Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 59

Lý Việt vừa mở miệng liền ý thức được mình cùng Mạnh Phất đã thay đổi lại như cũ. Thật là, sớm không đổi trễ không đổi, một hai phải chờ hắn sinh bệnh mới đổi về, vừa rồi hắn mơ mơ màng màng hình như còn nghe được có người đang kêu trời xanh có mắt, có mắt cái rắm ấy!

Cao Hỉ nghe thấy bệ hạ mắng bọn họ, trong lúc nhất thời lại cảm thấy vô cùng thân thiết, hắn quay đầu, biểu tình nịnh nọt hỏi: "Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?."

Lý Việt nhìn lướt qua bốn phía, hỏi Cao Hỉ: "Không có việc gì, ủa sao lại thế này vậy?"

Sao lại thế này? Hoàng Thượng không phải còn rõ ràng hơn bọn hắn sao?

Cao Hỉ nghĩ nghĩ, có thể là bệ hạ bị sét đánh đến có chút mơ hồ, hắn thành thật trả lời Lý Việt: "Ngài bị hành thích, vừa rồi trời giáng phúc thụy, hiện tại cảm giác ngài như thế nào?"

Lý Việt nghĩ thầm Cao Hỉ thật đúng là biết thổi phồng, dị tượng vừa rồi hơn phân nửa là vì hắn cùng Mạnh Phất trao đổi thân thể trở lại.

Nhìn đám thích khách hắc y chung quanh, trên mặt Lý Việt cũng không thấy thần sắc khẩn trương gì, nhưng tình hình trước mắt tựa hồ nghiêm trọng hơn so với Mạnh Phất đang cảm nhiễm phong hàn một chút, lúc này đổi lại cũng chưa chắc không tốt.

Thủ lĩnh hắc y nhân thấy Lý Việt bị sét đánh, trên người lại không có bất luận vết thương gì, nhớ tới lời Cao Hỉ vừa rồi mới nói, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: "Xem ra ông trời vẫn không có mắt, cẩu hoàng đế! Mạng ngươi vẫn phải ta tự mình tới lấy!"

Lý Việt ngước mắt nhìn người này, hỏi Cao Hỉ: "Đây ai đây?"

Cao Hỉ không nhanh không chậm mà đáp: "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ thấy hắn dùng vũ khí là song kiếm âm dương, hẳn là Tô Hạc Thực được giang hồ tôn xưng là " song kiếm đại hiệp "."

Đầu lĩnh hắc y nhân nghe được lời này, nhất thời cười nói: "Ngươi cái tên thái giám này cũng coi như có mắt nhìn, đáng tiếc các ngươi hôm nay đều phải chết ở chỗ này."

Lý Việt căn bản không để ý tới hắn, chỉ ừ một tiếng, lại nhìn Cao Hỉ hỏi: "Người này rất lợi hại hả?"

Người sử dụng song kiếm trong giang hồ vô cùng nhiều, nhưng chỉ có Tô Hạc Thực là có được danh hào "Song kiếm đại hiệp" này, Cao Hỉ đáp: "Trong đông đảo cao thủ trên giang hồ, hắn có thể xếp vào một trong ba người dẫn đầu."

Trên mặt Lý Việt vẫn không thấy lo lắng, hắn tiếp tục hỏi Cao Hỉ: "Hắn là người của Tuyên Vương hay là người của tiền Thái Tử?"

"Chuyện này nô tỳ không biết." Cao Hỉ đáp.

Tô Hạc Thực đứng đối diện lúc này nghe bọn họ một hỏi một đáp, hắn phẫn nộ vô cùng, bọn họ còn đứng đó nói chuyện phiếm! Rốt cuộc có để hắn vào mắt hay không vậy?!

Hắn cười lạnh một tiếng, tay giơ kiếm lên, nhìn Lý Việt nói: "Tới địa phủ các ngươi sẽ biết."

Giọng nói vừa dứt, hắn giống như một con chim lớn đột nhiên sà về hướng Lý Việt, song kiếm trong tay giống như hai đường tia chớp bạc, theo gió mạnh bỗng nhiên đâm tới, nhất quyết muốn lấy mạng Lý Việt.

Lý Việt đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, trong đầu Tô Hạc Thực xẹt qua một tia nghi hoặc, lại không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ muốn chạy nhanh chấm dứt tánh mạng Lý Việt.

Mắt thấy song kiếm trong tay Tô Hạc Thực sắp sửa đâm vào giữa mày Lý Việt, chỉ nghe "tranh" một tiếng, Cao Hỉ lại giơ hai bàn tay không lên, hai ngón tay mỗi bên kẹp lấy đầu kiếm của Tô Hạc Thực, ngay sau đó hắn xoay người trở tay, đẩy song kiếm về phía sau, thân kiếm chịu nội lực tác động, lập tức quét về hướng Tô Hạc Thực.

Tô Hạc Thực bất ngờ bị ép lui lại nửa bước, bàn tay ẩn ẩn tê dại, hắn hoảng hốt, ngẩng đầu khiếp sợ hỏi: "Ngươi là ai?"

Cao Hỉ móc trong ngực áo ra một cái khăn sạch sẽ, đưa tới trên tay Lý Việt, sau đó xoay người, hắn chậm rãi nói: "Nô tỳ, đại nội thái giám, Cao Hỉ."

Tô Hạc Thực lúc trước từng nghe nói đến tên Cao Hỉ, nhưng hắn chỉ biết Cao Hỉ là thái giám bên cạnh Lý Việt, là một hoạn quan mà thôi, có thể gây được sóng gió bao lớn chứ.

Nhưng hiện tại Cao Hỉ chỉ ra một chiêu, liền làm Tô Hạc Thực rơi xuống thế hạ phong, hắn hành tẩu giang hồ mấy năm nay, trước giờ chưa từng gặp một cao thủ đáng sợ như thế, Cao Hỉ vừa rồi nói chuyện với Lý Việt, nói võ công Tô Hạc Thực có thể xếp vào một trong ba người đứng đầu giang hồ, nhưng kỳ thật nếu hắn gặp phải hai người còn lại kia, cũng chưa chắc sẽ thua.

Gió mạnh lại thổi bốc lên, tầng mây che khuất thái dương trên đỉnh đầu, không trung lại lần nữa trở nên mờ mịt, những hạt mưa bụi li ti bắt đầu bay lất phất, Lý Việt cầm khăn chùi chùi nước mưa trên mặt, thúc giục Cao Hỉ nói: "Nhanh lên đi."

Cao Hỉ đáp: "Dạ, bệ hạ."

Bên kia, ám vệ đã ném về phía Cao Hỉ hai thanh kiếm một dài một ngắn, Cao Hỉ rút kiếm tiến lên, khi hắn đi về hướng Tô Hạc Thực, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười hiền lành, nhưng vừa ra tay, kiếm khí liền lạnh thấu xương, tựa như băng trên tuyết sơn vạn năm đổ xuống, băng phách văng khắp nơi, tuyết lạnh đến quay cuồng, đoạt hồn đoạt phách, làm người sợ hãi.

Mưa rền gió dữ, nước chảy hoa rơi, sau mấy chiêu, song kiếm trong tay Tô Hạc Thực chỉ còn một thanh kiếm, hắn vừa đánh vừa lui, hoàn toàn không phải đối thủ của Cao Hỉ. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới trong nội viện hoàng cung cũng có cao thủ đứng đầu như vậy, mà cái cao thủ này thế nhưng lại là một hoạn quan! Tô Hạc Thực hơi không để ý, trên người lại bị Cao Hỉ đâm thủng một lỗ, máu tươi phun trào ra, hắn ấm ách hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nụ cười trên mặt Cao Hỉ vẫn treo như cũ, Tô Hạc Thực tiếp tục nói: "Ta nhớ tới mấy năm trước, trên giang hồ từng xuất hiện một cao thủ hoàn toàn không có tên, một mình hắn dám đấu với mười đại cao thủ của Ma giáo, người từng gặp hắn nói, hắn mặt trắng không râu, thanh âm the thé, người nọ chính là các hạ?"

Cao Hỉ không nói là không, cũng chưa nói là phải, hắn lấy trường kiếm ngăn đường tẩu thoát của Tô Hạc Thực, đoản kiếm trực tiếp đâm thủng cánh tay hắn ta, Tô Hạc Thực phát ra tiếng hét thảm thiết, muốn giơ kiếm lên đỡ, lại bị Cao Hỉ đạp một chân, cả người đều bay ra xa.

Hắn ngã trên mặt đất, trên người tràn đầy những vết thương do Cao Hỉ đâm ra, trong nháy mắt cả thân hình trên dưới đều nhuộm máu đỏ tươi, Tô Hạc Thực ho khan hai tiếng, phi thường gian nan mà bò lên trên mặt đất, hắn hỏi Cao Hỉ: "Ngươi võ công cao cường, thế gian hiếm có, vì sao cam tâm lưu lại bên cạnh tên cẩu hoàng đế này chứ!"

Cao Hỉ thầm nghĩ, thật kỳ quái, Tô Hạc Thực võ công cũng không tồi, nhưng tên này đầu óc có vấn đề. Hắn cũng bán mạng vì cái điện hạ trong miệng hắn còn gì, còn đi hỏi ngược lại mình? Ít nhất chủ tử mình còn là hoàng đế nha!

Hắn vẫn không để ý tới Tô Hạc Thực, quay đầu hỏi Lý Việt: "Bệ hạ, cần phải giữ người sống không?"

Lý Việt đứng trong mênh mông mưa bụi, biểu tình lạnh nhạt, đạm nhiên nói: "Không cần, giết là được."

Mặc kệ là người của tiền Thái Tử hay là người của Tuyên Vương, đều không quan trọng, tới một người hắn giết một người, tới hai người hắn giết cả đôi, hắn thật muốn nhìn xem dưới tay bọn họ còn có bao nhiêu người.

Cao Hỉ vứt đoản kiếm trong tay ra, cắm vào giữa trái tim Tô Hạc Thực, Tô Hạc Thực lập tức mất mạng.

Tô Hạc thật vừa chết, tuy võ công của các hắc y nhân còn lại cũng không yếu, nhưng so với mấy ám vệ sờ bò lăn lóc trong đống người chết nhiều năm lại am hiểu quỷ chiêu vẫn kém một chút, nửa canh giờ qua đi, đám ám vệ hoàn toàn tiêu diệt hết bọn họ.

Cơn mưa lại lớn hơn vài phần, máu tươi hoà vào trong nước mưa, thành từng dòng suối nhỏ đỏ tươi, chảy lan ra khắp đất rừng.

Sắp tối, thời gian không còn sớm, Cao Hỉ đứng bên cạnh Lý Việt, căng dù che cho hắn, lại hỏi hắn: "Bệ hạ, chúng ta lát nữa đi chỗ nào?"

"Những người khác đâu?" Lý Việt hỏi.

Cao Hỉ trả lời nói: "Bẩm Hoàng Thượng, sau khi xe ngựa của ngài chấn kinh rời đi, từ phía trên Lạc Sơn lăn xuống vô số đá to, đã ngăn trở đường đi, những người còn lại nhất thời sợ là không thể chạy tới."

Lý Việt nói: "Vậy bảo bọn họ ở chỗ này chờ, phái người mang chút đồ đến làm nổ thông đường đi, trẫm đi Phùng Sơn trước, thuận tiện ngươi kể cho Trẫm nghe xem hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."

Cao Hỉ liền vì tỉ mỉ kể lại cuộc ám sát ngày hôm nay một lần cho bệ hạ, nhưng bởi vì bọn họ cũng mới chạy theo bệ hạ đến đây, nên còn rất nhiều chi tiết phải thẩm tra kỹ càng mới biết được.

Lý Việt chỉ nghe một lát, suy nghĩ trong đầu liền chạy đến nơi khác. Hiện tại Mạnh Phất trở lại thân thể của nàng ấy, hẳn là phát hiện mình bị nhiễm phong hàn. Sáng đến giờ Lý Việt bị Thanh Bình oán giận lải nhải lâu như vậy, hắn chỉ ngại Thanh Bình phiền, hiện tại tưởng tượng đến bị Mạnh Phất biết mình vì ngủ không đóng cửa sổ mà sinh bệnh, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút chột dạ.

Sau khi Cao Hỉ nói xong, có chút lo lắng bệ hạ sẽ phát giận, giương mắt len lén liếc mắt đánh giá bệ hạ một cái, lại thấy bệ hạ đang vuốt khoé môi hơi hơi nhếch lên, biểu tình rất nhộn nhạo.

Nơi này còn đầy nơi thi thể nằm trên đất vẫn chưa thu dọn sạch sẽ, bệ hạ nhìn vậy mà lại lộ ra bộ dáng này, ít nhiều cũng có điểm biến thái.

Cao Hỉ cũng cùng bệ hạ nở nụ cười.

Bên ngoài mưa phùng rả rích, Mạnh Phất đột nhiên bừng tỉnh lại, nàng lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, trợn tròn mắt nhìn bài trí bốn phía xung quanh, Mạnh Phất liền biết mình đã đổi lại thân thể với bệ hạ.

Trong nháy mắt, trong đầu Mạnh Phất hiện lên vô số suy đoán đáng sợ, nàng hy vọng bệ hạ có thể gặp dữ hóa lành, sống lâu trăm tuổi, giống như nguyện vọng nàng viết trên ngọn đèn thả dưới sông vào tết Thượng Nguyên năm Văn Khang mười một, bình an hỉ nhạc, vạn sự trôi chảy, vô ưu vô lự, nhưng mà nàng không biết bệ hạ rốt cuộc có thể qua được kiếp nạn lần này hay không.

Còn có một chuyện khác, Mạnh Phất sau khi lấy thuốc ở chỗ Bàng Hoa Trân xong, cũng sợ mình ở địa điểm thu săn nhiều ngày, lỡ đột nhiên đổi lại với bệ hạ thì biết làm sao, cho nên cố ý dặn dò Cao công công phải nhắc nhở mình uống thuốc.

Nhưng trong kế hoạch của nàng không có một trận ngoài ý muốn này, khi tia chớp kia đánh xuống, nàng nhìn thấy Cao công công chắn ở trước mặt mình, nàng không thể biết được kế tiếp sẽ xảy ra tình huống gì. Hiện tại bệ hạ về lại thân thể mình, có lẽ hết thảy sẽ có chuyển cơ, nhưng nếu như Cao công công thực sự có chuyện gì, vậy ai tới nhắc bệ hạ uống thuốc đây?

Rồi có lẽ......

Mạnh Phất không dám nghĩ tiếp, cũng không dám chậm trễ nữa, nàng xốc chăn trên người lên đi xuống giường đi, chỉ là lần này bệnh xác thật nghiêm trọng chút, nàng mới vừa bước mấy bước, duỗi tay về phía trước đi lấy xiêm y, thân thể liền lung lay một chút.

Thanh Bình thấy vậy, một cái bước xông tới đỡ lấy nàng, nói với nàng: "Phu nhân ngài muốn cái gì thì cứ nói với nô tỳ một tiếng là được, nô tỳ lấy cho ngài."

Mạnh Phất cố gắng giật lại cánh tay mình từ trong tay Thanh Bình, nàng nhìn Thanh Bình nói: "Thanh Bình, ngươi đi hậu viện dắt một con ngựa tới cho ta."

"Dắt ngựa?" Thanh Bình đầy mặt nghi hoặc mà nhìn Mạnh Phất, "Phu nhân ngài muốn làm cái gì?"

Mạnh Phất thúc giục nàng ta nói: "Đừng hỏi, mau đi đi."

Thanh Bình còn có chút do dự, Mạnh Phất trầm giọng nói: "Nếu ngươi không đi, thì ta tự mình đi."

Thanh Bình vội nói: "Ngài đừng đi ra ngoài, ta liền dẫn ngựa tới cho ngài."

Nàng ta đội mưa chạy chậm đến hậu đường Hầu phủ, sau khi dẫn ngựa trở về liền thấy Mạnh Phất đã thay đổi một thân xiêm y giản tiện, trên đầu mang đấu lạp, đang đứng trong mưa, Thanh Bình lập tức hiểu ra là phu nhân muốn cưỡi ngựa ra ngoài.

Nàng ta lập tức liền nóng nảy, hỏi Mạnh Phất: "Phu nhân ngài đang sinh bệnh đó, muốn đi đâu vậy? Cho dù là có việc muốn ra ngoài, ngài chờ một chút, ta kêu xe ngựa tới cho ngài."

Mạnh Phất duỗi tay đoạt lấy dây cương trong tay Thanh Bình, nàng nhìn Thanh Bình nói: "Không còn kịp nữa, ta muốn đi nhanh một chút."

Thanh Bình thấy khó hiểu, phu nhân rốt cuộc muốn đi đâu? Không thèm bận tâm thân thể của mình một chút nào, một hai phải đi ra ngoài dưới trời mưa như thế này.

Thanh Bình biết, chuyện phu nhân đã quyết định, từ trước đến nay nàng ta muốn khuyên cũng không được, nàng ta dứt khoát nói: "Vậy ta đi cùng ngài vậy."

"Không cần, tự ta đi, ta sẽ trở về thật mau thôi."

Mạnh Phất dẫn ngựa đi về hướng ngoài phủ, mới ra khỏi Tễ Tuyết Viện, liền gặp ngay Hoa Tiểu Lăng, Hoa di nương này lúc trước rất hay tìm cách để kiếm chút chỗ tốt trước mặt nàng, lúc này trên mặt lại tràn đầy ý cười quan tâm, nàng hỏi: "Phu nhân, ngài muốn đi đâu vậy? Bệnh của ngài tốt hơn chưa? Lão phu nhân vừa rồi còn cho người đi tìm phu nhân đó!"

"Có chuyện cần làm." Mạnh Phất vừa nói, vừa tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Tiểu Lăng giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo sau lưng nàng, tiếp tục hỏi: "Ngài muốn làm chuyện gì vậy? Sao lại đi ra ngoài vào thời tiết này? Hôm nay cũng trễ rồi, hay để ngày mai đi đi l."

"Là chuyện rất quan trọng." Mạnh Phất nói.

Mưa dần dần hạ lớn hơn, mặc dù trên người Mạnh Phất có mặc một bộ du y đi mưa, nhưng xiêm y bên trong vẫn ướt rất nhiều.

Hôm nay là sinh thần lão Hầu gia, bọn hạ nhân bận rộn chuẩn bị yến hội, vội vàng qua qua lại lại bên cạnh nàng, nàng đi qua cái cửa tròn cao cao, đi qua hoa viên cỏ cây điêu tàn, nhìn thấy Tôn Ngọc Liên đang thu xếp yến hội, Tôn Ngọc Liên nhìn thấy Mạnh Phất cũng cười nói: "Vừa rồi phụ thân ngài, Mạnh lão đại nhân tới rồi, phu nhân, ngài muốn đi ra đằng trước gặp mặt không?"

Bước chân Mạnh Phất dừng một chút, ngay sau đó nàng nhìn Tôn Ngọc Liên lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Tôn Ngọc Liên thấy nàng dắt ngựa, lòng liền sinh nghi hoặc, hơi do dự một chút cũng đi theo qua, nhìn xem phu nhân rốt cuộc muốn làm gì.

Mạnh Phất đi qua cây cầu đá hẹp sau lưng núi giả, đi qua con đường đá cuội màu xanh lá bên cạnh hồ nước, rất nhiều lá cây khô vàng bị mưa xối ướt, rơi rụng đầy đất. Nàng mau chóng đến tiền viện, Khúc Hàn Yên đang đứng ở nơi này bung dù nhìn nước mưa hoà nhau thành dòng suối nhỏ chảy róc rách, vị Khúc di nương này lúc trước ở trước mặt nàng luôn bưng một bộ mặt lãnh ngạo, lúc này vừa thấy nàng liền lộ ra biểu tình kinh hỉ, đôi mắt nàng ta sáng lấp lánh hỏi Mạnh Phất: "Phu nhân, ngài muốn cưỡi ngựa đi ra ngoài chơi sao? Có thể dẫn theo ta cùng đi không?"

Ngày mưa cưỡi ngựa, vừa nghe thôi đã thấy rất có mùi giang hồ hiệp khí.

Mạnh Phất lại lần nữa lắc lắc đầu, không biết bệ hạ làm cái gì, vị di nương xuất thân thanh lâu này thoạt nhìn lại đáng yêu hơn ngày xưa rất nhiều.

Cửa lớn Hầu phủ liền ở ngay trước mắt, sắc trời âm u, gió thổi dạt cả màn nước mưa trước mặt, những chiếc đinh sơn vàng trên cánh cửa được mưa to súc rửa, cánh cửa lớn Đại môn màu son lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó, như một con quái thú ăn người, lại như là một cái bia máu nặng nề thật lớn.

Mạnh Phất dẫn ngựa đi ra khỏi cửa lớn Hầu phủ.

Tạ Văn Chiêu từ phía sau đuổi theo, kêu lên với Mạnh Phất: "Mạnh Phất, trời mưa to thế này ngươi còn muốn đi đâu? Ngươi thân là phu nhân Hầu phủ lại không lo liệu nội vụ cũng liền thôi đi, bây giờ chường mặt ra thôi ngươi cũng không thèm làm? Các tân khách đều đang đợi, ngươi có biết hay không?"

Hắn vốn không muốn tới tìm Mạnh Phất, chỉ là vừa rồi Mạnh Nhạn Hành đã mở miệng, hắn không thể không tới, hắn nói với Mạnh Phất: "Phụ thân ngươi đã tới, hắn muốn gặp ngươi, ngươi mau cùng ta trở về đi."

Tôn Ngọc Liên vội vàng khuyên nhủ theo Tạ Văn Chiêu: "Đúng vậy, phu nhân, có chuyện gì không thể từ từ hẵng làm chứ? Không được thì ngài phân phó hạ nhân, bảo hạ nhân đi làm là được rồi."

Nàng ta mới vừa nói xong, có hạ nhân từ trong phủ chạy tới, thở hồng hộc mà nói với Mạnh Phất: "Phu nhân, phu nhân, lão Hầu gia giục ngài đi qua nhanh lên kìa."

Tất cả mọi người đang đợi Mạnh Phất lui bước, Tạ Văn Chiêu vốn đang lo mình tới tìm Mạnh Phất sẽ ăn một trận mắng tắt mặt, nhưng hôm nay Mạnh Phất không biết vì sao có chút trầm mặc, Tạ Văn Chiêu tức khắc lên tinh thần, như muốn đem hết khuất nhục hắn đã chịu trước mặt Mạnh Phất không lâu trước đây phát tiết hết ra, hắn cả giận nói: "Mạnh Phất, ngươi còn đang đợi cái gì chứ? Ngươi là phu nhân Hầu phủ, hôm nay có chuyện quan trọng như vậy mà ngươi cũng không ra mặt, giống cái gì!"

Mạnh Phất nắm dây cương, vẫn không nói lời nào.

Tạ Văn Chiêu tiếp tục nói: "Nếu ngươi bị bệnh cũng liền thôi đi, nhưng ngươi không bệnh, còn muốn cưỡi ngựa, hiện tại cứ đi ra ngoài như vậy, phụ mẫu hai nhà sẽ nghĩ thế nào? Để khách khứa ngồi đây thấy thì làm sao? Ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không? Mặt mũi Hầu phủ đều sắp bị ngươi vất đi hết!"

Tạ Văn Chiêu mới vừa nói xong, lại có hạ nhân vội vã chạy tới, nói với Mạnh Phất nói: "Phu nhân sao ngài còn chưa chịu quay về, Mạnh đại nhân chờ sốt ruột lắm rồi."

"Phu nhân mau trở về đi thôi, trời sắp tối đen rồi, cũng đến giờ khai yến."

"Nhiều người như vậy đang đợi ngài, sao ngài có thể đi ra ngoài ngay lúc này chứ?"

"Phu nhân, cho dù ngài không bận tâm đến thân thể của mình, cũng phải chút bận tâm đến thể diện của Hầu phủ, khách khứa tới đây đều là bằng hữu của lão Hầu gia, ngài làm đương gia chủ mẫu, lúc này lại đi ra ngoài, quá không thích hợp rồi!"

"Phu nhân, ngài ủy khuất một chút đi, mặc kệ có cái gì gấp, bỏ qua một bên trước đã, làm xong sinh thần lão Hầu gia lại tính."

Giọng nói của rất nhiều rất nhiều người lộn xộn chen vào nhau, Mạnh Phất có chút hoảng hốt, nàng phảng phất nhìn thấy vô số gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ đang vây quanh nàng, dùng ánh mắt thất vọng chỉ trích nàng, dùng lời lẽ khắc nghiệt châm chọc nàng, nàng nhìn thấy từ bên trong Hầu phủ như có một sợi dây thừng thật dài vươn ra, từng chút từng chút tròng lên trên cổ nàng, đang liều mạng kéo nàng về hướng Hầu phủ.

Hết thảy nên trở lại vị trí vốn có, nàng là nữ nhi của Mạnh Nhạn Hành, là chính thê của Tuyên Bình Hầu, hôm nay là sinh thần của lão Hầu gia Tuyên Bình Hầu, nàng nên tẫn trách nhiệm của mình, chuẩn bị một hồi yến hội hoà thuận vui vẻ cho các tân khách.

Tia chớp màu bạc xẹt qua không trung tối tăm, du y màu tối của nàng bị gió thổi hơi bốc lên, ào ào rung động, những sợi tóc trước trán bị dính mưa ướt nhẹp, dán vào trên mặt nàng, Mạnh Phất ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, cách một tầng mây hình như có một tia sáng mặt trời như ẩn như hiện.

Nàng kỳ thật chỉ là Mạnh Phất thôi.

Nếu nàng có thể có dũng khí đi nhận phần thống khổ vô tận này, vì sao lại không thể tránh thoát khỏi những gông xiềng đó chứ? Tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ làm cho nàng thống khổ hơn trước mắt nhiều sao?

Cho dù sẽ mất đi tất cả những gì nàng đang có hiện tại, từ đây nàng đứng giữa thế tục này với hai bàn tay trắng, nhưng vậy thì có cái gì phải tiếc hận?

Nàng sẽ mất đi, nhưng cuối cùng sẽ được cái khác.

Mạnh Phất cúi đầu, nàng nhìn Tạ Văn Chiêu trước mắt cười cười, Tạ Văn Chiêu nhất thời ngơ ngẩn, hắn đã thật lâu rồi chưa từng thấy Mạnh Phất mỉm cười như vậy đối với mình.

Hắn cho rằng Mạnh Phất nguyện ý nghe lời, thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí không khỏi mềm mại lại, nói với Mạnh Phất nói: "Ngươi biết nặng nhẹ là được rồi, lúc ta lại đây thấy sắc mặt nhạc phụ đại nhân không được tốt, ngươi chờ lát qua đó bồi tội với ông một chút, trước mặt mọi người như vậy, nhạc phụ đại nhân khẳng định sẽ không nói gì."

Nhưng Mạnh Phất cũng không có định lưu lại, nàng nhìn Tạ Văn Chiêu nói: "Xin lỗi, ta cần phải đi, hiện tại liền đi."

Khi tiếng nói vừa dứt, nàng liền dứt khoát lưu loát xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương nhẹ nhàng vẫy một cái, cao giọng nói: "Giá!"

Nàng cưỡi con tuấn mã màu trắng này chạy băng băng ra khỏi Hầu phủ, thân ảnh của nàng mau chóng biến mất giữa màn mưa thật dày.

Tạ Văn Chiêu đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh Mạnh Phất đi xa, không biết vì sao, hắn cảm thấy lần này Mạnh Phất làm trái lời hắn lại làm hắn tức giận hơn cả những lần hắn ăn mắng của nàng, trong lòng hắn phẫn nộ lại sợ hãi, cuối cùng hắn phất tay áo nói: "Mạnh Phất, ngươi đi rồi tốt nhất đừng trở về!"

Hoa Tiểu Lăng lẩm bẩm nói: "Điên rồi, phu nhân thật sự điên rồi."

Sau đó vừa quay đầu, liền nhìn thấy Khúc Hàn Yên đầy mặt hâm mộ nhìn theo phương hướng Mạnh Phất rời đi, nàng ta thoạt nhìn như hận không thể ngồi lên phía sau con ngựa kia, cùng phu nhân đi xa.

Hoa Tiểu Lăng: "......"

Khúc Hàn Yên này thoạt nhìn cũng không mấy bình thường đâu, lúc trước sao mình cứ muốn tranh tới giành đi với nàng ta làm gì nhỉ.

Mạnh Phất thực mau cưỡi ngựa rời khỏi đế đô, nàng thúc ngựa phi nhanh về hướng Phùng Sơn.

Mưa càng rơi càng lớn, trên không trung mây đen như mực, nàng chạy qua mỗi một chỗ thành trì đều có gió lớn thổi mạnh, hạt mưa lạnh như băng là đánh vào trên mặt, trên đỉnh đầu Mạnh Phất.

Tất cả những lớp vảy làm nàng cảm thấy không khoẻ, áp lực, hít thở không thông đang từng mảng từng mảng bong ra khỏi người nàng.

Nàng, dưới cơn mưa xối xả này, đã có được một số mệnh mới.
Bình Luận (0)
Comment