Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 141

Lúc ra khỏi cửa tẩm cung, nhìn thấy Thanh Long mang sắc mặt kỳ quái canh giữ ở cửa.

Quý Ngữ Hàm vô cùng ai oán, "Ngươi muốn cười liền cười đi, ta biết ngươi nhất định đã nhịn rất vất vả..."

"Phì ha ha ha ha..."

Rốt cục không cần nghẹn nữa, Thanh Long bắt đầu lên tiếng cười điên cuồng.

"..." Ô, không nên thành thật như vậy chứ, tốt xấu gì cũng chờ nàng đi xa một chút rồi hãy cười không được sao!

Bởi vì có Thanh Long làm ví dụ, Quý Ngữ Hàm rối rắm.

Nếu đi dạo trong hoàng cung, không phải mọi người đều biết sự tích dọa người của nàng sao? Ô.

Nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, Đoan Mộc Ly ôm nàng, nhảy đến hồ bờ bên kia, sau đó cũng không dừng lại, trực tiếp ra khỏi cung.

Ha, không cần ở trong cung dọa người!

Kẻ bạ hoại này cũng có lúc có lòng tốt nha... Thật hiếm thấy.

Lúc này, trên đường căn bản là không có người, ngay cả nói Quý Ngữ Hàm cũng không dám nhiều lời, Đoan Mộc Ly liền cũng không đùa với nàng, hai người im lặng đi dưới ánh trăng.

"Kỳ thật ngươi có thể bảo bọn Thanh Long theo giám sát ta."

Đi đã được hơn nửa canh giờ, Quý Ngữ Hàm nhịn không được nhắc nhở hắn.

Hắn luôn là người vào triều sớm mà, xem tình huống hiện tại của nàng... Ô, chắc phải đi cả buổi tối!

"Tiểu Quả Quả, đây không phải 'giám sát', mà là cùng đi." Đoan Mộc Ly cười sửa lại cho đúng.

"Mới lạ đó!"

Cũng không phải bằng hữu, gì mà "cùng đi" chứ!

Đoan Mộc Ly cười nhíu mày, "Tiểu Quả Quả, nếu chúng ta thân mật một chút, xem có giống ta đang hộ tống nàng hay không?"

"..."

Quý Ngữ Hàm cảnh giác kháng nghị, "Không cần mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta!"

"Được." Mặt Đoan Mộc Ly lộ vẻ ôn hòa gật đầu, sau đó... Dắt tay nàng.

"..."

Quý Ngữ Hàm căm tức móng vuốt sói trên tay mình, "Không phải ngươi đã nói 'được' sao?!"

"Ta đồng ý không chiếm tiện nghi của nàng." Đoan Mộc Ly "tâm tình tốt" giải thích.

"Vậy hiện tại ngươi đang làm gì?" Quý Ngữ Hàm tức giận nâng bàn tay hai người đang nắm lên.

Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh, không thể trúng quỷ kế của kẻ địch, lại tức giận sẽ nổ mạnh ...

Đoan Mộc Ly cười ôn hòa, dắt nàng đi tới, "Dẫn nàng đi."

——————

Kết thúc công việc , đàn sao sao ╭(╯3╰)╮ mọi người bình an đêm khoái hoạt

"... Ta không phải là đứa nhỏ, ta muốn tự mình đi!"

"Rõ ràng chính là một đứa nhỏ."

Đoan Mộc Ly bật cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, "Đứa nhỏ đáng yêu."

"..."

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể trúng mỹ nam kế của kẻ địch.

Không được chảy nước miếng, không được đỏ mặt...

Thế nhưng dù trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình như vậy, nhiệt khí vẫn không chịu khống chế mà hiện lên trên mặt nàng.

Ô, ý chí rất không kiên định!

Trong lòng khinh bỉ chính mình, Quý Ngữ Hàm khẽ cắn môi, xoá sạch móng vuốt sói của hắn, "Không cần phải gạt người!"

Không đúng nha, nàng hẳn nên nói "Không nên chạm vào mặt ta", sao lời vừa ra khỏi miệng, liền biến thành so đo có phải hắn thật tình hay là đang khen chính mình đáng yêu không?

Ô, mỹ nam kế quá mạnh mẽ...

Đoan Mộc Ly cười nhìn nàng, dùng giọng điệu thương lượng hỏi, "Vậy nói nàng là đứa nhỏ ăn rất ngon?"

"... Không thể ăn, không thể ăn!"

Tức giận phản bác lại, Quý Ngữ Hàm liền muốn giơ tay đánh người, nhưng cứng lại rồi.

Ô...

"Làm sao vậy?"

"Giống như muốn nổ tung..." Quý Ngữ Hàm nhỏ giọng nói với hắn.

Vừa rồi biên độ động tác quá lớn, nàng cảm thấy hiện tại nếu mình buông tay, nhất định sẽ nổ tung...

Buồn cười lại đau lòng, Đoan Mộc Ly bất đắc dĩ đến gần sát nàng, để nàng tựa vào người mình.

"Thả lỏng, đừng khẩn trương, người sẽ không nổ tung."

"Nhưng trong bụng và dạ dày ta thật sự khó chịu..."

Quý Ngữ Hàm thật sự sợ hãi, đáng thương hề hề nói.

Bởi vì tựa vào người hắn nên giảm đi rất nhiều khí lực, loại cảm giác nổ mạnh cũng giảm bớt rất nhiều, Quý Ngữ Hàm không đẩy hắn ra.

Ô, kỳ thật hiện tại cho dù nàng muốn cũng không dám động...

"Đừng sợ."

Đoan Mộc Ly trấn an vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu hỏi, "Vừa rồi thuốc mỡ thoa ở nơi nào?"

"Dạ dày, còn có huyệt phía trong cánh tay phải..."

"Tiểu Quả Quả, không phải ta đang chiếm tiện nghi của nàng."

Đoan Mộc Ly khó có khi thu hồi tươi cười, còn nghiêm túc nhìn nàng, "Đừng khẩn trương."

A?

Quý Ngữ Hàm còn chưa khịp phản ứng lại, tay Đoan Mộc Ly cũng đã với vào trong tay áo nàng, bám vào phía trong cách tay phải, vị trí nàng đã bôi thuốc mỡ.

A a a...

Trong lòng đang thét chói tai, nhưng nhìn vẻ mặt chăm chú của Đoan Mộc Ly, lại nhớ tới lời hắn nói vừa nãy, tâm tình của nàng liền yên ổn xuống.

Nam nhân này thật sự có một gương mặt rất hấp dẫn nha...

Lòng bàn tay Đoan Mộc Ly liền dán tại phía trong cánh tay phải của nàng, chậm rãi vận chuyển nội lực, muốn đẩy nhanh tốc độ hấp thu của thuốc.

Qua vài phút đồng hồ, hắn ôn nhu hỏi nàng, "Quả Quả, khá hơn chút nào không?"

"... Tốt lắm."

Mặt đỏ lên một cách khó hiểu, ngay cả lỗ tai cũng đều nóng ran, Quý Ngữ Hàm cúi cúi đầu làm tiểu đà điểu, khiếp đảm không dám nhìn hắn.

"Đừng sợ."

Giọng nói thì thầm giống như đang trấn an, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, giống như có một nụ hôn dừng trên trán nàng.

Nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ, như là gió nhẹ phất qua, nhẹ đến nổi thậm chí nàng cũng không dám xác định nó có chân thật tồn tại hay không.

Nhưng tâm lại ấm lên, thật sự bắt đầu cảm thấy không cần sợ hãi, có hắn ở đây, nàng có thể không cần e ngại nguy hiểm nào.

Đoan Mộc Ly đã với tay vào trong quần áo của nàng, đặt tại vị trí dạ dày nàng...

Luôn luôn cảm thấy hắn là một đại sắc lang, hiện tại không ngờ lại không có loại băn khoăn này.

Lòng bàn tay ấm áp dán trên làn da nàng, không thấy chút ý khinh bạc, chỉ cảm thấy chính mình đang được che chở thật cẩn thận, cảm giác ngọt ngào cũng bắt đầu lan tràn trong lòng.

Ban đêm im lặng trên ngã tư đường, có tiếng bước chân vang lên.

A... Bây giờ xem như quần áo nàng không chỉnh tề phải không?

"Đừng sợ."

An ủi nàng xong, Đoan Mộc Ly kéo áo choàng của mình qua, cẩn thận bao nàng ở trong lòng mình, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng.

"Nàng đó..."

Thật sự là tiểu nha đầu đáng yêu.

Đoan Mộc Ly hơi hơi thở dài, yêu chìu cọ cọ trên đỉnh đầu nàng.

Quý Ngữ Hàm đỏ mặt bị hắn ôm vào trong ngực.

Đêm nay... Sao cảm giác lại khác biệt như vậy?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, lúc xoay người đi qua khúc cua, đi đến chỗ bọn họ đang đứng, Quý Ngữ Hàm mới nhìn ra đó là một ông lão dẫn theo một con chó.

Nửa đêm đột nhiên nhìn thấy người trên đường, ông lão cũng hoảng sợ, cho đến khi thấy Đoan Mộc Ly thân thiết gật gật đầu với mình, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu tử, sao trễ như vậy mà còn chưa ngủ?"

"Đi ra dạo một chút." Đoan Mộc Ly cười trả lời, "Sao ông lão còn chưa ngủ?"

"Haiz, ta đây cũng đều do bị bắt buộc thôi."

Ông lão cười chỉ chỉ chú chó nhỏ đang chậm rì rì đi trên mặt đất, tức giận nói, "Tiểu tử này thừa dịp ta không chú ý ăn vụng một khối thịt lớn, kết quả ăn nhiều quá đau bụng, buổi tối ngủ không chịu được, liên tục kêu hừ hừ, ta chỉ có thể dẫn nó ra ngoài đi dạo thôi."

"..." Lệ của Quý Ngữ Hàm chảy ròng ròng.

Ông lão, ông thực không phải do Đoan Mộc Ly an bài, cố ý ngay lúc tâm hồn bé nhỏ của nàng thương tích đầy mình còn khoét thêm một cái lỗ chứ?!

Ô...

Theo khe hở áo choàng, Quý Ngữ Hàm nhìn chú chó nhỏ ăn no quá có chút mơ màng trên mặt đất, dường như con chó nhỏ rất thống khổ.

Không biết có phải cảm ứng được tầm mắt của nàng hay không, con chó luôn lắc lư cũng đứng lại, ngẩng đầu nhìn nàng.

Ông lão dắt chó đi dạo, Đoan Mộc Ly thì sao đây?

Là dắt tiên hạt quả chứ gì nữa... Ô.

Vì thế một người một chó cùng chung cảnh ngộ...

Đoan Mộc Ly nhịn cười nhịn thực vất vả, cánh tay ôm Quý Ngữ Hàm đều hơi hơi run động, làm cho Quý Ngữ Hàm lại muốn khóc, rơi lệ...

Thật vất vả mới đợi được ông lão đi khỏi, Quý Ngữ Hàm bi phẫn ngẩng đầu.

"Bụng ta không khó chịu nữa, ngươi tận tình cười đi, ta sang bên kia chờ ngươi."

Ô, đại khái hắn sẽ phải cười hơn mười phút đúng không?

Đoan Mộc Ly bật cười giữ chặt nàng, "Tiểu ngu ngốc, không phải ta cũng muốn cười nàng."

"Nhưng rõ ràng vừa rồi ngươi đang cười."

Nhẹ bóp gương mặt của nàng, Đoan Mộc Ly lấy tay về, thực nghĩa khí xoay người.

"Ta chỉ cảm thấy thú vị, cảm thấy nàng đáng yêu."

"..." Quý Ngữ Hàm đỏ mặt kéo kéo vạt áo của mình.

Nam nhân này giống như chỉ có miệng thối một chút, kỳ thật người cũng tốt lắm nha...

"Cái kia, ngươi có thể xoay lại đây ..."

Xoay người, Đoan Mộc Ly tự nhiên dắt tay nàng, cười hỏi, "Còn muốn đi nữa không?"

"Ngươi còn phải lâm triều đó..."

Đoan Mộc Ly lắc lắc tay hai người đang nắm chặt, "Nàng còn muốn đi, ta liền đi cùng nàng."

——————

"..."

"Tiểu ngu ngốc."

Nhìn nàng đỏ bừng mặt, Đoan Mộc Ly bật cười nói nàng một câu, nhưng nghe thế nào cũng không giống như đang mắng nàng, ngược lại là thực yêu chiều thực yêu chìu.

"..."

Quý Ngữ Hàm mặt đỏ tim đập bị hắn dắt đi.

Không nên đột nhiên lại thay đổi lớn đến vậy chứ...

Điều này căn bản chính là vượt quá khả năng chịu đựng của trái tim bé nhỏ của nàng mà!

Nhưng ngẫm lại, dường như hắn vẫn luôn đối xử với nàng không quá xấu, nhiều lắm chỉ là hù dọa nàng thôi...

Lúc đem nàng về cung hắn nói muốn để ngự thiện phòng nghiên cứu một chút xem nên ăn nàng thế nào, nhưng cũng chỉ là nói thôi, không có làm thật.

Chẳng lẽ nàng nên cân nhắc đề nghị của Tiểu Dật, khiến Đoan Mộc Ly luyến tiếc không muốn ăn nàng sao?

Nàng có thể làm được sao?

Hơn nữa... Nàng thật sự muốn làm như vậy sao?

Nếu thành công, cả đời đều sẽ ở lại bên cạnh hắn.

Cả đời...

Mặc kệ sau bao nhiêu năm, nếu vào một ngày nào đó thân thể nàng không thoải mái, hắn đều sẽ như vừa rồi, cẩn thận dỗ dành nàng sao?

Cả đời như vậy, dường như cũng thực rất hạnh phúc...

Đoan Mộc Ly dừng bước, xoay người nhìn Quý Ngữ Hàm không biết đang nghĩ gì mà xuất thần, khi thì nhíu mày, khi thì cười thật ngọt ngào.

Thật sự là tiểu ngu ngốc đáng yêu.

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Đoan Mộc Ly mang nàng nhảy lên nóc nhà.

Bởi vì động tác hắn rất nhẹ, Quý Ngữ Hàm căn bản còn chưa hoàn hồn, vẫn đắm chìm trong ảo tưởng của mình.

Cởi áo choàng của mình xuống khoác trên người nàng, Đoan Mộc Ly nhẹ nhàng ôm chầm lấy nàng, để nàng tựa vào vai mình.

Quý Ngữ Hàm vẫn tự suy tự nghĩ mà ngây ngô, Đoan Mộc Ly vẫn luôn cười nhìn nàng đang ngẩn người.

Quý Ngữ Hàm vẫn đang tưởng tượng về tương lai của mình, mà Đoan Mộc Ly thì đang nhìn tương lai của mình.

Đúng vậy, tương lai của hắn.

Cõi đời này luôn có một người, sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện muốn chia xẻ tất cả những điều tốt đẹp và vui vẻ trong cuộc sống với nàng, một cách tự nhiên mà xem nàng là người quan trọng nhất trong cuộc sống của ngươi.

Yêu chính là yêu, không muốn kháng cự, cũng không muốn chần chờ.

Hắn chưa từng cảm thấy trong lòng có thêm một mối ràng buộc thì có gì không tốt, ngược lại, hắn còn cảm thấy mình thực may mắn.

May mắn tìm được một nữ nhân đáng giá biết bao, may mắn tương lai có thể có người sớm chiều chăm sóc lẫn nhau với hắn ở chung, cùng làm bạn cả kiếp này.

Nghĩ đến việc ôm nàng còn đang ngẩn người, cũng chính là ôm cả một đời hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment