Kể từ cái đêm Hoàng Thượng tỏ tình với Vương Phi, cuộc đời Hoàng Thượng như nở hoa. Ngày ngày Hoàng Thượng đều ngốc ngốc được Vương Phi đến tận phòng đánh thức, ngốc ngốc cùng Vương Phi đến lớp, ngốc ngốc cùng Vương Phi đi ăn, đến cuối tuần cũng ngốc ngốc cùng Vương Phi đi hẹn hò.
Hoàng Thượng cùng Vương Phi ngọt ngọt ngào ngào là thế, suốt ngày ân ân ái ái đến phấn hồng bay lung tung. Lung tung đến nỗi Quý Ninh nhịn không được cũng phải khinh bỉ mà quay đi. Suốt ngày cứ ân ái trước mặt y như vậy không thấy tội lỗi sao chứ hả????
Ai nha, Hoàng Thượng cùng Vương Phi thật là oan uổng nha!
Tiểu ngốc chỉ là bị lạnh hắt hơi một cái, người kia lấy khăn giấy ôn nhu lau lau mũi cho cậu, lấy áo khoác của mình mặc cho cậu thôi mà! Ân ái ở đâu chứ a!!!
Quý Ninh nằm dài ra bàn bĩu bĩu môi, tiểu ngốc kia gả đi được rồi liền quên mất nhà mẹ a! Hừ hừ, tiểu ngốc đáng ghét còn không nghĩ là ai đã giúp cậu a!
Y lại lần thứ N+ nhìn hai người ân ân ái ái... ai nha thật sự là ngược cẩu độc thân như y nha! Quý Ninh thở hắt ra một cái cầm bút vẽ vẽ vẽ a vẽ! Y quyết định không nhìn hai người họ nữa, không nhìn nữa, không nhìn nữa a!
Quý Ninh loạn vẽ cả một tiết học rồi lủi thủi đóng tập sách lại đi xuống căn-teen mua thức ăn.
Hoàng Thượng vừa đứng lên thấy Quý Ninh liền lạch bạch chạy đến kéo kéo tay y, "Quý Tiểu Ninh, cậu đi ăn sao? Đi cùng bọn tớ cho vui!"
Quý Ninh nhướng nhướng mày... Tiểu ngốc này vẫn còn lương tâm! Y nhìn sang Vương Phi, thấy người kia cũng không nói gì liền vui vẻ gật đầu đi cùng.
Chỉ là đến khi ngồi xuống ăn Quý Ninh mới biết đây là sai lầm của mình. Hai người kia lại ân ân ái ái trước mặt y a!Quý Ninh giận đến bật cười, nghiến răng nhai hamburger gà của mình... Hừ hừ, gia đây biến đau thương thành sức ăn, ăn ăn ăn!
Lại một hồi Quý Ninh cao quý lãnh diễm nói đến thư viện một chút, đứng dậy bước đi. Hoàng Thượng ngốc ngốc nhìn theo lẩm bẩm, "Ai nha, thế nào lại không thành đôi với Vi học trưởng a???"
Vương Phi ngồi bên cạnh khẽ cười lau vụn bánh trên môi cậu, "Em cũng biết chuyện đó sao?"
Hoàng Thượng tròn mắt ngơ ngác, "Chuyện gì?"
Vương Phi bật cười lắc đầu, "Không có gì!" Chung quy thì đây là chuyện của hai người kia, hắn cũng không tiện nói ra.
Hoàng Thượng "A!" một tiếng bĩu bĩu môi gặm bánh. Không nói thì thôi, cậu tự đi tìm hiểu!
Quý Ninh một đường đến thư viện, mượn quyển sách xong liền chạy đi đến phía sau trường, chọn nơi ít người lui tới nằm xuống thảm cỏ mà đọc sách. Y vừa đọc được vài trang liền nhíu nhíu mày kéo quyển sách xuống che mặt chỉ chừa đôi mắt nhíu nhíu nhìn cái người đang lướt qua hành lang rời khỏi phòng học của y. Đó chẳng phải Vi học trưởng sao?
Quý Ninh bĩu môi lồm cồm bò dậy ngồi dưới gốc cây, nhắc tới cái tên Vi Thần này y lại cảm thấy nhức răng. Chung quy cũng tại cái tiểu ngốc kia!
Quý Ninh nhíu nhíu mày nhớ đến cái đêm định mệnh ấy.
Vi Thần dùng cái kiểu từ trên cao nhìn xuống mà không cho y trở về phòng. Hắn làm gì y sao? Không có, hoàn toàn không có. Hắn chỉ bảo y ngồi đó, là ngồi đối diện hắn, mắt đối mắt. Đối gần một tiếng đồng hồ mà không nói một lời nào, báo hại y thở cũng không dám thở, muốn đi cũng không được muốn ở cũng không xong. Đúng là cực hình với y a!
Nhưng mà cái đó không đáng nói bằng việc tiếp theo đâu! Y chịu không nổi lấy lý do đêm khuya xin phép trở về phòng, hắn thế mà lại đứng lên tiễn y ra cửa, kéo áo khoác lên cài nút thật chặt cho y, bảo y lần sau đến đừng im lặng nữa. Ai nha, y thật sự là... là... ai nha! Muốn chết a! Chẳng lẽ lời tiểu ngốc kia linh ứng tới như vậy sao? Vi Thần kia...Quý Ninh trợn mắt hốt hoảng, hắn đang tiến lại đây a! Ai nha nha, nhanh như vậy đứng trước mặt y rồi a!
Vi Thần ngừng bước trước mặt Quý Ninh, khẽ cúi đầu xuống một chút nhìn người đang ngồi co ro dưới gốc cây, "Em sợ tôi đến thế sao?"
QuýNinh chớp chớp mắt gật đầu rồi lại lắc đầu... Y có chút theo không kịp tư duy của người này a!
Hắn nhìn y một cái, đột nhiên khụy chân xuống ngồi xổm trước mặt y.Quý Ninh bị dọa cho giật mình đứng phắt dậy... cái, cái người này làm gì vậy a???
Vi Thần không vì Quý Ninh đột nhiên đứng dậy mà tức giận, ngược lại vô cùng bình thản đứng dậy nhìn y, "Em làm sao lại hốt hoảng như vậy? Là đang giấu giếm chuyện gì đó sao?"
Quý Ninh lắc lắc đầu, "Không có!"
Vi Thần gật đầu, "Em không có nhưng tôi có!"
Quý Ninh nuốt nuốt nước bọt... Tôi đâu có hỏi anh a!
Hắn nhìn y một lúc lâu, lâu đến nỗi Qúy Ninh y có cảm giác sắp bị hắn nhìn thủng ra một lỗ thì đột nhiên hắn nhẹ giọng lên tiếng, "Nếu đồng ý ở bên tôi em sẽ được đặc quyền đi trễ, được ở cùng tôi, được ăn thức ăn tôi nấu, tối được ngủ trên giường lớn nệm dày, sau này ra trường còn được đặc quyền ở trong ngôi nhà lớn, tiền của tôi đều cho em giữ. Hoàn toàn có lợi cho em!"
Y bị hắn làm cho choáng váng. Cái quái gì đang xảy ra vậy a? Băng sơn học trưởng đại nhân là... là đang tỏ tình với y???
Quý Ninh hai tai ửng đỏ nuốt nuốt nước bọt nhìn hắn một cái, "Còn... nếu không thì sao?" Ai nha, sao mà âm trầm quá a!
Vi Thần lại như cười như không nheo đôi mắt hẹp dài, thái độ vô cùng đương nhiên mà nói, "Phí phạm của công, bị trừ điểm!"
Quý Ninh trợn trắng mắt. Này... anh có chắc là đang tỏ tình với em không hả học trưởng đại nhân????
"Thế nào?" Vi Thần từng bước ép sát Qúy Ninh, "Cho em ba giây trả lời tôi, là đồng ý hay không? Một..."
"Khoan... khoan đã..." Quý Ninh vội vã giơ tay chặn hắn, "Anh... anh có thể cho em biết anh là thích em từ lúc nào không?"
Vi Thần một bộ dạng cao cao tại thượng nhìn cậu thản nhiên nói, "Em chưa trả lời tôi, không có quyền hỏi ngược lại!"
"Cái... cái gì chứ!" Quý Ninh trừng mắt nhìn Vi Thần, "Anh... anh đừng có quá đáng!"
Hắn nhìn y một cái, đôi mắt hẹp dài híp lại, khóe môi đột nhiên cong lên, lạnh lùng cười, "Quá thời gian suy nghĩ rồi. Bây giờ em không được lựa chọn câu trả lời nữa, bởi vì em đã không còn quyền để từ chối."
"Vi Thần. Anh đừng có quá đáng!" Quý Ninh trợn mắt. Cái người này là đang tỏ tình với y sao? Là đang tỏ tình sao? Một chút thành ý cũng không có, một chút lãng mạn cũng không có. Tất cả đều không có ngoài cái việc lấy đặc quyền học trưởng ra mà áp đặt y. Hừ hừ, y muốn phản kháng! Y muốn phản kháng a!!!
Vi Thần lần đầu tiên bị gọi thẳng tên, đôi mày khẽ nhướng thú vị nhìn Quý Ninh, "Tôi chưa bao giờ quá đáng với em!" Đột nhiên hắn dừng lại một chút, khẽ nhếch môi, "Bất quá, nếu em muốn tôi có thể làm cho em xem!" Dứt lời liền nắm lấy cằm y hôn xuống.
Quý Ninh đột ngột bị hôn trợn mắt kinh hoảng. Hắn... hắn... hắn thế nào lại cưỡng hôn cậu. Nụ hôn đầu của cậu... A...A...A...A...
Nụ hôn chấm dứt, y vẫn còn trợn tròn mắt không thể tin được mà nhìn hắn. Vi Thần thú vị nhìn Quý Ninh, ngón tay lành lạnh niết niết cánh môi hơi sưng của y, "Từ bây giờ em chính thức là của tôi! Không được quyền từ chối!"
Quý Ninh vừa nghe khuôn mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn há miệng cắn ngón tay hắn một cái thật mạnh, oán giận trừng Vi Thần, "Anh đây xác định là tỏ tình em sao? Cảm động, lãng mạn gì đó một chút cũng không có. Hoàn toàn không một chút thành ý."
Hắn bị cắn không nhíu mày một cái chỉ hơi gợi khóe môi, nâng cằm y lên, "Muốn cảm động, muốn lãng mạn gì đó cũng được. Chỉ cần bây giờ em đồng ý, sau này cầu hôn tôi sẽ cho em cảm động lãng mạn."
"Anh..." Quý Ninh đỏ mặt, "Hừ." một cái ngại ngùng quay đi, nhỏ giọng nói, "Là anh nói đó!"