khi bà trông thấy một thẻ ngọc lẻ loi trong ống thẻ kia, dựa nghiêng trên miệng ống thẻ mới đột ngột hiểu ra.
Nếu thẻ ngọc chu sa cuối cùng đã bị rút mất thì cũng không cần Ngu Lệnh Phi làm điều thừa nữa, như vậy chẳng phải là —
Thái Hậu nhìn kỹ lại, quả thực nữ tử trong bữa tiệc đều có dáng vẻ giật mình, trong tối ngoài sáng tầm mắt đều hướng về phía Ngu Lệnh Phi, giống như khiếp sợ, giống như ghen ghét, giống như không phục, giống như không rõ vì sao nàng lại có thể trúng tuyển được.
Chỉ vì những người ở trước nàng vận khí kém sao?
Thật đáng giận!
Đảo mắt nhìn lại, Trình Mạn Ni là hận nhất, nàng ta trừng lớn mắt nhìn động tĩnh ở phía trên, đối với việc đoán sai cục diện này nàng ta càng cực kỳ kinh hãi, đuôi lông mày nhếch lên mang theo mười phần tức giận.
Trình Mạn Ni cũng không thất thố lâu, nàng ta mím môi, hung hăng cắn răng thật chặt, tay nắm chặt thẻ ngọc của mình.
“Hồi Thái Hậu, Ngu cô nương nên rút thăm rồi, thẻ ngọc chu sa vẫn còn chưa rút xong!” Lư Đức Tân vẫn cười tủm tỉm, dâng ống thẻ lên phía trước.
Thái Hậu thu hồi tầm mắt, lại vòng về trên người Ngu Lệnh Phi, thấy nàng mỉm cười, trông cũng là vui mừng nhưng lại không lộ vẻ kinh hỉ, có thể nói một câu không màng hơn thua.
Ánh mắt Thái Hậu tối sầm lại, nói: “Vậy thì rút đi.”
“Vâng.”
Ngu Lệnh Phi bước từ tốn, nhẹ nhàng rút thẻ ngọc ra.
Thanh thẻ ngọc này khác biệt, ai ở đây cũng biết tú nữ muốn cầm trong tay thẻ ngọc chu sa, nó là cái đó.

Ngu Lệnh Phi lúc có được cũng không có cảm giác thấp thỏm mà vững vàng nắm ở trong tay.
Thẻ ngọc này có chất liệu thượng đẳng, cầm trong tay ấm áp.

Lúc này Ngu Lệnh Phi mới nhận ra lòng bàn tay của mình lạnh giá.
Lúc Lư Đức Tân trở về Dưỡng Tâm Điện, Yến Lan đang ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách, trên bàn bày mấy mâm điểm tâm, trông có vẻ vẫn chưa động vào.

Lư Đức Tân mang theo trà mới tiến vào, cấp chủ tử thay.
“Bệ hạ, đã có kết quả tuyển tú, Thái Hậu bảo nô tài hỏi về phân vị của các vị tiểu chủ, bệ hạ có muốn giao phó gì không?”
Yến Lan nhấc mí mắt lên nhìn hắn, lại lật qua một trang sách.
Lư Đức Tân thấy Hoàng Thượng không đuổi mình ra ngoài, liền tiếp tục nói: “Còn chưa nói với bệ hạ, tiểu chủ trúng tuyển có con gái của Đại học sĩ Văn Uyên Các Liễu Hoài, Liễu Ngữ Kha; con gái của Hồng Lư Tự khanh Trình Dương Sóc, Trình Mạn Ni; con gái của Ngự sử Đô Sát Viện Chương Chính Kỳ, Chương Uyển Oánh; con gái của Đại Lý Tự thiếu khanh Diệp Chính Dương, Diệp Vưu Tịch; con gái của Hoài Châu đồng tri Tạ Nhân, Tạ Điềm Song.”
Lư Đức Tân liếc nhìn thần sắc của chủ tử: “Trùng hợp là nữ tử từng gặp ở trong vườn kia cũng trúng tuyển, nô tài mới biết được, nử tử kia là đích tam tiểu thư của An Tây Bá phủ, Ngu Lệnh Phi, phụ thân không có công danh trong người.”
Yến Lan cúi đầu thoáng nhìn: “Thật sự là mới biết?”
Lư Đức Tân làm ra dáng vẻ cau mày, nói: “Làm nô tài, cũng nên có chút bản lĩnh này.”
“Cẩu nô tài quen diễn trò.” Yến Lan khẽ mắng một tiếng.
Chủ tử mắng hắn là thân cận hắn, Lư Đức Tân hiểu sâu sắc việc này, không giận còn mừng, mặt dày nói:
“Cần phải nói với bọn họ một tiếng, đừng đối đãi qua loa với vị tiểu chủ tử này.”
Yến Lan cong tay gõ bàn, giọng nói lãnh đạm, lại lộ ra vài phần tự phụ: “Nhiều chuyện.”
Đó là từ chối.
Lư Đức Tân thầm tiếc cho nữ tử kia, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.

Hắn không dám nhiều lời, sợ chọc giận chủ tử, lại nói đến một chuyện khác.
“Còn có một chuyện, Đoạn Hàm Nguyệt kia…… Dù không rút trúng nhưng Thái Hậu vẫn làm chủ giữ lại.”
Lư Đức Tân châm chước từng chữ, nói thật cẩn thận.

Yến Lan lại không hề tức giận, chuyện trong dự liệu mà thôi.
Hai tròng mắt hắn tối đen không rõ, khóe môi hiện ra nụ cười lạnh nhạt.
Với uy quyền của Thái Hậu, nếu bà ta từ bỏ mới càng khiến cho người ta bất an.

Tuyển tú kết thúc, các tú nữ xuất cung trở về nhà, mỗi người trúng tuyển đều mang theo ma ma dạy quy củ trở về.
Hành động “rút thẻ chọn phi” của Hoàng Thượng trong yến tiệc ngắm hoa cũng theo tú nữ xuất cung lưu truyền lưu đến dân gian.

Ngự sử trong triều kinh hãi biến sắc, nhao nhao lên án hành động tùy hứng của hoàng đế.
Người kể chuyện trong quán trà dân gian nói đến nước miếng bay tứ tung, mọi người nghe say sưa, thậm chí còn có hiệu sách cho ra thoại bản, sửa lại tên họ, viết hương diễm vô cùng.
Hết thảy đều không có liên quan với Ngu Lệnh Phi, hiện giờ nàng đã là hậu phi, mỗi ngày đều học lễ nghi trong cùn với ma ma giáp tập ở trong phòng đến bù đầu, cuộc sống buồn tẻ nhưng cũng vững vàng.
Ngu Lệnh Phi rất hài lòng.
Thoại bản kia nàng cũng bảo Đại Lục lén đem tới, Đại Lục oán giận: “Chủ tử xem loại sách dơ bẩn này làm gì, đều là hồ ngôn loạn ngữ, chỉ làm bẩn mắt.”
Ngu Lệnh Phi cười nhìn nàng, lật sách ra, mở ra trang cuối cùng ở trong, chỉ cho nàng xem: “Điều tuyệt vời trong sách không thể nói hết, ngay cả sách mà Đại Lục cô nương của chúng ta coi thường cũng đều có càn khôn.”
Đại Lục đỏ bừng mặt, nhưng cũng nhìn vào chỗ Ngu Lệnh Phi chỉ, đó là một con dấu nho nhỏ, bên trên hẳn là tên của hiệu sách.
Nhìn kỹ, ngược lại nhận ra được.
“X uân Thủy Trai……?”
Ngu Lệnh Phi gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, giao thoại bản cho Đại Lục mang đi xử lý liền đi thăm mẫu thân, để lại một mình Đại Lục như có điều suy tư.
Hiện giờ thời gian bầu bạn với song thân càng lúc càng ít, Ngu Lệnh Phi liền dính chặt lấy Cố thị.
*
Đợi lúc các tiểu chủ tử học quy củ tốt rồi, ngày may mắn Khâm Thiên Giám chọn cũng tới.

Sáng sớm, cửa cung mở rộng ra, mấy thái giám rời cung đi các nơi truyền ý chỉ sắc phong.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Ngu thị thục đức lễ nghĩa, tính tình nhu hòa, nay phong làm chính ngũ phẩm Quý nhân, khâm thử.”
Thái giám tuyên chỉ không quen biết Ngu Lệnh Phi, nhưng người nọ thấy thưởng bạc phong phú nên thái độ cực tốt, còn chủ động nói với Ngu Lệnh Phi: “Chúc mừng Ngu quý nhân, lần này vào cung, ngài và Đoạn quý nhân là có phân vị cao nhất.”
Đây xem như chuyện tốt, Ngu Lệnh Phi cảm tạ thái giám tuyên chỉ, lão phu nhân vội bảo đại quản sự đích thân tiễn đội ngũ tuyên chỉ rời phủ.
Cố thị mặt mày hớn hở, nắm tay Ngu Lệnh Phi trấn an: “Tốt, tốt.”
“Mở đầu tốt, về sau nhất định sẽ trôi chảy như ý.” Hứa thị cũng ý cười đầy mặt nói.
Chỉ có Phùng thị bĩu môi nói: “Ta thấy nhị nha đầu về sau mới là ổn thỏa, đừng để bị gió đông thổi cả người bay lên, tránh cho hại chính mình, cũng hại chúng ta.”
Ngu Lệnh Mạn lôi kéo tay áo bà ta, thẹn thùng nói: “Nương, đây là thời điểm vui vẻ.”

Tiếng của Phùng thị không lớn, cũng may chỉ có người tam phòng bọn họ nghe thấy, nếu không người bảo vệ con gái như Cố thị còn không xé nàng.
Phùng thị vỗ rớt tay Ngu Lệnh Mạn: “Nhìn dáng vẻ uất ức của con kìa!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng rốt cuộc bà ta không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ thầm nghĩ Ngu Lệnh Phi về sau không biết thành cái gì đâu.

Trong cung há lại yên ổn, mình chỉ cần chờ là được.
Ngu Lệnh Phi mặt như hoa đào ba tháng, trong lòng lại sợ hãi không thôi, vì sao chỉ có mình có phân vị ngang hàng Đoạn Hàm Nguyệt?
Luận gia thế, Liễu Ngữ Kha so với mình tốt hơn không ít.

Luận thanh quý, cả nhà Chương Uyển Oánh không phe không đảng, thanh quý liêm khiết.

Luận diện mạo, trong tay Thái Hậu có Đoạn Hàm Nguyệt, tại sao lại nâng mình lên đấu cùng Đoạn Hàm Nguyệt.
Phải cân nhắc thật kỹ nước cờ này của Thái Hậu.
Còn chưa vào cung, đã phải trúng một chiêu như vậy, đợi cho bảy ngày sau vào cung.

Ngu Lệnh Phi càng phải chuẩn bị tinh thần.
Quý nhân cấp bậc tương đối cao, Ngu Lệnh Phi có thể đem cả Tuyết Thanh và Đại Lục vào cung.
Dẫn đường là một thái giám tên Tiểu Thuận Tử, vô cùng ân cần, vừa dẫn đường vừa nói: “Nơi ở của Ngu quý nhân tên là Ỷ Trúc Trai, rộng rãi thông thoáng, ở trong một rừng trúc nhỏ, khi gió thổi lá trúc rất văn nhã.”
“Nghe có vẻ là một nơi tốt.” Đại Lục hưng phấn nói.
“Trừ Liên Nguyệt Hiên của Đoạn quý nhân thì chỗ ở của ngài được xem là tốt nhất.”
“Liên Nguyệt Hiên kia có gì đặc biệt?” Đại Lục hứng thú bừng bừng hỏi, vào cung rồi nàng nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Tiểu Thuận Tử cẩn thận nói: “Tiểu chủ tử ở Ỷ Trúc Trai thoải mái, Liên Nguyệt Hiên lại hơn ở bố cục, đều có điểm mạnh, đều có điểm mạnh.”
Đại Lục còn muốn hỏi kỹ hơn nhưng bị ánh mắt của Ngu Lệnh Phi ngăn lại.
Lời nói trong cung đều có quy củ, từ trước đến nay chỉ nói lời tốt lành dễ nghe, có lẽ Ỷ Trúc Trai cũng không phải mọi điều đều tốt..

Bình Luận (0)
Comment