Hoàng Thượng Là Của Vương Phi!!!

Chương 12

Thế gian này cái gì là đẹp nhất? Cái gì là vĩnh hằng với thời gian?

Là tình yêu sao? 
Nhưng... tình yêu vẫn có thể thay đổi mà!
Nếu không phải tình yêu vậy thì là gì?
...
Tiểu Hoàng Thượng bốn tuổi trắng trắng tròn tròn một thân đồ yếm ngốc ngốc nằm trên thảm lót sàn lăn lăn tự chơi một mình. Vì sao cậu tự chơi ư? Là vì baba phải đến viện nghiên cứu của baba, mama thì đang nấu thức ăn dưới bếp a! Baba mama bận như vậy cậu phải ngoan ngoãn mà nằm chơi một mình rồi, cậu là một bé ngoan người người yêu thích a!
Tôn Thanh Thanh làm thức ăn xong bước ra thì thấy tiểu bảo bối nhà mình nằm úp sấp trên thảm trải sàn môi hồng chu chu mê man muốn ngủ liền bế con lên ôm vào lòng, "Bảo bối ngoan, con muốn ngủ rồi sao?"
Tiểu Hoàng Thượng ngốc ngốc ngáp một cái, ngọng nghịu lên tiếng, "Ân, bảo bối muốn ngủ... muốn ngủ, chơi một mình thật buồn chán a!"
Tôn Thanh Thanh xót con, vỗ vỗ lưng tiểu Hoàng Thượng ôn nhu hống, "Ngoan, cuối tuần này ba mẹ dẫn bảo bối đi chơi có chịu không?"
"Ân!" Tiểu Hoàng Thượng tựa đầu vào ngực mama mút mút ngón tay, "Bảo bối muốn đi khu vui chơi, bảo bối muốn đi chơi banh banh, bảo bối muốn ăn kẹo ngọt to to ngậm vào lại tan tan ra, bảo bối muốn ăn kem lạnh lạnh..."
Tiểu Hoàng Thượng nói nói một hồi liền ngủ, Tôn Thanh Thanh hôn hôn trán con trai rồi bế cậu lên phòng. Tiểu bảo bối ở một mình thật buồn, tìm đâu ra bạn cho con cùng chơi đùa đây a???
Tôn Thanh Thanh nhíu nhíu mày một lúc liền lấy điện thoại ra gọi, "Ai, Vương Tư Viễn! Dạo này cậu có bận không? Có muốn hâm nóng tình cảm với Elisa không?"
Vương Tư Viễn bên kia nghe xong, khẽ nhướng mày, "Có chuyện gì mau nói!"
"Ân!" Tôn Thanh Thanh cười cười, "Cậu biết đó, A Cát dạo gần đây đang bận việc ở viện nghiên cứu. Tôi lại phải viết tiểu thuyết, tiểu bảo bối nhà tôi ngày nào cũng ủy khuất sợ phiền ba mẹ mà một mình tự chơi thật buồn chán a! Vừa hay con trai cậu cũng một mình, hẳn là buồn chán đi?"
"Cho nên?"
"Ân, cậu có thể đưa con trai cậu đến chơi cùng tiểu bảo bối nhà tôi không?" Tôn Thanh Thanh cười.
Vương Tư Viễn bên kia suy nghĩ một chút chợt lên tiếng, "Có thể, có điều... không được nghĩ tiêm nhiễm mấy thứ kia lên hai đứa nhỏ!"
"Ân ân ân!"
Tôn Thanh Thanh cúp máy cười đến vui vẻ. Tiểu bảo bối của nàng sắp có bạn cùng chơi đùa rồi a!
Vương Tư Viễn về nhà nói chuyện với bà xã nhà mình một buổi liền được nàng đồng ý chuyển sang nói chuyện cùng con trai.
Tiểu Vương Phi bảy tuổi một bộ khó gần đang ngồi trên sô pha xem sách tiếng Anh nhìn ba mẹ mình một cái, "Sao con lại phải đến đó?"
"Con đến đó có thể chơi cùng tiểu đệ đệ nha!" Elisa cười cười xoa đầu con trai, "Tiểu đệ đệ đáng yêu lắm nha!"
Tiểu Vương Phi nhíu nhíu mày tiếp tục đọc sách, "Vậy sao không phải là tiểu đệ đệ đến đây mà lại là con đến nhà tiểu đệ đệ?"
"Con hóa ra là sợ xa nhà sao?" Vương Tư Viễn nhướng mày.
"Con không có sợ!" Tiểu Vương Phi nhíu đôi mày nhỏ nhìn ba mình.
"Vậy thì đi!"
Tiểu Vương Phi mím môi, một hồi lâu sau hắn đóng sách lại, bước lên lầu, "Đi thì đi, con đi lấy quần áo!"
Vương Tư Viễn cùng Elisa nhìn con trai bước lên lầu khẽ cười, đứa con này... thật là không đáng yêu chút nào a!
Sáng hôm sau, Vương Tư Viễn cùng Elisa đưa tiểu Vương Phi đến nhà Tôn Thanh Thanh.
Khung cảnh vẫn như hôm qua, Hoàng Cát lại không có nhà, Tôn Thanh Thanh từ nhà bếp bước ra mở cửa, mà tiểu Hoàng Thượng tròn mắt ngồi dưới thảm nhìn cô chú cùng một bạn nhỏ bước vào nhà.
Tôn Thanh Thanh vui vẻ cười, "Ai nha đến rồi a!"
Tiểu Vương Phi nhìn người trước mặt, lễ phép chào một cái. Tôn Thanh Thanh cong mắt cười xoa xoa đầu hắn, "Bảo bối này thật soái a! Nào, mọi người vào nhà đi!"
"Ân!" Elisa bước vào, rất nhanh liền thấy một tiểu bảo bảo trắng trắng tròn tròn ngồi dưới thảm nhìn mình.
Elisa vốn rất thích những vật nhỏ trắng trắng tròn tròn liền nhìn cậu mỉm cười. Tiểu Hoàng Thượng tròn mắt nhìn dì lạ mặt cười với mình cũng cười lại lập tức liền rơi vào cái ôm.
"Ai u, tiểu bảo bối thật đáng yêu a!" Elisa hôn hôn má cậu mấy cái, "Nào, bảo bối gọi cô cô đi!"
Tiểu Hoàng Thượng ngốc ngốc chớp chớp mắt ngọng ngịu gọi, "Cô cô!" liền nhận được thêm mấy cái hôn nữa.
Mà tiểu Vương Phi nhìn vật nhỏ được mẹ mình ôm trên tay như có điều suy nghĩ... Ân, đứa nhỏ kia nhìn kiểu nào cũng thấy hơi ngốc nha! Rõ ràng là một bé gái ba mẹ lại bảo là tiểu đệ đệ. Hừm, đứa nhỏ này lại còn hơi ngốc, cứ như vậy lớn lên làm sao mà gả được đây?
Vương Tư Viễn nhìn con trai một cái, khẽ xoa xoa đầu hắn, "Con ở đây chơi cùng đứa nhỏ vài ngày. Ba mẹ đi công tác về lại rước con!"
Tiểu Vương Phi nhíu nhíu mày nhìn ba mình... Đi công tác? Sao không nói thẳng là đi du lịch đi!
Elisa thả tiểu Hoàng Thượng xuống, nựng nựng đôi má bầu bĩnh của cậu một cái rồi quay sang con trai mình ngoắc ngoắc, "Phi Phi, đến đây!"
Vương Phi vai mang ba lô bước đến trước mặt mẹ mình cùng đứa nhỏ kia. Tiểu Hoàng Thượng nhìn người còn cao hơn một cái đầu chớp chớp mắt non nớt gọi một tiếng, "Ca ca!"
"Ân!" Tiểu Vương Phi hiển nhiên được gọi ca ca vô cùng thích liền xoa xoa đầu cậu, "Ngoan!"
Tôn Thanh Thanh nhìn hai đứa nhỏ đứng cùng nhau một khung cảnh thật hài hòa, khóe môi cong cong, "Bảo bối, ca ca đến chơi với con mấy ngày. Ca ca ngủ chung với con đó, con dắt ca ca lên phòng có được không?"
"Này..." Tiểu Vương Phi trợn mắt... Nam nữ sao ở cùng được a?
Tiểu Hoàng Thượng cong cong mắt cười vỗ vỗ ngực nhỏ của mình ngọng ngịu nói, "Ân! Con dắt ca ca lên phòng a!" 
Nói xong liền lấy bàn tay nhỏ của mình nắm lấy tay tiểu Vương Phi kéo đi, "Ca ca, đi thôi a!"
Tiểu Hoàng Thượng kéo tiểu Vương Phi lạch bạch bước lên cầu thang. Hắn nhìn cậu một bộ chậm chạp bước đi liền lắc lắc tay cậu, "Chậm đã, anh bế em đi!"
"Ân!" Tiểu Hoàng Thượng được Tiểu Vương Phi bế lên, hai tay trắng trắng tròn tròn ôm lấy cổ hắn, "Ca ca bế đến phòng bên phải nga! Đó là phòng của bảo bối a!"
"Ừm!"
Mắt thấy hai đứa nhỏ mới gặp nhau liền thân thiết như vậy ba người cũng vui vẻ cong cong khóe môi. Vương Tư Viễn nhìn Tôn Thanh Thanh, "Tôi để Vương Phi lại cho cậu, cậu không được đầu độc tư tưởng của nó!"
"Biết rồi biết rồi!" Tôn Thanh Thanh phẩy phẩy tay, "Ai lại làm vậy với cháu mình chứ!"
"Ừm! Tạm tin cậu!" Vương Tư Viễn gật đầu, ôm lấy Elisa, "Chúng tôi đi đây, chăm sóc con tôi cho tốt đó!"
"Biết rồi biết rồi a!" Tôn Thanh Thanh vẫy vẫy tay, "Hai người đi vui vẻ a!"
Mắt nhìn hai người đã lên xe, Tôn Thanh Thanh đóng cửa nhà lại vào bếp làm cơm. Mà hai đứa nhỏ vừa vào phòng, tiểu Hoàng Thượng lắc lắc mông rời khỏi tay tiểu Vương Phi.
"Ca ca đừng bế nữa, bảo bối nặng lắm a!"
Tiểu Vương Phi xoa xoa đầu cậu... Đúng là nặng thật a!
Tiểu Hoàng Thượng lắc lắc mông bước đi, "Đây là tủ quần áo của bảo bối, giờ sẽ chia cho ca ca một nửa! Còn đây là tủ đồ chơi của bảo bối, giờ sẽ chia cho ca ca một nửa!" Tiểu Hoàng Thượng đi một vòng liền ngã ra giường, "Đây là giường của bảo bối, trên giường có gấu bông, thỏ nhỏ, củ cải cùng gối nhỏ, đều sẽ chia cho ca ca!"
Tiểu Vương Phi đặt ba lô bên chân tủ quần áo rồi bước đến giường ngồi xuống bên cạnh tiểu Hoàng Thượng, "Này... sao em lại tốt như vậy a?" Không phải trẻ con đều rất khó chiều, lại còn giành đồ chơi sao?
"Ân?" Tiểu Hoàng Thượng tròn mắt nhìn tiểu Vương Phi.
Tiểu Vương Phi lắc đầu, đột nhiên nhìn cậu, ngoài ý muốn nựng nựng má cậu, "Em gọi là gì?"
"Ân, gọi là bảo bối!" Tiểu Hoàng Thượng chớp chớp mắt, sao ai cũng thích nựng má cậu như vậy a?!
"Ai nha, không phải!" Tiểu Vương Phi lắc đầu, "Ý anh là, em tên gì?"
"A!" Tiểu Hoàng Thượng chu môi, "Em tên Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng?" Tiểu Vương Phi tròn mắt ngạc nhiên... Hóa ra không phải chỉ có mình hắn mới bị đặt tên thiếu muối như vậy a!
Tiểu Hoàng Thượng lật đật chu mông ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp, "Ca ca tên gì nha?"
"Ân, Vương Phi!" Tiểu Vương Phi gãi gãi cằm cậu, "Bảo bối, em là bé trai hay bé gái a?"
Tiểu bảo bối nào đó vì nhột mà tránh né tay hắn, chu môi, "Ca ca thật ngốc a! Bảo bối là bé trai nha!"
Tiểu Vương Phi nhìn tiểu Hoàng Thượng chu môi nói mình ngốc, đôi mắt xanh khẽ động... Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy bé trai này thật đáng yêu!
Tiểu Vương Phi ở lại nhà tiểu Hoàng Thượng cả một mùa hè, ngày ngày cùng tiểu Hoàng Thượng chơi xếp gỗ, chơi đồ hàng, chơi rượt đuổi quanh nhà, đêm đêm kể cho tiểu Hoàng Thượng nghe một ít truyện cổ tích rồi cùng tiểu Hoàng Thượng ôm nhau ngủ.
Tiểu Vương Phi cảm thấy thật thích tiểu Hoàng Thượng. Thích tiểu Hoàng Thượng ngốc ngốc nghiêm túc chơi rút gỗ rồi lại bĩu môi khi tháp gỗ sập xuống. Thích tiểu Hoàng Thượng y y nha nha rao bán đồ hàng. Thích tiểu Hoàng Thượng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn hắn cong mắt cười. Thích tiểu Hoàng Thượng tròn mắt nghe hắn kể chuyện, thỉnh thoảng lại chui chui vào lòng hắn khi nghe đến đoạn có phù thủy xuất hiện. Thích nhiều như vậy, làm sao hắn nỡ rời xa tiểu bảo bối này đây???
Mắt thấy thời gian vào học sắp đến, tiểu Vương Phi thở dài tiếc nuối không thôi. Tiểu Hoàng Thượng một thân đồ ngủ thỏ con dụi dụi mắt ôm củ cải bông chui vào lòng hắn làm nũng, "Ca ca kể chuyện cho bảo bối nghe đi!"
Tiểu Vương Phi ôm lấy tiểu Hoàng Thượng, "Ân! Nhưng mà trước khi kể anh có chuyện muốn nói với tiểu bảo bối!"
"Chuyện gì nha?" Tiểu Hoàng Thượng chớp chớp mắt.  
Hắn nựng nựng má cậu, "Sắp hết nghỉ hè rồi! Anh có lẽ cũng sắp trở về nhà, bắt đầu đi học..."
Lời còn chưa nói hết liền thấy đôi mắt to tròn bỗng chốc ngập nước, tiểu Hoàng Thượng bĩu bĩu môi nhỏ giọng hỏi, "Ca ca phải về sao? Ca ca không ở đây với bảo bối nữa sao?"
"A! Bảo bối không khóc!" Tiểu Vương Phi hốt hoảng ôm hai má cậu, "Anh rất thích bảo bối, rất muốn ở đây với bảo bối. Nhưng mà, anh phải về nhà để đi học a!"
Tiểu Hoàng Thượng bĩu môi không nói, đôi mắt to tròn cụp xuống, một dòng nước mắt trong suốt chảy ra. Tiểu Vương Phi hoảng loạn ôm tiểu Hoàng Thượng vào lòng vỗ vỗ lưng cậu, "Ngoan, bảo bối không khóc! Anh sẽ luôn bên em mà!"
Tiểu Hoàng Thượng nằm trong lòng tiểu Vương Phi thút thít một hồi lâu vẫn không chịu nói lời nào. Mãi đến khi hắn nghĩ cậu đã ngủ rồi ôn nhu lau lau nước mắt cho cậu thì thấy đôi mắt to tròn của cậu nhìn hắn.
"Bảo bối, đừng khóc nữa!" Tiểu Vương Phi nhìn tiểu bảo bối khóc đến đỏ bừng mặt hai mắt cay cay, "Ngoan! Anh hứa với em sẽ không xa em, mãi mãi bên em, cùng em mỗi ngày vui vẻ, có chịu không?"
"Có thật không?" Tiểu Hoàng Thượng nhìn hắn, hít hít mũi nhỏ giọng hỏi.
"Thật!" Tiểu Vương Phi lau lau nước mắt cho cậu, mỉm cười, "Anh sẽ không rời xa em! Sẽ cùng em vui vẻ đến suốt đời! Cùng em lớn, cùng em chơi đùa, cùng em ăn, cùng em ngủ!"
Tiểu Hoàng Thượng chớp chớp mắt, nhỏ giọng bổ sung, "Mỗi đêm đều kể chuyện cho em nghe, đều ôm em ngủ!"
"Ân!" Tiểu Vương Phi gật đầu.
"Vậy..." Tiểu Hoàng Thượng giơ ngón tay trắng trắng nhỏ nhỏ, "Ca ca ngoéo tay! Ngoéo tay với bảo bối phải giữ lời hứa đó nga!"
Tiểu Vương Phi mỉm cười giơ ngón tay ngoéo tay tiểu Hoàng Thượng, "Ngoéo tay!"   
Bánh xe thời gian lại quay, kỳ nghỉ hè kết thúc, tiểu Vương Phi phải trở về nhà mang theo lời hứa cùng những giọt nước mắt của tiểu Hoàng Thượng...
Vương Phi ngẩn người, chợt nhìn người trong lòng đang ngủ say hắn khẽ mỉm cười hôn lên trán cậu một cái, tay cũng siết chặt eo cậu ôm vào lòng... Tiểu bảo bối của hắn!
Thế gian này cái gì là đẹp nhất? Cái gì là vĩnh hằng với thời gian?
Thứ đó không phải là tình yêu! Nhưng, nó cũng là một phần của tình yêu!
Nó chính là lời hứa! Là lời hứa của hai đứa nhỏ vô tư ngoéo tay một cái ước định cả đời.
Một lời hứa non nớt không có gì là chắc chắn, và bánh xe thời gian thì vẫn không ngừng quay, hai đứa nhỏ vô tư kia cách xa nhau nửa vòng trái đất ấy vậy mà mười mấy năm sau, đứa nhỏ thuở nào trở thành mỹ nam nhân lặn lội từ Anh quốc trở về nơi cũ chỉ để thực hiện một lời hứa thuở xưa.
"Thời gian trôi qua thì sao? Càng tốt, anh bây giờ đã có thể bảo vệ em, che chở cho em cả đời rồi!
Cách xa nhau thì sao? Anh bây giờ đã trở về bên em rồi, còn có thể mang em theo bên mình cùng nhau đi vòng quanh thế giới!
  Lời hứa kia em không nhớ cũng không sao, anh nhớ là được! Em chỉ cần ngoan ngoãn ngốc ngốc bên anh cả đời là được rồi!"

Bình Luận (0)
Comment