Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 30

Nha hoàn bên cạnh lão phu nhân còn đang chờ Lý Việt trả lời, kết quả lại thấy Lý Việt ném sổ sách qua một bên đi, cả người nằm xuống, nàng ta nhất thời không dám nghĩ phu nhân làm như vậy là có nguyên nhân gì.

Nha hoàn thực không hiểu, dưới tình huống bình thường, phu nhân chẳng phải sau khi nghe thấy lời này của lão phu nhân xong, sẽ lập tức đi Lạc Ngọc Đường thỉnh tội, sau đó an bày việc này thật thỏa đáng hay sao? Bất luận một đương gia chủ mẫu bình thường nào, khi nghe được quyền quản gia trong tay mình sắp phải chia cho người khác, đều không thể ngồi yên được, đúng không?

À, phu nhân thì đúng là cũng không ngồi được, phu nhân nằm xuống thôi.

Phu nhân nằm xuống!

Trong lòng nha hoàn hoang mang lại rối rắm, do dự hơn nửa ngày, nàng ta mới mở miệng, cẩn thận hỏi: "Phu nhân, lão phu nhân chờ ngài đáp lời."

Lý Việt à một tiếng, nhướng mí mắt lên nhìn nha hoàn kia liếc mắt một cái, nói với nàng ta: "Vậy ngươi đi nói cho lão phu nhân, cứ theo ý bà đi, hai ngày nay xác thật ta không quá thoải mái, nếu bà cảm thấy Tôn di nương có thể quản, vậy để cho Tôn di nương đi quản đi."

Nha hoàn nghe được lời này của Lý Việt có hơi há hốc mồm, tuy lão phu nhân sai nàng ta tới Tễ Tuyết Viện nói với phu nhân một đống lời vừa rồi, nhưng bà tuyệt đối không phải thật sự muốn để Tôn di nương tới xử lý Hầu phủ. Lão phu nhân tất nhiên là có chút ý kiến với phu nhân, nhưng mà lại càng chướng mắt Tôn di nương, ắt hẳn bà không thể tưởng tượng được phu nhân vậy mà thật sự theo lời bà nói, đẩy việc quản gia ra.

Nha hoàn tức khắc cảm thấy lão phu nhân thật sự cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống rồi, nàng ta sợ sau khi trở về mình sẽ bị lão phu nhân giận chó đánh mèo, còn thử khuyên nhủ: "Phu nhân ——"

Lý Việt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, hỏi: "Như thế nào? Nghe không hiểu ta nói phải không?"

Nha hoàn bị nhìn đến da đầu tê dại, làm sao còn dám tiếp tục khuyên ngăn, chỉ có thể nói: "Nô tỳ hiểu rõ."

Nàng ta hốt hoảng rời khỏi Tễ Tuyết Viện, không dám tưởng tượng lát nữa khi đến Lạc Ngọc Đường, mình nói xong thì lão phu nhân sẽ có biểu tình như thế nào, có nên châm cho lão phu nhân một bình trà hạ hoả trước không nhỉ.

Nha hoàn rời đi rồi, Lý Việt không thèm để ý đám sổ sách chất thành đống kia, mang theo kiếm đi ra ngoài, Thanh Bình vừa ôm áo khoác chạy theo phủ thêm lên người hắn, vừa nói: "Phu nhân, sao ngài có thể đáp ứng lão phu nhân, để Tôn di nương hỗ trợ quản gia chứ?"

Lý Việt cúi đầu buộc dây áo khoác lại, thuận miệng trả lời Thanh Bình nói: "Vì sao không thể? Mấy thứ nhảm nhí đó có cái gì tốt sao?"

Thanh Bình chớp chớp mắt, phu nhân đang nghiêm túc hỏi mình sao? Vấn đề đương nhiên như vậy còn cần nàng ta trả lời sao?

Lý Việt xác thật không muốn nghe Thanh Bình trả lời, Lý Việt không có bất luận cái gì hối hận đối với quyết định của chính mình, chỉ là một cái Hầu phủ bé xíu như vậy, quyền quản gia có cái gì mà đi tranh? Hơn nữa chỉ có thêm một chút quyền lợi như vậy, còn phải bị người khác quản chế.

Vị lão phu nhân kia giao quyền nhưng không giao không hoàn toàn, chẳng khác nào chả giao gì sất? Mấy người này thật sự không thú vị, không cần chơi với đám bọn họ.

Nhưng mà chuyện này chờ đến tối vẫn nên báo cho vị phu nhân kia trong hoàng cung đi, nếu......

Lý Việt nhíu nhíu mày, rút kiếm đi vòng quanh bàn đá trong viện, bực bội đi hết một vòng, nếu Mạnh Phất không muốn từ bỏ cái chuyện sổ sách kiểm toán này, hắn không tránh được còn phải lăn lộn một hồi vì nàng ấy.

Tiểu nha hoàn sớm đã trở về Lạc Ngọc Đường, sửa lời Lý Việt nói cho dễ nghe hơn chút, thuật lại cho lão phu nhân, mặc dù như vậy, lão phu nhân vẫn không thể tin được đây là lời Mạnh Phất có thể nói ra, mày bà ta nhíu chặt, hỏi tiểu nha hoàn: "Ngươi lặp lại lần nữa, phu nhân nói như thế nào?"

"Dạ, phu nhân nói," dưới ánh mắt bức người của lão phu nhân, giọng nha hoàn càng ngày càng nhỏ, "Phu nhân nói, tùy ngài ạ."

Lão phu nhân lập tức ngồi thẳng người dậy, đôi mắt bà cũng trợn tròn, hỏi nha hoàn: "Nàng ta thật sự nói như vậy?"

Nha hoàn gật đầu: "Đúng vậy."

Đám người Ngô Tam yên lặng thở phào trong lòng, ngày đó ở Tễ Tuyết Viện, phu nhân mắng Hầu gia đến túng như vậy, rõ ràng không phải người có thể dễ dàng chịu thua. Hiện tại xem ra quả nhiên như thế, lão phu nhân hình như tính sai rồi, nhưng mà nếu dựa theo ý lão phu nhân đổi người quản gia, chuyện bọn họ nói không chừng có thể thành.

Lão phu nhân không nghĩ tới Mạnh Phất sẽ khinh cuồng đến thế, nàng ta rõ ràng không phải là người như vậy, nhưng nghe lời nàng ta nói xem, tùy mình là được?

Đã nhiều ngày nay bà vốn còn định trấn an Mạnh Phất một chút, đảo mắt Mạnh Phất liền cho bà một "kinh hỉ" như vậy. Có phải Mạnh Phất thật sự cho rằng bà không dám để Tôn Ngọc Liên quản gia? Nếu để người khác biết Hầu phủ là do một di nương đương gia xác thật không dễ nghe, nhưng nếu như là bà tự mình quản gia, Tôn Ngọc Liên chỉ giúp một chút, vậy thì người khác cũng không thể nói gì.

Lão phu nhân đập cái bàn một cái, nói: "Vậy bảo nàng ta đem sổ sách mấy tháng này đưa tới đây, thuận tiện đi gọi Tôn Ngọc Liên tới đây cho ta luôn."

Xem ra Mạnh Phất áp chế được Tạ Văn Chiêu liền cho rằng mình lớn, bà phải làm cho nàng ta thanh tỉnh lại chút, cái Hầu phủ này không đến mức nàng ta cái gì cũng quyết được.

Sau khi Tạ Văn Chiêu biết được chuyện này, trong lòng hắn quỷ dị mà sinh ra khoái chí, điểm khoái chí này thực ra có chút phức tạp, một mặt là vì Mạnh Phất bị đoạt mất quyền quản gia, một mặt khác là vì cái câu "tuỳ bà đi" của Mạnh Phất, nương hắn hiện tại ít nhiều gì hẳn cũng có thể hiểu được tâm tình hắn khi đối mặt với Mạnh Phất rồi.

Mạnh Phất hiện tại đúng là thật sự lời nào cũng dám nói ha! Cũng rất dám làm!

Lý Việt luyện kiếm, biết lão phu nhân muốn sổ sách, bàn tay vung lên, rất thống khoái mà bảo người đem tất cả sổ sách đi qua bên kia.

Bọn họ chậm rãi mà xem đi!

Hắn trở lại trong phòng viết phong thư, không dài, chỉ có ngắn ngủn mấy hàng, thuật lại đơn giản sự tình hôm nay, bảo đám ám vệ đưa vào trong cung.

Trong hoàng cung, Mạnh Phất vừa mới từ chỗ Thái Hậu trở về, nàng thử đi nhìn xem có thể dẫn đường cho tiểu vương gia mở miệng nói chuyện được không.

Mở thư tín của ám vệ đưa tới ta, thực mau nàng liền xem xong, Mạnh Phất sớm biết chuyện trong kho hầu phủ không còn bao nhiêu tiền nhàn rỗi, xoay vòng để chi tiêu thật rất phiền toái, nếu bệ hạ không muốn quản thì mặc kệ đi, chuyện này cũng không phải đại sự. Chỉ là có thể thấy Hầu phủ sắp rơi vào tình trạng thu không đủ chi, không biết bệ hạ có bị uỷ khuất hay không.

Mạnh Phất nghĩ nghĩ, vẫn muốn chuẩn bị cho bệ hạ chút tiền bạc.

Hiện tại ám vệ có thể đi theo bên cạnh bọn họ khẳng định là vô cùng được bệ hạ tín nhiệm, nhân phẩm cũng tất nhiên không có vấn đề, Mạnh Phất đánh giá bọn họ, liếc mắt một cái, sau đó hỏi: "Trong số các ngươi có ai biết bẻ khóa không?"

Ám vệ dẫn đầu tiến lên một bước, trả lời: "Hồi bệ hạ, ai cũng biết."

Mạnh Phất: "......"

Thực tốt, nhân phẩm bọn họ quả nhiên có thể tín nhiệm.

Nàng nói ra vị trí tư khố của mình phía sau Hầu phủ cho các ám vệ một chút, bảo bọn họ khi nào đi thì qua bên đó lấy trong rương ra chút ngân phiếu đưa cho Lý Việt.

Mấy cái rương Mạnh Phất nói kia đều là của hồi môn của chính mình, khi nàng xuất giá, Mạnh gia còn chưa xuống dốc, phụ thân Mạnh Nhạn Hành của nàng được tiên hoàng coi trọng, tuy mẫu thân của nàng giữ lại phần lớn của cải Mạnh gia cho Mạnh Du, nhưng phần hồi môn chuẩn bị cho nàng cũng coi như phong phú.

Mạnh Phất gả vào Hầu phủ mấy năm nay, Hầu phủ ngẫu nhiên cũng có khi thiếu tiền, nhưng nàng chưa từng sử dụng của hồi môn của mình.

Mà ngày sau hơn phân nửa là nàng sẽ không cùng Tạ Văn Chiêu có hài tử, cho nên mớ của hồi môn này khi tới thời điểm nên dùng cũng không cần bủn xỉn.

Đám ám vệ nghe được lời dặn này của Mạnh Phất, nhất thời cũng không biết mình nên nói cái gì. Bệ hạ làm vậy không khỏi quá keo kiệt đi, làm gì có ai làm chuyện thế này chứ!!

Trong lòng bọn họ nghẹn một đống lời muốn hỏi, lại không dám hỏi ra, bọn họ quyết không thể vì bệ hạ nhiều ngay nay không phát giận, liền cho rằng bệ hạ đã đổi tính. Cái kiểu này là giống như lò xo, ép càng chặt, càng bất động thanh sắc, cuối cùng khi bộc phát ra thì khí thế càng kinh người.

Đám ám vệ nhận nhiệm vụ ở chỗ Mạnh Phất xong, lập tức liền trở về phủ Tuyên Bình Hầu. Đây là vẫn là lần đầu tiên bọn họ làm loại chuyện thiếu đạo đức này, lấy trong của hồi môn của phu nhân Tuyên Bình Hầu ra một xấp ngân phiếu, rồi đem ngân phiếu này đưa đến tay phu nhân Tuyên Bình Hầu.

Đâu lại đi một tròn như vậy làm gì nha!

Lý Việt nhìn thư tín cùng ngân phiếu ám vệ đưa tới, duỗi tay đem tin nhận lấy, hỏi: "Ngân phiếu này lấy từ đâu?"

Đám ám vệ không phải quá nguyện ý trả lời Lý Việt vấn đề này, trong lòng bọn họ nói thầm, nếu như nói cho vị phu nhân này mấy thứ đó đều lấy ra từ của hồi môn của ngài, vị phu nhân này có khi nào tát bọn họ một cái tát không?

Không trách được bệ hạ vẫn mãi luôn đơn, trên đời có nam nhân bình thường nào có thể làm ra sự tình thế này?

Cũng may bệ hạ cũng không dặn bọn họ phải trả lời, ám vệ liền nói: "Bệ hạ có nói việc này trong thư tín."

Lý Việt mở tin ra, trong này Mạnh Phất cũng không nói ngân phiếu lấy ra từ của hồi môn của mình, chỉ nói là do mình tích cóp được trong khoảng thời gian này, tình cảnh Lý Việt ở Hầu phủ không dễ dàng, số tiền này cứ giữ mà xài, nếu không đủ có thể nói cho nàng, nàng lại lấy thêm cho hắn, còn chuyện quản gia, Lý Việt cứ làm theo ý hắn là được.

Sổ sách phủ Tuyên Bình Hầu Lý Việt đã xem qua, không phải đắp tiền vào đã là không tồi, nàng chỉ là một phu nhân hậu trạch, tích cóp tiền thì tích cóp ở đâu ra?

Lý Việt xếp thư tín lại, xụ mặt nhìn ám vệ trước mắt hỏi: "Mấy cái ngân phiếu rốt cuộc là lấy từ đâu?"

Ám vệ mím môi, không nói lời nào, đây không phải chuyện bọn họ có thể nói.

"Nói chuyện!" Lý Việt lạnh lùng nói.

Ám vệ chợt thấy sau lưng lạnh lẽo, bộ dáng vị phu nhân này phát hỏa thật là giống bệ hạ bọn họ như đúc, nhưng cho dù có giống đi nữa, có mấy lời bọn họ cũng không thể tùy tiện nói.

Trước nay Lý Việt rất vừa lòng đám ám vệ này miệng rất kín, hiện tại đến phiên mình có việc muốn hỏi bọn hoi, mới biết được chuyện kín miệng này thật con mẹ nó quá kín, chết tiệt.

Ám vệ không đề cập tới, Lý Việt nhìn hiệu đổi tiền trên ngân phiếu cũng đại khái đoán được tiền này ở chỗ nào tới. Mạnh Phất không đề cập tới Lý Việt còn chưa ý thức được, hiện tại trên tay hắn xác thật không bao nhiêu tiền, nhưng cũng không cần phải tiêu tiền của nàng.

Hắn bảo ám vệ đi qua tư khố của mình, lấy chút tiền về.

Đầu tiên, trên mặt ám vệ liền là lộ ra biểu cảm khiếp sợ, sau đó lại thêm vài phần thần sắc khó xử. Vị phu nhân này cũng quá can đảm rồi, dám bảo bọn họ đi lấy tiền bệ hạ...... Có phải đã quá xem trọng bọn họ rồi hay không, bọn họ chỉ có một cái mạng a!

Lý Việt nói: "Không có sao đâu, nếu hắn hỏi tới, các ngươi chỉ cần nói ta muốn lấy là được."

Nhưng cho dù hiện tại Lý Việt nói đến rách miệng với bọn họ, bọn họ vẫn không dám tự mình lấy đồ của bệ hạ.

Lý Việt cuối cùng dứt khoát nói: "Các ngươi quay trở về đi, hỏi hoàng thượng trước, hắn đồng ý thì lấy."

Đám ám vệ lúc này mới đồng ý, khi về tới trong cung liền dò hỏi bệ hạ, bệ hạ một chút do dự cũng không có, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Sau khi đám ám vệ quay trở lại phủ Tuyên Bình Hầu, muốn bàn tán về chuyện hôm nay, nhưng cũng không biết nên nói từ nơi nào. Lẩn quẩn một vòng tròn lớn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì chứ! Bệ hạ vì sao không ngay từ đầu lấy tiền trong tư khố mình ra luôn đi??! Ai, tâm tư đế vương, bọn họ đoán không ra được!

Đã nhiều ngày nay khả năng chịu kinh hách của đám ám vệ đã tăng mạnh hơn trước khá nhiều, cả đám người ngồi bàn tán hơn nửa buổi tối, cuối cùng thật sự không còn gì để nói, bọn họ còn có thể nói cái gì chứ? Đây là cái gì? Đây là trời sinh một đôi!

Bệ hạ muốn đưa tiền cho vị phu nhân này, kết quả lại lấy từ tư khố của vị phu nhân này, vị phu nhân này cần tiền, trực tiếp lấy từ tư khố của bệ hạ.

Đây thật đúng là duyên trời tác hợp, ai cũng không huỷ đi được, Tạ Văn Chiêu cũng không được!

Cả một đêm nay đã lặng lẽ trôi qua trong mấy lời cảm thán của đám ám vệ.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Tiểu Lăng hưng phấn chạy tới Tễ Tuyết Viện muốn cùng phu nhân học đánh quyền, sau khi Lý Việt biết được ý đồ đến của nàng ta liền nhướng mày hơi giật mình, không nghĩ tới ở Hầu phủ này còn có nữ tử có ý chí như vậy, nhưng mà để ăn mừng hắn từ đây không cần xem sổ sách nữa, hôm nay hắn muốn đi ra ngoài chơi.

Hoa Tiểu Lăng sau khi biết hắn muốn ra cửa, mặt dày hỏi phu nhân ra cửa làm cái gì, Lý Việt chỉ nói không có việc gì, tùy tiện đi dạo một chút.

Không có việc gì sao lại ra cửa chứ? Tròng mắt Hoa Tiểu Lăng vừa chuyển, cảm thấy quyền quản gia của phu nhân đã bị lão phu nhân thu hồi lại, hiện tại còn bình tĩnh như vậy, khẳng định là có chỗ khác cậy nhờ, hơn nữa lão phu nhân bảo nàng ta chú ý hành động của phu nhân gần đây, Hoa Tiểu Lăng lập tức ồn ào nói mình cũng muốn đi theo.

Lý Việt không để ý, nàng ta muốn đi cùng thì cứ đi, dù sao hắn cũng sẽ không cho tiền Hoa Tiểu Lăng tiêu.

Sau khi ra khỏi hầu phủ, Lý Việt đi qua Vân Hề Lâu ăn bữa cơm sáng trước, thuận tiện cũng mua cho Thanh Bình một phần, nhưng mà không có phần của Hoa Tiểu Lăng, Hoa Tiểu Lăng có chút không cao hứng, nhưng ngoại trừ giận dỗi cũng không còn biện pháp nào khác. Sau khi rời khỏi Vân Hề Lâu, Lý Việt đi dạo chợ náo nhiệt nhất ở đế đô, mua chút thức ăn, xem xiếc ảo thuật một lát. Sau ra khỏi chợ, tình cờ gặp một đám quan viên vừa mới hạ triều, mấy quan viên Trung Thư Tỉnh mỗi người đều mặt mày hớn hở, những quan viên khác thì căm giận mà nhìn bọn họ, khi Lý Việt đi ngang qua bên cạnh bọn họ, nghe được bọn họ đang nhỏ giọng nói xấu Ngụy Quân An, nói hắn còn không phải là đi theo nịnh nọt bệ hạ sao? Ai mà không biết nịnh chứ!

Lý Việt: "?"

Gặp quỷ? Ngụy Quân An sẽ đi theo nịnh hắn? Nhanh lên, làm cho hắn nhìn xem!

Nghĩ đến đây, lại nhớ đến Mạnh Phất sáng sớm phải dậy sớm vào triều, mà mình lại ở chỗ này đi dạo, Lý Việt còn có hơi chột dạ.

Nhưng chút chột dạ ngắn ngủi qua đi, Lý Việt đi Tranh Thư Cục ( Editor: hiệu sách) mua mấy quyển thư tịch số học, chờ lát nữa bảo ám vệ đưa vào trong cung cho tiểu vương gia, trong lòng hắn rốt cuộc vẫn còn nghẹn một cục tức. Sau đó hắn lại đi rạp hát nghe xong một tuồng diễn, đảo mắt cũng đã tới giữa trưa, tìm một gian tửu lầu không quá đông ăn no nê rồi, Lý Việt nghe được buổi chiều ở vùng ngoại ô phía Tây đế đô có trận thi đấu mã cầu, liền dẫn theo Thanh Bình đi về vùng ngoại ô l.

Hoa Tiểu Lăng theo bọn họ một đường, vì trong tay không có tiền, nàng ta không hưởng thụ được bao nhiêu, nhưng cũng rất vui vẻ. Đã một thời gian thật dài rồi nàng ta không được tuỳ tiện tự do như vậy, phải cố gắng chơi nhiều một chút.

Xem mã cầu xong, Lý Việt đi tới Bảo Ngọc Trai một chuyến, đây là một hiệu bán trang sức mới nổi lớn nhất đế đô hiện tại, Lý Việt cảm thấy Mạnh Phất ở trong cung lao tâm lao lực vì mình như vậy, về tình về lý mình nên tỏ vẻ cảm tạ.

Mấy cái trang sức sáng long lanh trước mắt đây, nhìn cũng khá xinh đẹp.

Từ hắn vừa vào cửa, chưởng quầy liền chú ý tới khí chất người này không tầm thường, thấy hắn dừng bước chân, vội đi tới, theo hắn ánh mắt nhìn lại, hoá ra là một cây trâm gỗ tử đàn, chưởng quầy có hơi thất vọng, nhưng vẫn  thực ân cần hỏi: "Vị phu nhân này, ngài nhìn trúng cái này sao?"

Hoa Tiểu Lăng nhìn thoáng qua liền nhíu mày, ánh mắt phu nhân không được tốt nha, cái khối gỗ này có gì tốt chứ.

Nhưng ngay sau đó liền nghe phu nhân nói: "Cái tủ này, ngoại trừ cái này, gói lại hết cho ta."

Chưởng quầy vừa nghe thấy đơn hàng lớn như vậy, trên mặt sắp cười đến nở hoa, vội vàng đáp: "Được, được, được! Ta liền gói lại hết cho ngài."

Sinh hoạt của Lý Việt từ trước đến nay khá đơn giản, không quá xa hoa lãng phí, đây đại khái là lần hắn tiêu số tiền lớn nhất từ khi sinh ra tới nay. Nhưng mà những bộ trâm, vòng ngọc, hoa tay ở đây đều xinh đẹp, nếu Mạnh Phất cũng thích, vậy số tiền coi như tiêu rất giá trị.

Hoa Tiểu Lăng đứng bên cạnh trực tiếp kinh ngạc, há hốc miệng nửa ngày vẫn không nhảy ra một chữ.

Sau đó, Lý Việt cho Thanh Bình một tấm ngân phiếu, bảo nàng ta thích cái gì thì đi mua cái đó.

Hoa Tiểu Lăng căn bản không nghĩ tới hôm nay Lý Việt ra cửa thật sự là đi chơi, nên trên người nàng ta cũng không mang bao nhiêu bạc, cả một cái vòng tay cũng mua không nổi, chỉ có thể đứng ở phía sau, đưa mắt trông mong mà nhìn Lý Việt, hy vọng phu nhân có thể nể tình các nàng cùng hầu chung một phu quân mà cũng cho nàng ta một ít, nhưng Lý Việt hoàn toàn làm ngơ nàng ta l, chờ Thanh Bình chọn xong, trực tiếp rời đi

Hoa Tiểu Lăng nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, ủy khuất mà thở dài, nàng ta vậy mà có hơi muốn làm nha hoàn cho phu nhân rồi.

Đám người Lý Việt không ở Hầu phủ, một ngày này Hầu phủ trôi qua cũng coi như bình tĩnh, Tôn Ngọc Liên trăm triệu lần không nghĩ tới, hoá ra trên trời vậy mà thật sự sẽ bánh có nhân! Nàng ta trước nay đi theo bên cạnh phu nhân hỗ trợ xử lý sự vụ trong phủ, cũng có lúc mơ ước bản thân mình khi nào đó cũng có thể chưởng quản cái Hầu phủ to như vậy, hiện giờ lão phu nhân cư nhiên cho nàng ta cơ hội này, hôm qua lão phu nhân còn bảo hai mắt của bà không tốt, muốn nàng ta hỗ trợ đọc sổ sách, nhưng hai người đều biết rõ ràng trong lòng, đây là cho nàng ta tiếp nhận việc của phu nhân.

Phu nhân nhất định là bị gió thổi hỏng đầu mới đi chống đối lão phu nhân, Tôn Ngọc Liên chắp tay trước ngực, dâng hương cầu nguyện, Phật Tổ phù hộ đầu óc phu nhân co thể hồ đồ thêm một đoạn thời gian nữa, nàng ta thật sự muốn nhìn thấy bộ dáng phu nhân nghèo túng là như thế nào, chủ mẫu mà không thể quản gia khẳng định sẽ sống không tốt được bao nhiêu.

Thần sắc Tôn Ngọc Liên  thành kính mà trịnh trọng cầm lấy sổ sách, nhìn như Đường hoà thượng đã trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới lấy được chân kinh, nàng ta vươn tay lật từng tờ từng tờ sổ sách ra bắt đầu xem.

Trong tưởng tượng của Tôn Ngọc Liên, khi nàng ta có được sổ sách rồi, hẳn là xoát xoát hai bút là có thể tính xong hết toàn bộ, hơn nữa còn phát hiện sai lầm của phu nhân. Nhưng mà hiện thực hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng, tất cả những khoản chi lớn lớn bé bé chi chít tính ra không dễ dàng một chút nào, lão phu nhân nhìn vài tờ đã nói đau đầu, bảo Tôn Ngọc Liên mang về, Tôn Ngọc Liên tính từ buổi sáng  đến chạng vạng, cơm trưa cũng chưa có tâm tư ăn, một quyển sổ sách mới tính được có vài tờ, chiếu theo tốc độ này, nàng ta ít nhất phải không ăn không uống không ngủ hai tháng mới có thể tính hết núi sổ sách trước mặt này một lần.

Tôn Ngọc Liên cắn chặt răng, đây là lần đầu tiên mình được lão phu nhân coi trọng như thế, nhất định phải cố gắng biểu hiện thật tốt, không thể làm lão phu nhân thất vọng. Nàng ta hít sâu một hơi, tiếp tục tính toán.

Nàng ta mới vừa tính được thêm hai số, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười như vịt của Hoa Tiểu Lăng, hoá ra Hoa Ngọc Lăng cùng phu nhân đã trở lại.

Tôn Ngọc Liên cảm thấy phu nhân đột nhiên bị đoạt quyền, trong lòng hẳn là rất không sảng khoái, hôm nay ra cửa hơn phân nửa là để giải sầu, nhưng sau đó nàng ta liền nghe thấy giọng Hoa Tiểu Lăng ở bên đó ríu rít nói cái gì không ngừng, không biết vì sao, khoảng cách giữa hai bên không tính gần, nhưng Hoa Tiểu Lăng nói gì, nàng ta lại nghe rất rành mạch.

Nàng ta nghe được Hoa Tiểu Lăng nói, phu nhân hôm nay ra cửa đi dạo chợ, đi thư cục, đi xem tuồng diễn, xem mã cầu, còn mua rất nhiều trang sức.

Căn bản không phải như nàng ta tưởng, phu nhân không sảng khoái chỗ nào chứ? Phu nhân thoạt nhìn sảng khoái như sắp ăn Tết vậy!

Tôn Ngọc Liên ôm sổ sách, an ủi mình rằng phu nhân khẳng định là giả vờ, hai ngày nữa sẽ không còn như thế đâu.

Ngày thứ hai Lý Việt cũng ra không ra cửa, ở trong Tễ Tuyết Viện của mình đánh quyền luyện kiếm, khi nghỉ ngơi còn cùng mấy người Thanh Bình làm một ván mã điếu, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, sau đó thì không còn tiếng động nào nữa. Trong lòng Tôn Ngọc Liên tò mò, liền nhờ người đi hỏi thăm tình huống ở Tễ Tuyết Viện, kết quả nghe hạ nhân nói, phu nhân đang ở phía sau nghe Hoa Tiểu Lăng kể chuyện xưa.

Tôn Ngọc Liên cắn chặt răng, nàng ta đúng là đã quên Hoa Tiểu Lăng còn có bản lĩnh này.

Ngày thứ ba, Lý Việt tổ chức một cuộc thi đấu ném thẻ vào bình rượu ở Tễ Tuyết Viện, để bọn hạ nhân cùng nhau tham gia, người thắng còn có thưởng.

Tôn Ngọc Liên nghe thấy bên Tễ Tuyết Viện truyền đến từng tràng tiếng hoan hô, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, hai ngày nay nàng ta kiểm toán kiểm đến đầu váng mắt hoa, sắc mặt cũng tiều tụy không ít, hai cái quầng thâm mắt to đùng nàng ta đắp hai tầng phấn cũng chưa thể che khuất. Sau khi có được mớ sổ sách này, nàng ta vốn nên kín đáo đi đến trước mặt phu nhân giả lả khoe ra một phen, nhưng hiện tại thành thế này, nàng ta có thể đi khoe cái gì.

Lão phu nhân bên kia phái người tới thúc giục nàng ta, hỏi nàng ta tháng này sổ sách sao còn chưa tra xong, qua hai ngày nữa là phải cấp tiền tiêu vặt cho bọn hạ nhân, còn thêm hai ngày tới là đại công tử nhà Binh Bộ thị lang thành thân, đừng quên chuẩn bị một phần hậu lễ đưa qua, ngàn vạn lần không được xảy ra sai lầm. Bên này người còn chưa đi, Ngô Tam lại đến chỗ nàng ta, nói với nàng rằng người trong nhà bệnh nặng, cần một số tiền cứu mạng, Tôn Ngọc Liên lúc này còn chưa tính toán sổ sách được rõ ràng, lập tức  phải lấy ra nhiều tiền như vậy, nàng ta cảm thấy đầu mình cũng lớn hẳn lên rồi.

Mà ngay lúc này, bên kia Tễ Tuyết Viện lại truyền đến một tràng hoan hô, Hoa Tiểu Lăng gân cổ lên kêu: "Phu nhân quá lợi hại rồi ——"

Biểu tình trên mặt Tôn Ngọc Liên nhất thời đều có chút vặn vẹo.

Nàng ta đột nhiên cảm thấy sổ sách trong tay không tính được nữa.
Bình Luận (0)
Comment