Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 44

Đường Minh Khải hôm nay tiến cung kỳ thật còn vì  một sự kiện khác, ngày hôm qua hắn vì bệ hạ mà dọn sạch rượu ngon trong nhà, một giọt cũng không chừa, hơn nữa toàn bộ tiền riêng của mình đã bị Đường phu nhân đoạt lại, phạt hắn nửa năm không được uống rượu, gia tài vốn dĩ không giàu có liền dậu đổ bìm leo, lúc này mới dày mặt tới tìm bệ hạ.

Nếu chuyện tiền riêng này là do bệ hạ lộ ra cho phu nhân hắn, vậy vừa lúc mượn cơ hội này đòi lại hết rượu về, nhưng hiện tại xem thái độ này của bệ hạ, hẳn là không phải bệ hạ nói, vậy rượu cũng không tiện đòi về.

"À mà bệ hạ, ngày hôm qua......" Muốn đòi lại đồ vật đã tặng, Đường Minh Khải ít nhiều gì cũng có điểm xấu hổ, khó mở miệng.

Mạnh Phất thấy bộ dáng hắn ngượng ngùng như vậy, lập tức đoán ra ý đồ đến của vị Đường tướng quân này, nàng chỉ làm như mình chưa phát giác được gì, chỉ cầm một quyển tấu chương trên trường án lên, đưa cho Đường Minh Khải xem.

Nàng hỏi Đường Minh Khải: "Tề Vân Giao đề ra mấy biện pháp luyện binh thế này, ngươi nghĩ sao?"

Đường Minh Khải nhận tấu chương lật xem một lần, trả lời nói: "Cái này á, vi thần cảm thấy mấy biện pháp này của Tề Vân Giao đều không mấy hiệu quả, mỗi tháng lại đổi một trưởng quan mới? Vậy trưởng quan còn uy tín gì sao? Binh lính có thể nghe lời à? Bệ hạ ngài nói có phải hay không?"

Mạnh Phất gật gật đầu, nói: "Ngươi cứ thương lượng lại với Tề Vân Giao đi."

Đường Minh Khải cùng Tề Vân Giao và các quan viên khác của Binh Bộ đều đã gặp mặt, lúc này nghe Mạnh Phất nói như vậy, nhịn không được oán giận nói: "Cả cái đám kia chỉ biết nói lung tung con bê, nói thì làm ra vẻ chắn chắn lắm, nghe cũng hình như rất có lý, nhưng cẩn thận tưởng tượng, ai da, tất cả đều là lý luận suông."

Mạnh Phất nói mấy câu khiến cho Đường Minh Khải quên luôn cả chuyện muốn đòi rượu lại, sau đó bọn họ vẫn luôn thảo luận chuyện luyện binh, quan viên trong triều phần lớn là quan văn, chỉ có mấy quan võ bị chèn ép đến như một nhóm tiểu đáng thương, ở trên triều cơ hồ không muốn phản ứng bọn họ, ngay cả chuyện luyện binh đánh giặc thế này, cũng là nhóm quan văn nhúng tay tương đối nhiều. Quan văn thì xem sách đích xác rất nhiều, nhưng có một số việc không thể chỉ dựa theo sách vở, phải suy xét tình huống thực tế.

Mạnh Phất thầm nhớ kỹ mấy phương án Tề Vân Giao đề ra cùng phương án giải quyết, chuẩn bị lát nữa đưa đi cho bệ hạ xem qua.

Mà mãi đến khi rời khỏi Tử Thần Điện, ra khỏi Ngọ Môn, Đường Minh Khải mới phản ứng lại.

Rượu đâu? Hắn không phải tới đòi bệ hạ rượu sao? Sao cuối cùng lại tay không đi về?

Hắn bắt đầu cố gắng nhớ lại vừa rồi mình ở Tử Thần Điện làm cái gì, hình như mỗi lần hắn chuẩn bị nhắc tới chuyện rượu, bệ hạ đều sẽ nhắc tới một chuyện khác.

Ừ, đây nhất định chỉ là trùng hợp.

Nhưng mà sao cứ cảm giác bệ hạ không giống như khi ở Bắc cương nhỉ?

Đường Minh Khải quay đầu lại nhìn cung tường sơn màu son, có thể là vì trong hoàng cung, phong thuỷ dưỡng người đi.

Đêm qua các mệnh phụ về đến nhà, mọi người trong nhà sôi nổi dò hỏi các nàng xem Thái Hậu triệu các nàng tiến cung đã nói gì, có tương đối thân cận với nhà ai không, có phải Thái Hậu thật sự muốn tuyển phi cho bệ hạ hay không.

Tuy rằng lúc ấy rất nhiều người đều nhìn ra Thái Hậu là vì Cửu vương gia mới nhìn Mạnh Phất với con mắt khác, dẫn theo nàng ta cùng Cửu vương gia đi ra ngoài vườn dạo, nhưng là việc này truyền truyền một vòng liền lược bỏ mất Cửu vương gia, chỉ còn lại có Thái Hậu hẹn phu nhân Tuyên Bình Hầu đi ra ngoài thân mật nói chuyện một lúc lâu.

Mấy người nghe tin tức đã truyền qua mấy vòng đó đều cảm thấy khó hiểu, sao lại là phu nhân Tuyên Bình Hầu? Phủ Tuyên Bình Hầu căn bản không có nữ hài nào vừa độ tuổi cả, chẳng lẽ Thái Hậu chỉ đơn thuần là thích phu nhân Tuyên Bình Hầu?

Không có đâu, khẳng định là có nguyên nhân khác.

Bọn họ tự khởi động cái đầu thông minh của mình, vừa phân tích, xem xét lẫn rình rập các đầu mối về việc này, đầu tiên là nhìn xem bên cạnh Mạnh Phất có phải còn có nữ hài khác vừa độ tuổi hay không, bọn họ thực mau liền nhớ tới Mạnh Phất không chỉ là phu nhân Tuyên Bình Hầu, cũng là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành, mà Mạnh Nhạn Hành còn một tiểu nữ nhi vẫn luôn chưa gả, chẳng lẽ Thái Hậu là coi trọng tiểu nữ nhi kia?

Nhưng tiểu nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành tuổi tác cũng không nhỏ, hơn nữa giữa bệ hạ và Mạnh Nhạn Hành cũng có chút khập khiễng, nghĩ như thế nào cũng thấy bệ hạ hẳn sẽ không đáp ứng đâu?

À, chuyện này thì không ai nói chắc được, đặc biệt là vị bệ hạ này, từ trước đến nay đều hành sự vượt quá suy đoán của bọn họ, học vấn của Mạnh Nhạn Hành xác thật rất lợi hại, nếu bệ hạ muốn nương cơ hội này để hắn lại vào triều làm quan cũng không phải không có khả năng.

Mọi người ôm tâm tư, bức thiết muốn biết thái độ của bệ hạ.

Nếu dám đem loại chuyện này đi hỏi bệ hạ, khẳng định sẽ bị bệ hạ mắng cho một trận không thấy trời đất, vậy chỉ có thể đi hỏi một vị đương sự khác trong sự kiện này.

Bọn họ bắt đầu nhờ người hỏi thăm tin tức phủ Tuyên Bình Hầu, mãi đến lúc này lão phu nhân mới biết được, ngày hôm qua Mạnh Phất tiến cung còn xảy ra đại sự như vậy, bà liền phái người đi Tễ Tuyết Viện kêu Mạnh Phất lại đây, muốn hỏi nàng một chút xem Thái Hậu gặp nàng rốt cuộc có chuyện gì.

Tiểu nha hoàn đi không lâu từ Tễ Tuyết Viện trở về, nàng ta cúi đầu trả lời lão phu nhân nói: "Bẩm lão phu nhân, phu nhân nói hiện tại không rảnh, không thể lại đây, nói ngài có việc cứ nói với nô tỳ, nô tỳ đi nói cho phu nhân."

Tiếng tiểu nha hoàn càng ngày càng thấp, lão phu nhân nghe lời nói như thế, không chừng muốn phát hoả một phen.

Làm gì có gia tộc quan quyền nào có con dâu dám đáp lời mẹ chồng như vậy?

Nhưng  trong nháy mắt này, lão phu nhân vẫn không cảm thấy tức giận, thậm chí đều có hơi muốn cười.

Bà sớm nên nghĩ ra mới đúng, đây cũng không phải lần đầu tiên Mạnh Phất làm trái ý bà, Mạnh Phất này cánh thật sự cứng rồi, mình quản không được nàng ta.

Nếu là chuyện không có gì quan trọng, lão phu nhân có lẽ liền mặc kệ, có lẽ thật sự làm như Mạnh Phất nói, bảo tiểu nha hoàn chạy qua chạy lại truyền lời cho bọn họ, nhưng việc này liên quan đến hoàng gia, để hạ nhân biết sợ là không tốt.

Lão phu nhân không muốn đi Tễ Tuyết Viện gặp Mạnh Phất, làm vậy có vẻ như bà thấp hơn Mạnh Phất một đầu, nhưng mà bà quá muốn biết Thái Hậu đến tột cùng đã nói với Mạnh Phất cái gì, chuyện này đối với phủ Tuyên Bình Hầu bọn họ, có thể cũng rất quan trọng.

Lão phu nhân cuối cùng vẫn không tình nguyện mà đi vào Tễ Tuyết Viện. Trong Tễ Tuyết Viện, Lý Việt đang xách theo hai cái khoá đá rèn luyện, Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên đứng tấn ở dưới tàng cây, lão phu nhân ngừng ở cửa, trong lúc nhất thời liền hoài nghi có phải mình đến nhầm chỗ rồi không.

Đây là đâu? Mọi người đang làm cái gì vậy?

Ở phủ Tuyên Bình Hầu, không phải luyện võ trường, không sai chứ?

Lão phu nhân hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, bà bảo hạ nhân cùng hai di nương đều đi ra ngoài, sau đó đi đến trước mặt Lý Việt, hỏi hắn: "Hôm qua ở trong cung, Thái Hậu gặp riêng ngươi sao?"

"Không." Lý Việt nói, còn không phải có tiểu Cửu sao?Sao gọi là gặp riêng được?

Hắn kéo cái khoá đá trên mặt đất lên lần nữa, thể chất Mạnh Phất không tốt, cánh tay không có sức lực, Lý Việt đặc biệt tìm một đôi khoá đá nhỏ, chuẩn bị nghiêm túc rèn luyện.

Lão phu nhân nhíu nhíu mày, sao mọi người lại nói với bà là Thái Hậu gặp riêng Mạnh Phất nói chuyện, vậy ai là người nói dối?

"Thái Hậu không nói chuyện với ngươi?" Lão phu nhân lại hỏi.

Lý Việt thuận miệng trở về câu: "Có."

Lão phu nhân vội vàng truy vấn: "Vậy Thái Hậu nói với ngươi cái gì?"

Lý Việt hơi nhướng mí mắt lên, nhìn lão phu nhân liếc mắt một cái, trả về cho bà một câu: "Không có gì."

Đều là mấy chuyện râu ria, có cái gì hay mà nói.

Lão phu nhân lập tức liền bị này ba chữ này chọc giận, cảm giác đầu mình kêu ong ong, bà lạnh giọng quát: "Mạnh Phất!"

Nhưng mà Lý Việt căn bản không để ý tới bà, tuổi lão phu nhân này không nhỏ, nếu hắn còn trả lời lại bà hai câu, bà tức quá lăn đùng ra chết thì làm sao bây giờ? Tuy hắn không thèm để ý, dù sao cũng là người này tự tìm, nhưng đối với Mạnh Phất thì như vậy không được tốt.

Nhưng mà hình như im lặng thì kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Lão phu nhân thấy Lý Việt trực tiếp làm lơ mình, càng tức giận đến hoa mắt ù tai, nhưng bà cũng không biết mình còn có biện pháp gì có thể áp chết người này.

Bà lui về phía sau hai bước, tìm cái ghế ngồi xuống, hơi bình phục cảm xúc lại, bà nhìn Lý Việt đứng chỗ đó không ngừng nâng lên hạ xuống hai cái khoá đá, cảm thấy một màn này thật sự quá huyền huyễn.

Có phải Mạnh Phất thực sự bị kích thích tới rồi hay không, cho nên tính cách mới đại biến, hay là liền trả sổ sách cho nàng ta đi? Dù sao hôm nay tới cũng tới rồi, thêm một chuyện nữa cũng không sao.

Trong khoảng thời gian này vì chuyện xoay vòng tiền mà lão phu nhân già đi không ít, trước đây không lâu, mấy lão tỷ muội hẹn bà cùng nhau đi ra ngoài, bà đều phải uyển chuyển từ chối, bởi vì thật sự là không có thời gian. Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, mỗi ngày bà còn phải nghe nha hoàn thuật lại cho bà rằng Mạnh Phất mỗi ngày ở Tễ Tuyết Viện tiêu dao sung sướng như thế nào, mặc dù trái tim lão phu nhân vẫn luôn mạnh khoẻ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bà thực sự có chút chịu không nổi.

Bà tự an ủi chính mình, mình là nhìn thấy Mạnh Phất vì chuyện quản gia mà tinh thần suy sụp đến xảy ra vấn đề mới muốn đưa sổ sách lại đây cho nàng ta, đây là lòng từ bi, không xem như cúi đầu, bà lại nhìn Lý Việt nói: "Đợi chút ta bảo người mang sổ sách đưa tới cho ngươi."

Lý Việt nghe được lời này, cuối cùng cũng cho chút phản ứng, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão phu nhân.

Lão phu nhân thầm nghĩ, quả nhiên là nàng ta rất để ý chuyện này, nhưng kế tiếp bà nghe được Lý Việt nói thế này: "Đừng nha, thân thể ta không tốt, vừa thấy đến sổ sách liền đau đầu, vẫn là lão phu nhân quản đi."

Sau khi nói xong, hắn còn làm bộ làm tịch mà ho khan hai tiếng.

Lão phu nhân: "......"

Lão phu nhân gắt gao nắm lấy gậy chống trong tay, bà cảm thấy hôm nay ánh mặt trời thực chói mắt, tiếng chim kêu cũng quá ồn ào, bà đau đầu không thôi, ngực giống như bị một cục đá lớp đè ép, sắp thở không nổi.

Bà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Việt, Lý Việt vừa giơ khoá đá, vừa rũ mắt đánh giá cánh tay mình. Cánh tay Mạnh Phất thật quá gầy rồi, phải ăn nhiều một chút mới bồi dưỡng lại được, đợi chút bảo Thanh Bình đi chuẩn bị thêm vài món thịt vậy.

Trong phút chốc, cảm giác choáng váng trong đầu lão phu nhân càng mãnh liệt.

Thân thể đó rốt cuộc có chỗ nào không tốt?!

Khi nói chuyện có thể buông hai cái khoá đá trong tay ra trước không!

Lão phu nhân cuối cùng được nha hoàn dìu một bên, rời khỏi Tễ Tuyết Viện, mặc kệ Thái Hậu nói gì với nàng ta, bà không bao giờ muốn đến nơi này nữa.

Lão phu nhân vừa rời khỏi, Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên liền chạy nhanh lại đây, các nàng lo lắng phu nhân sẽ bị lão phu nhân răn dạy, kết quả thoạt nhìn người thọ thương rõ ràng là lão phu nhân.

Đại khái là phu nhân còn chưa ra sức, lão phu nhân liền ngã xuống.

Mạnh Du hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được một chút tiếng gió, tâm tư nàng ta lại lần nữa lung lay lên.

Mặc dù hiện tại Mạnh Nhạn Hành không còn làm quan trong triều, nhưng số người cầu thú Mạnh Du vẫn không phải ít, nhưng mà nàng ta không tiếp thu được chuyện phu quân tương lai của mình còn kém hơn cả Tạ Văn Chiêu, nàng ta không cam lòng.

Tuy rằng khả năng Thái Hậu gặp Mạnh Phất là vì mình  thật sự không lớn, nhưng mà lỡ như.... thì sao?

Nhớ tới ngày ấy ở Vân Hề Lâu nhìn thấy hoàng thượng, Mạnh Du cảm thấy, có lẽ thật sự sẽ có cái lỡ như này.

Mà lúc này thực sự có kẻ ngốc dám dâng tấu chương dò hỏi bệ hạ khi nào mới làm phong phú hậu cung, còn dùng không ít điển cố tới nói cho bệ hạ, tuổi tác hắn lớn như vậy, hoàng đế khác đều đã lập Thái Tử, còn chỗ của hắn thì cả cái hậu phi cũng không có, suy xét vì giang sơn xã tắc, bệ hạ nên tuyển mấy phi tần tiến cung.

Mạnh Phất nghĩ nghĩ, bảo ám vệ đưa phong tấu chương này đến phủ Tuyên Bình Hầu.

Lý Việt nhìn hai hàng liền biết bên trong đều là mấy lời đánh rắm gì cái gi, trực tiếp kéo xuống phía dưới mắng: Lo chuyện của ngươi đi! Không muốn làm quan nữa thì lăn trở về nhà!

Mạnh Phất nhìn thấy bệ hạ trả lại nhịn không được cười cười, mấy cái văn tự chỉ nằm trên giấy thế này rốt cuộc cũng có chút hạn chế khí thế của bệ hạ.

Lại mấy ngày qua đi, tiệc sinh thần của Thái Hậu dần dần trôi vào quên lãng, các quan viên cũng ý thức được bệ hạ vẫn chưa muốn tuyển phi lập hậu.

Bệ hạ nay đã bao lớn rồi? Sao lại không có chút hứng thú với chuyện nam nữ vậy?

Rốt cuộc là bị sao nhỉ?

Phương diện này sao không thấy bệ hạ được di truyền từ tiên đế?

À, hình như bệ hạ cũng không nhận được di truyền gì từ tiên đế thì phải.

Ừ, thôi đi.

Bệ hạ lại gặp chuyện.

Lão phu nhân sinh bệnh, ngày hôm qua lại mang sổ sách đưa tới cho hắn, mấy ngày nay bệ hạ chơi vui vẻ, làm gì còn rảnh rỗi muốn quản cái đống này, nếu không phải Thanh Bình ngăn trở, hắn thật có thể dán thông báo nhận người đến xử lý sổ sách ngay trước Tễ Tuyết Viện.

Hắn quyết định ném mớ sổ sách này cho Tạ Văn Chiêu, dù sao cả ngày Tạ Văn Chiêu cũng đâu làm chính sự, ở lại trong phủ quản gia thực thích hợp.

Lúc này Tạ Văn Chiêu cũng không phải quá thoải mái.

Hắn mới sáng sớm vừa tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trên giường Tôn Ngọc Liên, trên người một món quần áo cũng không có, Tôn Ngọc Liên nằm bên cạnh hắn, trợn tròn mắt nhìn hắn, hẳn là đã tỉnh lại một thời gian.

Nàng ta thấy Tạ Văn Chiêu tỉnh, nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng: "Hầu gia?"

Tạ Văn Chiêu ngồi dậy, ký ức đêm qua dần dần trở lại trong đầu hắn. Ngày hôm qua, hắn cùng Mạnh Du ồn ào không vui, buổi tối đi vào Thu Hương Các, nhịn không được cùng Tôn Ngọc Liên uống mấy ly, lúc sau...... Chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra, đều đã xảy ra.

Sau một lúc lâu, hắn che mắt cười khổ một tiếng, chuyện này hắn chẳng trách được Tôn Ngọc Liên, hắn đã từng vì cùng Tôn Ngọc Liên uống rượu mà không thể không thu Tôn Ngọc Liên làm di nương. Là chính hắn không học được bài học, vết sẹo còn chưa lành đã quên đau.

Đêm qua Tôn Ngọc Liên cũng đã nghĩ xong nên trả lời Tạ Văn Chiêu như thế nào, nhưng mà lúc này, Tạ Văn Chiêu lại không nói một lời, nên làm nàng ta không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng còn có chút sợ hãi, nàng ta lên tiếng nói: "Đêm qua Hầu gia uống nhiều quá, ta đỡ ngài đến trên giường, sau đó ——"

Tạ Văn Chiêu ngắt lời Tôn Ngọc Liên, lạnh giọng nói: "Ngươi không cần phải nói, cứ như vậy đi."

Hắn và Mạnh Du không có khả năng, hắn còn cố gắng làm cái gì?

Huống hồ hắn đã sớm cùng Hoa Tiểu Lăng có da thịt chi thân.

Hắn đứng dậy mặc xong quần áo, không quay đầu lại mà rời khỏi Thu Hương Các.

Tôn Ngọc Liên ngồi ở trên giường, biểu tình chết lặng mà nhìn về phía cửa, nàng ta đột nhiên không biết  mình làm như vậy là đúng hay là sai.

Lần này nếu không có hoài được hài tử của Tạ Văn Chiêu, xem thái độ hôm nay của hắn, mình còn có cơ hội lần sau sao?

Tôn Ngọc Liên nghe thấy tiếng cười của Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên ở bên ngoài.

Vui sướng đều là của các nàng, mình thì cái gì cũng không có.

Nàng ta cho rằng sau khi mình cùng Tạ Văn Chiêu phát sinh quan hệ, Tạ Văn Chiêu cho dù có không thích mình, cũng sẽ an ủi nàng ta một chút, tình cảm giữa hai người bọn họ có thể càng tiến thêm một bước.

Nhưng nhìn thấy Tạ Văn Chiêu sáng nay lãnh đạm như vậy, Tôn Ngọc Liên đột nhiên luống cuống.

Nàng ta ý thức được, trong lòng Tạ Văn Chiêu, mình cùng Hoa Tiểu Lăng chắc cũng không khác nhau bao nhiêu.

Cái này kết luận thật sự đả kích người, khiến cho Tôn Ngọc Liên hoảng hốt hồi lâu.

Nàng ta mơ màng hồ đồ mà đứng dậy, đi ra khỏi Thu Hương Các, Hoa Tiểu Lăng đang chạy bộ trong hoa viên cách đó không xa, vừa chạy vừa hô mấy khẩu hiệu kỳ quái.

Nàng ta đột nhiên có chút hâm mộ Hoa Tiểu Lăng.

Người vô tư như vậy, có phải sẽ có thể sống càng vui vẻ hơn không?

Tuyên Vương từ lúc biết hoàng thượng cười một cái với thuộc hạ mình xong, đã kinh hồn táng đảm hết vài ngày. Sau đó phát hiện hoàng thượng vẫn luôn không có động tĩnh, dần dần yên lòng, có lẽ cái nụ cười kia, thật sự chỉ là một nụ cười đơn giản, không có hàm ý khác.

Hắn bắt đầu lén lút hoạt động, Lưu ma ma trong cung đã bị bắt, chuyện này với hắn mà nói, kỳ thật là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở, hắn cần phải thu hết nhân thủ còn lại vào dưới trướng.

Lưu ma ma là cái bà điên, bà ta đánh chết cũng không nghĩ tới, mình sẽ đi cướp người của bọn họ, ha ha!

Sau khi sinh thần của Thái Hậu qua đi, Mạnh Phất phát hiện tiểu vương gia rõ ràng càng lúc càng dính mình, nó luôn trừng đôi mắt to tròn xoe, nhìn chằm chằm chính mình.

Thái y đã kiểm tra cho tiểu vương gia, giọng nói thằng bé không có bất luận vấn đề gì, Mạnh Phất thử dụ dỗ tiểu vương gia mở miệng, nhưng tiểu vương gia quá quật cường, mặc kệ là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nó vẫn không mở miệng.

Mạnh Phất ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu tiểu vương gia, nhìn tiểu vương gia nói: "Ngươi không nói lời nào, những quyển sách đó ta cũng không thể cho ngươi, ta sẽ mang mấy quyển đó đưa cho các đệ đệ muội muội khác biết nói chuyện."

Tiểu vương gia dẩu miệng, vẻ mặt vậy mà còn lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Thằng bé hơi hơi nhăn mày lại, tựa hồ như rơi vào một nan đề thật lớn.

Mạnh Phất chọc vị tiểu vương gia này xong, liền đi ám lao trong cung xem Lưu ma ma, Lưu ma ma này cứng miệng thật sự, bị tra tấn lâu như vậy, đều vẫn nói một lý do như trước, nói mình là vì nhi tử chết mà oán hận tiểu vương gia.

Bà ta có thể chịu nhiều khổ hình như vậy vẫn không thay đổi khẩu cung, có thể thấy được đích xác không phải người bình thường.

Lưu ma ma nhìn thấy Mạnh Phất đến đây liền bắt đầu chửi ầm lên, Mạnh Phất đứng ở bên ngoài cửa lao, nghe mấy lời nguyền rủa ác độc của Lưu ma ma, ngay cả mí mắt cũng chưa động một chút.

Lưu ma ma này thoạt nhìn rõ ràng là càng hận bệ hạ.

Đang lúc Mạnh Phất tự hỏi nếu muốn điều tra rõ chuyện này, có nên tra từ cái phương diện bên phía bệ hạ hay không, bỗng nhiên nghe được sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân lộc cộc, nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy tiểu vương gia đứng dưới thềm đá.

Mạnh Phất hỏi: "Sao Cửu vương gia lại vào được?"

"Bệ hạ, chúng thần không thể ngăn tiểu vương gia lại được." Thị vệ quỳ xuống thỉnh tội, tiểu điện hạ là lén đi theo phía sau bệ hạ vào, bọn họ phát hiện muốn đưa thằng bé đi ra ngoài, nhưng mà vừa bước lên trước, tiểu điện hạ liền hung ác mà nhìn bọn họ, bọn họ lại không dám động thủ với tiểu vương gia, sợ tiểu vương gia không biết nặng nhẹ, lại bị thương.

Trong nhà lao, Lưu ma ma vừa thấy Cửu vương gia, nháy mắt liền đổi một bộ mặt, thần sắc bà ta kích động, nước mắt rơi như mưa, giọng nói khàn khàn, bi ai tha thiết nói: "Điện hạ, ngài cứu nô tỳ với, ngài nể tình nô tỳ chiếu cố ngài nhiều năm như vậy, ngài cứu nô tỳ đi!"

"Điện hạ, ngài còn nhớ rõ không? Là nô tỳ lần lượt cứu ngài từ trong tay những người đó, là nô tỳ ——"

Mạnh Phất lạnh lùng nói: "Người đâu, bịt miệng bà ta lại."

Sau khi Lưu ma ma bị bịt miệng, nhà lao u ám lại rơi  vào một mảnh yên tĩnh, Mạnh Phất thấy tiểu vương gia sắc mặt không có gì khác thường, đang muốn đi qua dẫn thằng bé rời đi, đột nhiên nghe thấy giọng non nớt của thằng bé vang lên, nói: "Cái thằng con hoang này quả thật là một ngốc tử! Ông trời thật có mắt mà!"

Tiểu vương gia vậy mà nói chuyện!

Mạnh Phất còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe tiểu vương gia nói tiếp: "Ta bóp chết ngươi! Bóp chết ngươi! Bóp chết ngươi! Ngươi đừng oán ta, muốn oán thì oán ngươi là đệ đệ của tên cẩu hoàng đế kia."

Đây còn không phải là nói điện hạ?!

Mạnh Phất lập tức ý thức được, tiểu vương gia đang bắt chước lại những lời Lưu ma ma từng nói, lời lẽ, ngữ khí của thằng bé đều giống Lưu ma ma như đúc. Sau khi tiểu vương gia nói xong, liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Phất trong chốc lát, thấy Mạnh Phất vẫn không mang sách cho mình, có chút hoang mang, lại có chút bất đắc dĩ, nó xoa xoa eo phát ra một chuỗi cười lạnh trắc trắc, tiếp tục bắt chước nói: "Tuyên Vương đúng là cái tên ngu xuẩn, thật sự cho rằng có thể gạt được ta? Muốn người chúng ta bán mạng cho hắn sao? Cũng không nhìn xem hắn là cái thứ gì, nằm mơ đi thôi!"

Trong lao, trên mặt Lưu ma ma đã tái nhợt.
Bình Luận (0)
Comment