Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 42

Đường phu nhân nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là trong lòng thầm mắng một câu: Hay cho Đường Minh Khải, quả nhiên lén bà tàng tư tiền cho thuê nhà, bởi bà đã nói mà, tiền thu tháng trước cứ thấy không đúng thế nào ấy, nhưng mà không lệch quá nhiều nên bà vẫn không truy vấn, giờ thì bà hiểu được đây là chuyện như thế nào rồi; mà phản ứng thứ hai lại là, lời này là ai muốn nói cho bà, mục đích người này là cái gì.

Một cung nữ nho nhỏ khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ đi đến trước mặt mình nhắc tới chuyện này, mà có thể biết Đường Minh Khải tàng tư tiền cho thuê nhà hẳn cũng không có bao nhiêu người, bệ hạ đang cùng Đường Minh Khải uống rượu, không rảnh phái người tới tìm bà, Thái Hậu thì không nhất định có biết chuyện này, vậy chỉ còn lại có một mình Quý Duẫn. Quý Duẫn phái cung nhân tới nói chuyện này với bà làm gì? Chẳng lẽ là muốn trả thù Đường Minh Khải chỉ cùng bệ hạ uống rượu, không uống với hắn?

Đường phu nhân nhìn cung nữ trước mắt hỏi: "Sao ngươi lại biết?"

Cung nữ nói: "Cái này nô tỳ không thể nói, nhưng mà nô tỳ có thể nói cho phu nhân chỗ Đường tướng quân giấu tiền riêng."

Đường phu nhân đột nhiên hình như hiểu được đối phương có mục đích gì, nhưng không thể không nói, đối phương biết rất chuẩn xã quan hệ của bà cùng Đường Minh Khải, bà quay đầu nhìn về phía Đường Minh Khải xa xa liếc mắt một cái, cái tên cộc lốc Đường Minh Khải kia còn đang uống cùng bệ hạ, Đường phu nhân nhìn cung nữ nói: "Nói đi."

Cung nữ lặp lại một lần lời thái giám dặn dò mình cho Đường phu nhân nghe, Đường phu nhân gật gật đầu, bà đúng là không nghĩ tới cái tên Đường Minh Khải ngày thường không có bao nhiêu đầu óc, vậy mà lại tâm cơ đến vậy trong chuyện tàng tư tiền cho thuê nhà này, còn biết chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, giấu trong tường kép dưới bàn trang điểm của mình, đây chẳng lẽ là thiên phú sinh ra đã có sẵn?

Cung nữ truyền lời xong liền lui xuống, Đường phu nhân nhìn Đường Minh Khải một lát, phát hiện hắn căn bản không chú ý đến mình, cảm thấy không thú vị, lại chuyển ánh mắt về trên người Quý Duẫn.

Bà đã xác định đến bảy tám phần chuyện này là Quý Duẫn muốn cung nữ nói cho bà, nhưng lại không biết vì sao Quý Duẫn muốn làm như vậy.

Tuổi Quý Duẫn lớn hơn Lý Việt một chút, đầu óc linh hoạt, thuần thục binh pháp, năm đó phối hợp cùng Lý Việt rất ăn ý, đánh cho đám dị tộc xâm phạm lãnh thổ đến hoa rơi nước chảy. Hắn người thanh tú, làn da trắng nõn, chả giống ai trong cái đám đại lão gia ở quân doanh, cho nên bị các tướng sĩ diễn xưng là "Cành hoa Bắc cương".

Hắn là người tương đối văn nhã, tuy hàng năm đều ở nơi Bắc cương khổ hàn, nhưng trước sau vẫn ôm một trái tim chứa đầy phong hoa tuyết nguyệt, uống rượu vào cũng là muốn tinh tế phẩm vị, không phải loại uống như trâu uống nước của Đường Minh Khải.

Hắn đã lâu không thấy mấy thứ điểm tâm xinh đẹp như thế này, lại cùng mấy huynh đệ chung quanh tùy tiện nói chuyện phiếm hai câu, liền cầm lấy đũa tinh tế nhấm nháp mỹ vị, hắn đang ăn thật vui vẻ, đột nhiên nhận thấy được có người đang nhìn mình. Hắn nhiều năm ở Bắc cương chưa về, hiện tại bị chú ý chút cũng là lẽ đương nhiên, nhưng Quý Duẫn cảm thấy cái ánh mắt này không quá giống những ánh mắt của người khác.

Hắn ngẩng đầu lên, tìm tòi trong đám đông khách khứa một hồi, cuối cùng nhận ra đó là ánh mắt của Đường phu nhân, hắn cùng Đường phu nhân cũng coi như có quen biết, Quý Duẫn không nghĩ nhiều, giơ ly lên kính Đường phu nhân một ly, còn nhìn bà cười cười.

Hắn không biết chính vì cái nụ cười này của mình mà hắn đã bị ụp cho một cái nồi thật to.

Đường Minh Khải bên này hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đã đến, tâm huyết nhiều năm của mình sắp tan theo mây khói, hắn vừa hào hứng kể cho  Mạnh Phất nghe đủ loại chuyện mà mình trải qua mấy năm nay ở Bắc cương, vừa không ngừng nâng bầu rượu lên rót đầy bụng.

Có cung nhân đưa lên nhầm rượu, Đường Minh Khải uống một ngụm, nhấm nháp một chút, sau đó nhíu mày, đầy mặt hoang mang hỏi: "Hoàng Thượng, cái rượu này của ngươi sao lại không có vị gì vậy?"

Cao công công hoảng sợ, nghĩ thầm cái này nước lã nếu có vị mới là lạ đó, các cung nhân sao lại làm hỏng việc như thế chứ? Sao đưa nhầm "rượu" của Hoàng Thượng đến chỗ Đường tướng quân rồi? Nếu Đường tướng quân biết bệ hạ uống nước lã đối phó hắn, trong lòng sợ là sẽ không vui.

Cao công công còn đang nghĩ nên giải thích cho Đường Minh Khải như thế nào, liền nghe được bệ hạ nghiêm trang mà nói: "Rượu trong cung đều như vậy."

"Trách không được ngươi nói với ta muốn uống rượu Bắc cương," Đường Minh Khải gật gật đầu, tựa hồ như đồng tình với lời này của Mạnh Phất, nhưng hắn lập tức lại phản ứng lại, lắc đầu nói: "Không đúng đâu, vừa rồi ta cũng uống mà không phải cái vị này, cái này nghe như là nước lã ấy."

Mạnh Phất cũng không vội giải thích, trực tiếp bảo cung nhân đưa bầu rượu đến trước mặt mình, nàng đã nhìn ra được Đường Minh Khải hiện tại cả người tựa hồ như rơi vào một trạng thái say không say, tỉnh không tỉnh, muốn đối phó có lệ với hắn cũng không phải việc khó, thậm chí không cần có lệ.

Mạnh Phất nói: "Ngươi say rồi."

Đường Minh Khải phủ nhận nói: "Không có khả năng, nãy giờ mới uống được bao nhiêu chứ."

Mạnh Phất cũng không tiếp tục cãi cọ cùng hắn, bưng một ly nước lã lên, không chút nào chột dạ nhìn vị đại tướng quân này nói: "Ta lại kính ngươi một ly."

Đường tướng quân quả nhiên lập tức quên mất chuyện tại sao rượu của bệ hạ rượu không có vị, bắt đầu một vòng uống thả cửa mới.

Lý Việt ngồi ở phía dưới nhìn đến ứa ra lửa, cái tên Đường Minh Khải này không để yên đúng không? Lúc mình ở Bắc cương sao chưa bao giờ biết hắn uống nhiều được thế này? Không phải là mấy năm nay cầm tiền riêng đi mua rượu uống hết chứ?

Hắn đang nghĩ tiếp theo nên như thế nào để cái trò đua rượu này thất bại, cũng không thể để cho bọn họ yên ổn uống mãi như vậy chứ, hắn đang muốn kêu một tiểu thái giám lại đây, liền thấy một cung nữ đang đi về phía mình, Lý Việt nghĩ thầm, đã nhiều ngày không tiến cung, mấy các cung nhân này đều đã có thể biết quan sát và suy đoán nhân tâm đến vậy rồi sao?

Cung nữ kia đi đến trước mặt Lý Việt, nhìn Lý Việt nói: "Tạ phu nhân, Thái Hậu thỉnh ngài qua một chuyến."

Lý Việt buông đũa trong tay, ngước mắt nhìn cung nữ liếc mắt một cái, hắn cảm thấy cái xưng hô Tạ phu nhân này quá khó nghe, sửa lại nói: "Kêu ta Mạnh phu nhân."

Trong mắt cung nhân toát ra một tia nghi hoặc, đây không phải phu nhân Tuyên Bình Hầu sao? Tuyên Bình Hầu không phải tên Tạ Văn Chiêu sao?

Nhưng nàng ta ở trong cung nhiều năm, cũng hiểu lúc nào không nên hỏi thì ngàn vạn lần không cần lắm miệng, nàng ta vô cùng phối hợp nói: "Dạ, Mạnh phu nhân."

Lý Việt đi theo vị cung nữ này qua chỗ Thái Hậu bên kia, trong lòng nghĩ Thái Hậu bảo mình qua làm cái gì? Chẳng lẽ nhìn ra thân phận thật của hắn?

Chờ đến khi Lý Việt qua đến, liền biết mình suy đoán sai, bên cạnh Thái Hậu đã vây quanh một vòng phu nhân, những người này nói nói cười cười, vô cùng náo nhiệt.

Trong lòng Lý Việt nói thầm, hoá ra không phải chỉ kêu một mình hắn tới, nếu không có người khác tới, cũng sẽ không nhớ tới hắn.

Lý Việt hơi hơi dựa ra sau một ít, hắn vẫn chưa quen được chuyện ở chung một chỗ cùng nhiều nữ nhân như vậy, từ sau khi cùng Mạnh Phất trao đổi thân thể tới nay, hắn chưa từng gặp Thái Hậu, khí sắc cùng tinh thần mẫu hậu hắn thoạt nhìn tốt hơn so với dĩ vãng rất nhiều.

Thái Hậu nhìn thấy Lý Việt lại đây, cũng không lập tức gọi hắn đến trước mặt, mà là đợi trong chốc lát, làm bộ như trong lúc vô tình nhìn thấy hắn, mới vẫy vẫy tay, bảo hắn lại đây.

Lý Việt đi tới, Thái Hậu còn biết rõ cố tình hỏi: "Vị cô nương này là?"

Trần cô cô ở bên cạnh phối hợp Thái Hậu biểu diễn, giới thiệu nói: "Nương nương, đây là phu nhân Tuyên Bình Hầu."

Thái Hậu cười nói: "Ai da, cũng thật xinh đẹp nha, tên gọi là gì vậy?"

Lý Việt: "......"

Đời này lần đầu tiên hắn nghe được Thái Hậu khen hắn xinh đẹp, tuy biết Thái Hậu cũng không phải thật sự đang khen hắn, nhưng nghe lời này vẫn cảm thấy kỳ kỳ quái quái.

"Mạnh Phất." Lý Việt đáp.

"Mạnh Phất." Thái Hậu gật gật đầu, nói: "Tên này không tồi."

Vừa rồi cách có hơi xa, Thái Hậu không thấy quá rõ diện mạo của cô nương này, hiện tại Lý Việt đến gần, Thái Hậu cẩn thận nhìn nhìn hắn, đây xác thật là một mỹ nhân khó có được, chỉ là Hoàng Thượng ở trong cung cũng từng thấy muôn màu mỹ nhân rồi, vị cô nương này có chỗ nào hơn người, có thể làm hoàng thượng không màng thân phận nàng ta đã gả chồng cũng muốn lén lút gặp nàng ta trong Ngự Hoa Viên? Nàng ta đối với bệ hạ có bao nhiêu phần tình nghĩa? Thái Hậu cho dù muốn giúp Hoàng Thượng một chút, nhưng trước khi hiểu rõ được hai vấn đề này bà cũng không dám có cử động gì. Nhưng ngặt nỗi cái vấn đề này không dễ hỏi, chỉ có thể nói bóng nói gió thôi.

Cửu vương gia đứng ở bên cạnh Thái Hậu, thằng bé hơi hơi nghiêng đầu đánh giá Lý Việt, trên gương mặt nhỏ treo đầy nghi vấn, nó quay đầu nhìn về phía Mạnh Phất vẫn đang cùng Đường Minh Khải uống rượu, nhíu mày, lại quay đầu lại nhìn về phía Lý Việt, trên mặt càng nhiều nghi hoặc, nó do do dự dự nâng tay lên, đi đến trước mặt Lý Việt, chọc chọc tay áo hắn.

Thái Hậu biết Cửu vương gia kỳ thật rất thông minh, nhưng nó vẫn rất ít khi chủ động tiếp xúc giao lưu với người, hiện tại nó vậy mà nguyện ý đi đụng vào một cô nương lần đầu tiên nhìn thấy, đây thật sự làm người giật mình.

Thái Hậu sờ sờ đầu Cửu vương gia, cười nói: "Xem ra tiểu Cửu thực thích ngươi nga."

Các quý phụ bốn phía cũng đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lý Việt, các nàng vừa nãy ở chỗ này cùng Thái Hậu hàn huyên hồi lâu, nhưng đều không thấy vị tiểu điện hạ này có phản ứng gì, vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này đúng là không đơn giản.

Lý Việt cũng rất giật mình, hắn nghe Mạnh Phất kể đã biết được cái đệ đệ này của mình kỳ thật cũng rất thông minh, nhưng không nghĩ tới hôm nay tiến cung, thẳng bé còn cho mình một cái đại đại kinh hỉ như vậy.

Hắn cúi đầu, đối diện với cặp mắt to đen lay láy của Cửu vương gia, trong ánh mắt phản chiếu thân ảnh của hắn, Lý Việt lúc trước ở trong cung thường xuyên chọc cái tiểu vương gia này chơi, nhưng mỗi lần tiểu vương gia nhìn thấy hắn đều chạy trốn rất nhanh, giống như hắn sẽ ăn người vậy. Hiện tại hắn ở trong thân thể Mạnh Phất, tiểu vương gia thấy vừa thấy liền ba ba mà thò qua, tên này tuổi còn nhỏ mà đã trông mặt bắt hình dong, thật sự không tốt.

Có mấy lời Thái Hậu không muốn hỏi ra trước mặt nhiều người như vậy, đột nhiên Cửu vương gia lại tạo ra một cơ hội tốt như vậy, Thái Hậu liền đứng dậy nói: "Ai gia ăn có hơi nhiều, phu nhân Tuyên Bình Hầu liền đi dạo cùng ai gia với tiểu Cửu ra phía sau một chút đi."

Không có bất cứ ai ở đây hoài nghi Thái Hậu mang theo phu nhân Tuyên Bình Hầu đi ra ngoài còn có ý đồ gì khác, bọn họ cũng có vài phần hiểu về bị Cửu vương gia này. Vừa nãy vị điện hạ này biểu hiện hứng thú vô cùng rõ ràng đối với phu nhân Tuyên Bình Hầu, Thái Hậu yêu con đến sốt ruột, hiện tại muốn dẫn theo hai người bọn họ cùng đi ra ngoài là hết sức bình thường.

Mạnh Phất chú ý tới động tĩnh của Thái Hậu bên kia, thấy Thái Hậu dẫn theo Lý Việt đi ra ngoài, không quá yên tâm, liền bảo Cao công công phái người theo sau.

Cao Hỉ cảm giác mình đã nhìn thấu hết thảy, đáng tiếc bí mật này chỉ có thể cắn chết ở trong bụng, không chỉ không thể nhắc tới với bất luận kẻ nào, còn phải giúp bệ hạ thu thập dấu vết có khả năng để lộ ra tiếng gió.

Thái Hậu đi không mau, Lý Việt chậm rãi đi theo phía sau bà, cân nhắc xem Thái Hậu kêu mình ra đây tới rốt cuộc là muốn làm gì, còn Cửu vương gia vẫn luôn nhìn chằm chằm Lý Việt.

Khi sắp đi đến Ngự Hoa Viên, Thái Hậu bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Năm nay bao lớn rồi."

Vấn đề này Lý Việt thật đúng là chưa từng trao đổi với Mạnh Phất, hắn cũng không chột dạ, nói thẳng: "Chắc hơn hai mươi."

Thái Hậu nghĩ thầm đứa nhỏ này sao lạ vậy, tuổi của mình mà cũng không nhớ rõ sao? Không nhớ rõ còn đúng lý hợp tình như vậy, nghe kiểu ăn nói sao thấy quen quen, còn không phải là miệng lưỡi của hoàng thượng sao? Đay xem như bị hoàng thượng lây? Hay là nói không phải người một nhà không vào một cửa?

Thái Hậu lại hỏi mấy vấn đề mà mình đã sớm nghĩ sẵn, thái độ của Lý Việt càng ngày càng tùy ý, ở trên người hắn hoàn toàn không nhìn ra cái loại câu nệ mà các mệnh phụ khác luôn mang theo, không thể không nói, Thái Hậu thực thích hắn như vậy.

Đi được trong chốc lát, Thái Hậu gặp một thái giám mới từ trong Lân Đức Điện đi ra, liền hỏi: "Hoàng Thượng đâu?"

Thái giám kia đáp: "Hoàng Thượng còn đang cùng Đường tướng quân uống rượu."

Lý Việt theo bản năng nhíu mày, Đường Minh Khải thật có bản lĩnh ha, thời gian dài như vậy còn chưa uống xong, Mạnh Phất sẽ không bị chuốc say chứ.

Hắn phải nên nhắc nhở Mạnh Phất một chút, nàng hiện tại đã là Hoàng Thượng, có một số việc nàng có thể tùy tâm một chút, không cần quá để ý chi tiết.

Thái Hậu chú ý tới thay đổi trên biểu cảm của Lý Việt, khẳng định là "nàng ấy" không phải vì Đường Minh Khải mà nhíu mày, "nàng ấy" đây là quan tâm Hoàng Thượng, xem ra việc này ít nhất không phải chỉ là bệ hạ một bên nhiệt tình.

Thái Hậu giả vờ cả giận nói: "Hoàng Thượng sao bây giờ vẫn còn uống chứ, trở về ai gia phải răn dạy hắn mới được."

Lý Việt lại không hề vui vẻ, Mạnh Phất bị Đường Minh Khải ép rượu xong, trở về còn phải nghe Thái Hậu giáo huấn, liền nói với Thái Hậu: "Ngài nói Đường tướng quân đi, người đã lớn tuổi đến như vậy, còn uống nhiều nữa."

Thái Hậu nhịn không được cười ra tiếng m, cô nương này nhìn ôn ôn nhu nhu lịch sự văn nhã, không nghĩ tới còn rất bênh vực người mình, bà nói: "Được, chờ ai gia trở về lại nói, khoan hẵng nói cái này, ngươi lại kể tiếp cái chuyện xưa lúc nãy đang kể cho ai gia nghe đi."

Thái Hậu tựa hồ nghe đến nhập thần, không chú ý dưới chân, thiếu chút nữa bị vướng tảng đá ngã, cũng may Lý Việt kịp thời duỗi tay đỡ lấy bà, chờ Thái Hậu đứng vững vàng, Lý Việt bắt đầu lải nhải: "Ngài đi chậm một chút, nhìn kỹ đường, đằng trước có gốc cây cổ thụ lớn chắn đường, không đi qua được, ngài đi qua bên này đi, ngài không phải nói muốn đi ngắm hoa sen sao? Ở phía Nam mà, cách nơi này cũng gần, cũng không quá nắng."

Thái Hậu kỳ thật cũng không phải muốn đi ngắm hoa sen, chỉ là tùy tiện tìm lý do, muốn ở bên cạnh Lý Việt nghỉ ngơi thêm trong chốc lát, tìm hiểu xem cái cô nương này là người như thế nào, Lý Việt vẫn nói: "Nơi này không được tốt lắm đâu, ngài cẩn thận chút, đúng rồi, sao ngài cứ đi một mình ra đây vậy? Sao không cho mấy cung nhân đi theo hầu hạ? Ngài thế này thật là......"

Nếu không phải sợ có mấy lời nếu để người khác nghe được thì không tốt, Thái Hậu sao có thể đơn độc dẫn theo Lý Việt cùng tiểu Cửu ra ngoài? Trong một nháy mắt nào đó, bà cảm giác như chính đại nhi tử kia của mình đang ở bên tai mình lải nhải. Cô nương này quả thật quá giống đứa con kia của bà đi, nghe ngữ khí nói chuyện này, nếu không phải không mất trí nhớ, bà thật muốn hoài nghi cô nương này có phải cũng là từ trong bụng bà chui ra hay không.

Hơn nữa sao cô nương này lại quen thuộc với Ngự Hoa Viên như vậy? Thái Hậu có chút mê mang, đây đến tột cùng là nhà của ta hay là nhà của nàng ấy? Gặp quỷ rồi, hay là Hoàng Thượng và cô nương này lén gặp nhau không chỉ một lần?

Thái Hậu nghĩ, cô nương này thật vất vả mới tiến cung được một lần, không tiện cứ cột vào bên người mình thế này, cũng nên để bệ hạ gặp một chút, cho nên ngắm hoa sen trong chốc lát liền quay về Lân Đức Điện.

Sau khi cho Lý Việt đi, Thái Hậu nói với Trần cô cô: "Không biết vì sao, ai gia vừa thấy được nàng ấy liền cảm thấy thân thiết, thậm chí cảm thấy có thể hiểu được vì sao bệ hạ lại thích nàng ấy, ai gia cũng thích nàng."

Trần cô cô gật đầu nói: "Nô tỳ cũng cảm thấy thân thiết."

Thái Hậu khẽ thở dài, nói: "Cô nương này cái gì cũng tốt, nhưng mà đáng tiếc là đã gả chồng."

Cho dù ngày sau nàng ấy cùng Tuyên Bình Hầu hòa li, hoàng đế muốn cho nàng ấy tiến cung, thì các quan lại trong triều chỉ sợ sẽ muốn ngăn cản một phen.

Nhưng nếu nghĩ lại, từ khi hoàng thượng đăng cơ tới nay, việc bị các triều thần ngăn cản cũng không ít, hình như hắn cũng không quá để ngôn luận các triều thần ở trong lòng. Giờ chỉ còn mỗi chuyện là không biết hoàng thượng tính toán thế nào, cũng không thể cứ mãi lén lút như vậy được.

Nghĩ đến đây, Thái Hậu nhịn không được lại thở dài một hơi, bà nghĩ, đây thật đúng là hoàng đế không vội, Thái Hậu cấp.

Yến tiệc bên trong Lân Đức Điện đã tan, các mệnh phụ theo Thái Hậu đến Ngự Hoa Viên xem diễn, Mạnh Phất cũng ngồi xem trong chốc lát mới trở lại Tử Thần Điện xử lý tấu chương.

Sắc trời dần dần tối, diễn xướng xong rồi, người cũng nên đi, các mệnh phụ sôi nổi cáo lui, Cửu vương gia lại chọc chọc tay áo Lý Việt, Thái Hậu liền kêu Lý Việt ở lại, nói chuyện phiếm với mình một lát.

Trong lòng các mệnh phụ cảm thán, vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này thật đúng là vận khí tốt, thế mà có thể được tiểu vương gia thích.

Trời lại tối thêm một chút, Thái Hậu mới để Lý Việt rời đi, Trần cô cô đi tiễn người, khi đi qua Ngự Hoa Viên thấy được Cao Hỉ, Trần cô cô hiểu ý lui ra.

Lý Việt đánh giá Cao Hỉ liếc mắt một cái, Cao Hỉ hôm nay bộ dáng sao có tiện hề hề ra đó thế nhỉ?

"Hoàng Thượng ở bên trong?" Lý Việt đi qua hỏi.

"Đúng vậy." Cao Hỉ nói.

Các cung nhân khác ở nơi này đều bị Cao Hỉ đuổi đi, khi Lý Việt đi qua đi, phát hiện Mạnh Phất ngồi ở trong đình, trong lòng ngực còn ôm một con mèo sư tử lông dài màu trắng, đúng là Quý Phi ngày thường hay lạnh lùng như băng sương với hắn.

Quý Phi ghé vào trong lòng ngực Mạnh Phất nhìn thấy hắn tới, chỉ lười nhác ngáp một cái, nhắm mắt lại, đầu lại cọ cọ vào ngực Mạnh Phất, hoàn toàn không thấy ngạo khí trước đây.

Lý Việt: "......"

Thiệt tình là đặt sai tình cảm mà!

Mạnh Phất nhớ tới các cung nhân nói Quý Phi từ trước không thường phản ứng bệ hạ, liền hỏi Lý Việt: "Bệ hạ muốn sờ một cái không?"

Lý Việt không động thủ, chỉ đứng ở tại chỗ nhìn Mạnh Phất, trên mặt Mạnh Phất như nhuộm lên một tầng hồng nhạt, cả người tựa hồ trở nên càng thêm mềm mại, nếu như Thái Hậu ở chỗ này, có phải cũng sẽ khen ra một câu xinh đẹp hay không?

Lý Việt thầm mắng bản thân không biết suy nghĩ nhảm nhí cái gì, hắn hỏi Mạnh Phất: "Ngươi uống nhiều?"

Mạnh Phất nói: "Uống không nhiều lắm, không sao đâu."

"Đánh ——" Lý Việt vốn là muốn nói đánh rắm, nhưng đối với Mạnh Phất hắn lại nói không nên lời, sắp đến bên miệng sửa lời nói, "Nói bừa, ta đã thấy hết rồi."

"Thật không sao mà," Mạnh Phất cười nói, "Lúc sau ta toàn uống nước lã, chỉ có Đường tướng quân trở về sợ là sẽ khó chịu."

"Hắn xứng đáng." Lý Việt không nghĩ tới Đường Minh Khải thế là lại bị người ta gạt, tức khắc lại cao hứng lên, nhìn Mạnh Phất nói, "Lần này tiền riêng của hắn cũng không còn."

Lý Việt kể lại chuyện mình đào hố Đường Minh Khải như thế nào cho Mạnh Phất nghe.

Mạnh Phất ngửa đầu nhìn về phía bệ hạ đối diện, khi Lý Việt nói mấy chuyện này liền kiêu ngạo lại đắc ý, phảng phất như một thiếu niên muốn được khen ngợi khích lệ, Mạnh Phất cười cười, Đường tướng quân thật đáng thương.

Chờ đến khi Lý Việt nói xong, nàng mới cầm một vò rượu nhỏ từ trên mặt đất lên, bỏ lên trên bàn, nói với Lý Việt: "Đây là rượu Đường tướng quân từ Bắc cương mang về, ngài đem về nếm thử, uống chút thôi, đừng uống quá nhiều."

Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói: "Còn dư lại sáu vại lớn, ta bảo người bỏ vào trong kho rượu của ngài, chờ ngài trở về uống."

Lý Việt đi tới, ngồi xuống đối diện Mạnh Phất, hắn cầm vò rượu lên nói: "Đường Minh Khải tặng nhiều như vậy?

Đây thật không giống tác phong keo kiệt của hắn ngày xưa nha.

Mạnh Phất nói: "Đường tướng quân vốn là muốn để mấy vò rượu này lại cho người trong nhà, nhưng sau lại cảm thấy rượu trong cung rượu không đủ nồng, liền đều để lại hết cho ngài."

Tất nhiên trong chuyện này không thiếu phần Mạnh Phất dùng ngôn ngữ dẫn đường, nhưng mà bệ hạ lấy oán trả ơn, khai ra cái kim khố nhỏ của Đường tướng quân.

Lý Việt hoàn toàn không cảm thấy áy náy.

Sau khi trao đổi thân thể thì vẫn không ảnh hưởng tới tửu lượng, Mạnh Phất cảm thấy mình uống thật không nhiều lắm, nhưng mới qua vài cái canh giờ, tác dụng mới chậm rãi xuất hiện, nàng có chút choáng váng đầu, à, mà hình như cũng không quan trọng.

Nàng ôm Quý Phi thành thành thật thật ngồi trên ghế đá, vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, Lý Việt không nghĩ tới mình có một ngày còn có thể nhìn trên khuôn mặt mình ra hai chữ ngoan ngoãn, thật là sống lâu rồi, cái gì cũng có thể thấy.

Hắn quan sát Mạnh Phất trong chốc lát, gọi Cao Hỉ tới, phân phó nói: "Đỡ hoàng thượng trở về đi, để hắn nghỉ ngơi một chốc."

Lúc đầu Cao Hỉ còn có chút do dự, sau lại thấy bệ hạ tựa hồ thật sự say rồi, mới tiến lên cẩn thận nâng dậy.

Lý Việt bất đắc dĩ nói: "Còn nói mình không say."

Mạnh Phất nghe được lời này liền ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Việt.

Lý Việt trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, liền giơ tay sờ sờ trán của nàng, cảm giác không nóng liền buông tay xuống.

Mạnh Phất mím môi không nói lời nào, Lý Việt không biết tại sao lại cảm thấy hiện tại nàng như thế này có chút giống với con thỏ vải mà mình đặt ở đầu giường, hắn nhìn Mạnh Phất nói: "Lần sau đừng uống nữa."

Mạnh Phất vẫn không ý thức được mình có thể đang say, nàng nhìn Lý Việt, quên mất chuyện nàng cùng bệ hạ trao đổi thân thể, đầu óc hỗn độn mà cho rằng người đứng trước mắt đây là chính mình.

Nàng cảm thấy cái Mạnh Phất trước mắt này thật hoạt bát đáng yêu, tự do lại sung sướng.

Thật tốt.

Nàng cong khóe miệng lên, nở nụ cười.

Ánh trăng trắng bạc như phủ một tầng lụa mỏng mông lung lên trên người nàng, hoa cỏ bốn phía tựa hồ như  theo nụ cười này của nàng mà chậm rãi nở rộ, mùi hoa như sóng biển mãnh liệt đánh úp lại.

Lý Việt sửng sốt, trong lúc nhất thời đã quên mình muốn nói gì.

Hắn rời khỏi hoàng cung, khi ngồi trên xe ngựa về Hầu phủ đều suy nghĩ, nàng vì sao bỗng nhiên lại cười với mình nhỉ?

Còn cười đến xinh đẹp như vậy.

Cùng thời gian, thuộc hạ của Tuyên Vương từ hoàng cung trở về, vừa đặt chân vào trong nhà, liền đầy mặt khẩn trương nhìn một nam tử đang ăn mặc như hạ nhân nói: "Điện hạ, ta cảm thấy bệ hạ hình như biết mưu đồ bí mật của chúng ta."

Vị hạ nhân kia quay đầu, sắc mặt tái nhợt, ngũ quan tuấn lãng, đúng là vị Tuyên Vương đáng lẽ đang ở Nghiệp Thành dưỡng thương, hắn cười nhạo một tiếng, không để bụng nói: "Sao có thể chứ?"

Thuộc hạ nói: "Hôm nay khi thuộc hạ mừng thọ Thái Hậu, bệ hạ nhìn thuộc hạ cười."

"Cái gì?" Biểu tình trên mặt Tuyên Vương nháy mắt trở nên vô cùng ngưng trọng, hắn vội vàng hỏi: "Hoàng thượng cười như thế nào?"

"Giống như vầy này." Thuộc hạ cong khóe miệng lên, bắt chước nụ cười của Hoàng Thượng khi ấy không sai chút nào.

Tuyên Vương nhìn thấy nụ cười này, trong lòng lộp bộp một chút.

Xong rồi, bệ hạ khẳng định là biết cái gì rồi!
Bình Luận (0)
Comment