Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 65

Mạnh Phất cúi đầu nhìn Lý Việt, kỹ thuật diễn của bệ hạ từ trước đến nay vẫn chẳng ra gì, hiện tại hắn như là một con mèo được ăn uống no đủ lại được người vuốt lông, chỉ thiếu viết lên trên mặt mấy chữ to "Ta quá vui vẻ", hắn vậy mà có thể thề son sắt mà nói mình còn tức giận.

Nàng hơi hơi nghiêng đầu, khóe môi mỉm cười, biểu tình có chút nghiền ngẫm, nhưng nàng chỉ đứng tại chỗ, không có động tác gì.

Lý Việt đại khái biết mình không lừa được A Phất, A Phất vừa rồi hôn quá nhanh, hiện hắn muốn nhớ lại  dư vị cũng tìm không thấy cảm giác, Lý Việt nỗ lực làm ra bộ tức giận, hắn nói với Mạnh Phất: "Nàng vừa rồi tự tiện hôn ta, mau tới đây để ta hôn lại mới được."

Kết quả lời còn chưa nói xong, mình liền không nín được cười phì ra trước.

Mạnh Phất cũng mím môi cười khẽ theo, mi mắt cong cong.

Ánh nắng ấm áp, trên lư hương mạ vàng có làn hương khói lượn lờ, quanh quẩn ở bốn phía.

Đêm qua Lý Việt đọc mấy quyển thoại bản, lại nằm mấy giấc mộng lung tung rối loạn cả một đêm, hắn cảm thấy mình hôm qua mới nắm tay A Phất thôi, cần phải tiến triển từ từ, đừng doạ A Phất sợ hãi. Kết quả sáng nay lại bị A Phất làm cho hoảng sợ, bệ hạ bị người ta lợi dụng như vậy, mặt mũi biết bỏ chỗ nào chứ! Nhất định phải tìm về mặt mũi mới được!

Thấy Mạnh Phất không tới dỗ mình, bệ hạ dứt khoát tự mình đứng lên, xoay về hướng Mạnh Phất.

Mạnh Phất vẫn đang đứng ở tại chỗ, bệ hạ bước về phía trước một bước, đột nhiên kéo gần khoảng cách cùng nàng lại, bóng dáng của hắn như bao trùm lấy Mạnh Phất, phảng phất như đã ôm nàng vào trong lòng ngực.

Một bước này của hắn như đạp vào trong lòng Mạnh Phất, lông mi nàng nhẹ nhàng run lên, trong lòng đang có vô số suy nghĩ xen lẫn vào nhau, lại hoàn toàn tiêu tán theo bước chân khinh phiêu phiêu của bệ hạ, chỉ còn lại tiếng trái tim nhảy lên thình thịch.

Bệ hạ hình như vẫn sợ mình khinh mạn Mạnh Phất, hắn cúi đầu, giơ tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rũ xuống trán Mạnh Phất ra sau vành tai nàng, hỏi nàng: "A Phất biết ta muốn làm cái gì không?"

Mạnh Phất đương nhiên biết hắn muốn làm cái gì, nàng cũng biết,  hiện tại nàng chỉ cần nói một chữ đừng, bệ hạ sẽ lập tức thối lui.

Bệ hạ dáng người cao lớn, cơ hồ muốn cao hơn nàng cả một cái đầu, cả người hắn đều căng chặt, như một con mãnh thú đang vận sức chờ xuất lực tóm lấy con mồi của mình, nàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của bệ hạ, mí mắt hắn hơi co lại, con ngươi đen nhánh nhìn sâu đến không thấy đáy, nhưng lại hình như đang bốc lên một ngọn lửa.

Mạnh Phất giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, nhìn hắn gật đầu.

Lý Việt duỗi tay cẩn thận ôm lấy Mạnh Phất vào trong lòng ngực mình, cúi đầu khẽ hôn một cái lên trán của nàng, giơ tay mơn trớn gương mặt Mạnh Phất, hắn nỉ non nói: "Ta không làm gì cả, ta chỉ là muốn hôn nàng thôi."

Kỳ thật đêm qua khi Lý Việt tịch thu mấy quyển thoại bản từ đám ám vệ, còn có đứa dám âm thầm kẹp vào bên trong hai tấm hỏa đồ, khi Lý Việt nhìn thấy quả thực tâm trạng một lời khó nói hết, nghĩ hắn là đồ ngốc sao? Hắn đã 23 rồi, ngay cả cái này cũng không hiểu sao?

Bàn tay hắn thô ráp lại nóng ấm sờ dọc theo gương mặt Mạnh Phất, ngừng ở khóe môi nàng, hết hôn lại hôn, Mạnh Phất vẫn hơi ngửa đầu lên, nhận cơn mưa hôn đến từ bệ hạ, nàng cảm giác trái tim trong lồng ngực mình sắp nổ luôn rồi, đây là lần đầu tiên nàng cùng nam tử thân cận như thế. Mạnh Phất từng cho rằng bất kể mình làm cái gì đều có thể trấn định tự nhiên, vừa rồi khi hôn lên má bệ hạ cũng khẩn trương thẹn thùng, nhưng không đến mức làm nàng thất thố, thậm chí còn có thể nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, thưởng thức trạng thái túng quẫn của bệ hạ một chút, nhưng lúc này đối mặt với cơn mưa hôn của bệ hạ trút xuống, Mạnh Phất rốt cuộc có chút không biết làm sao.

Có thể Lý Việt cảm thấy tư thế trước mắt còn chưa đủ thân mật, hắn xoay người ngồi xuống, ôm Mạnh Phất ngồi lên trên đùi mình, hắn rất ít khi biểu hiện độc đoán của mình trước mặt Mạnh Phất, nhưng thiên tính của hắn trước sau vẫn có chứa vài phần hung ác và đoạt lấy, mới đầu hắn hôn còn tính ôn nhu, đến sau lại như hận không thể nuốt luôn cả người Mạnh Phất vào trong bụng.

Môi hắn cọ qua môi Mạnh Phất, hơi thở Mạnh Phất liền cứng lại, hơi hơi mở mắt ra, vừa lúc đối diện thẳng với đôi mắt của Lý Việt, nàng rốt cuộc không có lùi bước, phối hợp với bệ hạ, hơi hé môi ra.

Nàng ngồi trên đùi Lý Việt, hai tay bệ hạ ôm ở bên hông nàng, hơi thở ấm áp của bọn họ quấn lấy nhau, tay bệ hạ thật nóng, thân thể của nàng phảng phất như hoà tan từ những chỗ bệ hạ chạm vào. Trong lúc mơ hồ, nàng như nhìn thấy cả một bầu trời lung linh hoa đăng và dòng sông có ngàn vạn ngọn đèn hoa ở tết Thượng Nguyên năm đó, hòn đá trong tay thiếu niên quăng vào trong nước, mặt nước liền gợn sóng lên từng vòng theo, cái bóng của hai người được phản chiếu mờ mịt dưới mặt sông liền vỡ ra, rồi hợp lại.

Sau một hồi, cái hôn thật dài này rốt cuộc kết thúc, Lý Việt giơ tay vén tóc mai rũ xuống trên trán Mạnh Phất ra, đôi môi hồng nhạt của nàng còn hơi hé, gương mặt nổi lên một mạt ửng đỏ, đôi mắt còn như đang có một tầng hơi nước phủ lên, khi nàng ngẩng đầu nhìn về phía mình, có vẻ phá lệ liễm diễm đa tình.

Lý Việt chưa từng thấy Mạnh Phất như thế này, tức khắc cảm thấy Tử Thần Điện tựa hồ có chút quá nóng, hắn nên uống một chén nước để dằn xuống khô nóng trong thân thể, nhưng hắn vẫn không nỡ buông Mạnh Phất trong lồng ngực ra.

Suốt một thời gian hắn cùng Mạnh Phất trao đổi thân thể đó, cho dù hắn cực lực tránh nhìn vào chỗ nào đó không nên xem, không nên đụng vào, tuy vậy, trong sinh hoạt hằng ngày vẫn khó tránh được những cái tiếp xúc đó, nhưng khi đó bệ hạ là một chính nhân quân tử, tên hiệu "Liễu Hạ Huệ", không có bất luận tâm tư không nên có nào, mà hiện tại A Phất quần áo hoàn chỉnh mà ngồi trong lồng ngực mình, thế nhưng trong đầu bệ hạ lại toàn mấy thứ phế liệu không quá thuần khiết.

Thế này thật quá không nên.

Bệ hạ tỉnh lại một chút, sau đó vẫn muốn tiếp tục.

"A Phất......" Giọng Lý Việt trầm thấp, hơi mang theo khàn khàn, hắn tựa như khẽ thở dài một tiếng, " A Phất của ta."

Mạnh Phất ừ một tiếng, đáp lại hắn: "Bệ hạ."

Lý Việt cúi đầu, môi dừng trên cái cổ trắng nõn của nàng, làm chi Mạnh Phất nhẹ nhàng run rẩy một chút, nàng thật sự không còn sức lực gì, chỉ có thể dùng đôi tay nắm lấy quần áo Lý Việt, lại nghe được bệ hạ ở bên tai mình thấp giọng nói: "Ta thật muốn cùng A Phất thành thân ngay bây giờ."

Trong lòng Mạnh Phất mềm nhũn, chờ đến khi Lý Việt ngẩng đầu lên, nàng hơi khom xuống chút, mổ nhẹ lên khoé môi Lý Việt xem như an ủi, sau đó nhanh chóng lui về.

Lý Việt cảm giác thân thể của mình càng thêm khô nóng, nhưng mà trong lòng hắn hiểu rõ, trước đại hôn,  trước khi A Phất trở thành thê tử hắn, cái gì làm được, cái gì không làm được, hắn đều rõ ràng.

Hắn chỉ là có chút không chờ nổi.

Lý Việt lúc trước vẫn cho rằng mình không thích nữ sắc.

Không thích cái rắm! Hắn thật muốn hôn hôn A Phất thật nhiều, đi đến nơi nào cũng phải mang theo nàng.

Khi Cao Hỉ tiến vào liền nhìn thấy hai vị này đang ôm nhau, khanh khanh ta ta. Tuy Cao công công không có cái dục vọng thế tục như thế này, nhưng cũng tỏ vẻ hiểu được tình cảnh trước mắt. Người trẻ tuổi sao, đặc biệt là bệ hạ, năm nay đã hơn hai mươi tuổi mới thích một cô nương, hiện tại cầm lòng không đậu cũng có thể hiểu được, nếu như bệ hạ vẫn vô duc vô cầu trong cái loại sự tình này giống như hắn vậy, đó mới chính là có vấn đề.

Cao công công thực không muốn quấy rầy bệ hạ ngay lúc này, nhưng nếu dựa theo tính tình của bệ hạ, không chừng chờ đến sáng mai còn chưa nhất định có thể hôn xong.

Mạnh Phất chú ý thây Cao công công đến trước, nàng đặt tay lên trên ngực Lý Việt, hơi dùng sức đẩy bệ hạ ra.

Bệ hạ còn không chưa có hôn đủ đâu, hắn đang muốn tiếp tục hôn nàng, lại nhận thấy được Mạnh Phất kháng cự, động tác hắn  lập tức liền dừng lại, chỉ là ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, giống như đang nói, sao hiện tại lại dừng lại, hắn muốn tức giận rồi đấy.

Bệ hạ thật sự quá đáng yêu, Mạnh Phất liền quên bất ban nãy vị bệ hạ đáng yêu này hùng hổ đoạt lấy hô hấp của nàng như thế nào, nàng nhỏ giọng nhắc nhở hắn, nói: "Cao công công tới."

Lý Việt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Cao Hỉ đứng ở cửa đại điện, vẻ mặt hắn toát ra vài phần không kiên nhẫn, Cao Hỉ nhận ánh mắt hình viên đạn của bệ hạ, nhưng hắn cũng không có cách nào, nếu hắn còn không chịu tiến vào, Thái Hậu bên kia chắc chờ sốt ruột. Hắn lên tiếng nói: "Hoàng Thượng, Thái Hậu bảo ngài qua đi một chuyến."

Lý Việt không tình nguyện mà ừ một tiếng, lại hôn nhẹ một cái lên khóe môi Mạnh Phất, sau đó mới không tình nguyện buông tay  ra, chờ đến Mạnh Phất đứng lên, Lý Việt lại vì sửa sang xiêm y của nàng lại cho chỉnh tề, sau đó mới sửa sang quần áo trên người mình.

Mạnh Phất  nhìn thoáng qua Cao công công bên kia, Cao công công vẫn đứng ở cửa, hơi hơi cong người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, một bộ mình không biết vừa rồi trong Tử Thần Điện xảy ra cái gì đâu. Mạnh Phất giơ tay ấn ấn thái dương, trước nay nàng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại có thể làm ra chuyện hoang đường lại điên cuồng như vậy.

Nếu nói chuyện này cho bản thân nàng lúc trước nghe, nhất định sẽ cảm thấy người nói đang phát điên.

Nàng cùng bệ hạ bất quá chỉ mới bày tỏ tâm ý hôm qua, thế mà hôm nay đã như vậy, tiến trển này xác thật có hơi quá nhanh, nhưng mà thế gian này từ trước đến nay có người sống với nhau đến bạc đầu nhưng vẫn như người lạ mới quen, cũng có người vừa gặp đã như thân thiết nhau từ lâu, nàng chính là rất rất rất thích bệ hạ, bệ hạ thích thân cận với nàng, nàng sao lại không giống như bệ hạ chứ?

Nàng rời khỏi Hầu phủ, rời khỏi Mạnh gia, tránh thoát  trói buộc của quá khứ, hiện tại nàng tự do, nàng có thể không cần che giấu hỉ nộ ai nhạc của mình, nỗ lực đi đối mặt với tâm ý thật sự của chính mình.

Thái Hậu ở Từ Ninh Cung đợi một lúc lâu mới nhìn thấy Mạnh Phất cùng Lý Việt một trước một sau tới, bà từ miệng Cao Hỉ biết được, sáng nay hoang thượng hóa trang một phen với ra cung đón người, Thái Hậu còn nghe nói hắn giả dạng làm xa phu vải thô nữa chứ, quả thực không biết phải nên nói cái gì.

Nói hắn thông minh đi, nếu không phải bà thức tỉnh hắn, hắn căn bản không  ý thức được hắn thích cô nương nhà người ta, nhưng nếu nói hắn dốt đặc cán mai ở phương diện này đi, hắn lại có thể làm ra chuyện khéo kéo như thế.

Thái Hậu hỏi Mạnh Phất hai câu chuyện hòa li, bà cảm giác cái cô nương trước mắt này cùng có chút không giống như khi trước, nhưng mà cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Mạnh Phất là bị chuyện hòa li ảnh hưởng, không khỏi lòng sinh thương tiếc, ngữ khí càng thêm ôn nhu.

Hỏi xong Mạnh Phất, Thái Hậu quay đầu nhìn về phía Lý Việt, nàng cũng không tránh Mạnh Phất, trực tiếp mở miệng nói với Lý Việt: "Hoàng Thượng, ai gia biết con vội vã muốn A Phất tiến cung, nhưng mà A Phất dù sao cũng vừa mới cùng Tuyên Bình Hầu hòa li, ít nhất con phải đợi chừng nửa năm đi."

Lý Việt nhíu mày nói: "Nửa năm có phải lâu quá rồi hay không?"

Hắn cứ cho rằng hai ba tháng là được rồi chứ.

Thái Hậu nói: "Nửa năm lâu chỗ nào mà lâu, nếu theo ai gia, phải chờ chừng một năm mới tốt."

Một năm qua đi, mọi người đã sớm quên chuyện Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, tốt nhất lúc ấy Tạ Văn Chiêu đã cưới thê tử mới, mặc dù biết hoàng đế cùng Mạnh Phất ở bên nhau, mọi người cũng sẽ không liên tưởng đến phương diện quân đoạt thần thê, nửa năm tuy rằng không lý tưởng như một năm, nhưng cũng xem như chắp vá vậy.

Cũng cũng may lúc trước hai người bọn họ hai che giấu không tồi, không ai phát hiện, Thái Hậu thậm chí còn đang nghĩ có nên an bài một cái yến hội hay không, để chứng minh với mọi người rằng hiện tại hoàng thượng cùng Mạnh Phất chưa mấy quen thuộc nhau, nhưng nghĩ đến kỹ thuật diễn của đứa nhi tử này của bà, đến lúc đó hắn cứ hai mắt nhìn chằm chằm Mạnh Phất không bỏ, vậy biến khéo thành vụng, việc này còn phải cân nhắc cẩn thận một phen.

Lý Việt xác thật không hy vọng Mạnh Phất phải nghe bất cứ tin đồn nhảm nhí nào liên quan đến nàng, hắn quay đầu hỏi Mạnh Phất: "A Phất, nàng cảm thấy sao?"

Mạnh Phất gật đầu: "Ta cảm thấy Thái Hậu nói rất đúng, việc này vẫn nên để trễ một chút đi, trong khoảng thời gian này bệ hạ không phải còn bận bịu chuyện đưa quan võ vào triều hay sao? Chờ xử lý chuyện này xong rồi nói sau."

Nàng cũng vừa lúc viết xong mấy cái thoại bản trong tay, hôm qua mới đưa cho ông chủ ba phần truyện ngắn, thế mà ông chủ lập tức nhận, còn nói nàng mau chóng viết nhanh một chút.

Lý Việt ừ một tiếng, gật đầu nói: "A Phất nói có lý."

Thái Hậu: "......"

Đây thật sự là con của bà sao? Không phải là bị người đoạt xá rồi chứ?

Khi Mạnh Phất cùng Lý Việt trao đổi thân thể, Thái Hậu chưa từng hoài nghi về phương diện này, thế mà bây giờ lại không khỏi cảm thấy mấy phần kỳ quái.

Thái Hậu lắc đầu, uống một ngụm trà cho bình tĩnh lại, rồi sau đó trấn an Lý Việt nói: "Yên tâm đi, ai gia sẽ thường xuyên triệu A Phất tiến cung."

"A Phất cả ngày cứ đi qua đi lại như vậy, cũng rất mệt." Lý Việt nói.

Thái Hậu: "......"

Bà liền nói với Lý Việt: "Vậy con thân thể tốt, con xuất cung đi thăm A Phất đi."

Thái Hậu chỉ thuận miệng nói như vậy, nào ngờ Lý Việt lại nghiêm túc nói: "Cũng vừa lúc, con đang định mua tòa nhà cách vách với A Phất đây."

Mạnh Phất giương mắt nhìn về phía Lý Việt, Lý Việt thấy nàng nhìn qua, liền cười cười với nàng.

Sớm biết như thế, khi cùng nàng đi chọn nhà, hẳn phải nên chọn cái chỗ nào gần gần hoàng cung một chút. À, nhưng nếu như gần hoàng cung, vậy người quen biết Lý Việt và nàng càng nhiều, không tốt, không tốt.

Cửu vương gia ngồi ở trên ghế, trong tay ôm một quả táo, sau khi bọn họ tiến vào, nó vẫn luôn lúc lắc cái đầu nhỏ, một lát thì nhìn nhìn Lý Việt, một lát lại nhìn nhìn Mạnh Phất, mày nó hơi nhăn lại, trong ánh mắt tràn đầy hoang mang.

Chờ đến khi mọi người đều không còn nói nữa, Cửu vương gia từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước mặt Mạnh Phất, đưa quả táo trong tay cho Mạnh Phất, cất giọng non nớt nói: "Cho nè."

Mạnh Phất nhận  quả táo tiểu vương gia đưa tới, cười nói: "Cảm ơn điện hạ."

Tiểu vương gia đã tốt lên rất nhiều so với lần đầu tiên nàng gặp nó, hiện tại không những có thể nói chuyện, còn có thể dùng những câu đơn giản biểu đạt ý nghĩ của mình, hắn dần dần ý thức được bản thân mình tồn tại, dung nhập mình vào giữa thế gian bộn bề này.

Thái Hậu thấy thế, cười nói: "Nó quả thật là thích con."

Chờ đến khi Mạnh Phất cùng Lý Việt rời đi, toàn bộ ý cười trên mặt Thái Hậu đều biến mất, bà nghiêm nghị quay đầu nhìn các cung nhân cung quanh, nói: "Tất cả các ngươi đều ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu để ai gia nghe được nửa chữ không nên nghe, thì để đầu lại."

Năm đó sau khi tiên hoàng băng hà, Lý Việt trực tiếp thả hơn phân nửa cung nhân xuất cung, các phi tần thì mặc kệ là có con nối dõi hay là không con nối dõi, cũng đều bị tiễn ra ngoài, Lý Việt thậm chí cho phép các nàng tái giá ở ngoài cung, tuy nhiên đại bộ phận cung phi cũng không dám sinh ra tâm tư tái giá. Thế nhưng trong số đó có một tiểu cô nương mới bị đưa vào cung trước khi tiên hoàng băng hà một năm, ngay cả mặt tiên hoàng còn chưa thấy được, cô nương này muốn tái giá với thanh mai trúc mã của mình, người trong nhà lại không cho phép, Lý Việt dứt khoát phái người đưa tặng một số tiền lớn làm hồi môn, những người đó lập tức thành thành thật thật ngậm miệng lại, nghe nói hiện tại hai phu thê cũng sống không tồi, sau đó lục tục lại có mấy cặp được thành đôi.

Nếu tiên đế ở dưới chín suối biết các phi tần của mình lại gả chồng, không biết cỏ mọc trước hoàng lăng có xanh thêm chút nào không.

Sau khi bệ hạ đăng cơ đến nay, hậu cung không có một bóng người, không có mấy chuyện sốt ruột như tranh giành tình cảm, nên mấy chuyện thị phi bớt đi rất nhiều, quản hậu cung cũng đơn giản lại không ít.

Thái Hậu bế Cửu vương gia lên thở dài một tiếng, khi còn niên thiếu, bà cũng từng hy vọng mình phải lòng một người, mà người đó cũng chỉ có mỗi mình bà trong lòng.

Tiên đế chỉ yêu nhan sắc tuổi trẻ của bà, Hà thái y thì sau khi Lý Việt bị phái đi Bắc cương, cũng cưới vợ, sau này bà và ông ta cũng chưa từng thấy mặt nhau lần nào nữa.

Bà không có cái phúc khí này, bà hy vọng Mạnh Phất sẽ được vẹn tròn.

Buổi chiều Mạnh Phất ở Tử Thần Điện, Lý Việt triệu Mạnh Nhạn Hành tiến cung, dò hỏi hắn chuyện 《 Nam Đức 》 biên soạn đến thế nào, hiện tại hắn nhìn Mạnh Nhạn Hành thế nào cũng không vừa mắt, chờ xem xong mấy chương trước của 《 Nam Đức 》, liền càng thêm tức giận, đang há mồm muốn răn dạy,  Mạnh Phất ở mặt sau  bình phong hơi phát ra một chút tiếng động, Lý Việt lấy cớ rời đi, vào trong nội điện nói chuyện cùng Mạnh Phất. Một lát sau, hắn ra tới, vẫn đối mặt với Mạnh Nhạn Hành bằng gương mặt phẫn nộ như vậy, nhưng thật ra lại không mắng Mạnh Nhạn Hành, bất quá lời hắn nói cũng không làm Mạnh Nhạn Hành có bao nhiêu dễ chịu.

Nữ tử bị yêu cầu cao như vậy trong 《 nữ giới 》, vậy nam tử sao có thể thua kém chứ?

Hơn nữa nhìn xem《 nữ giới 》người ta viết có bao nhiêu khiêm tốn, có bao nhiêu dè dặt kìa!《 Nam Đức 》 có thể học được một chút hay không, thân là nam tử, không phải càng thêm khiêm tốn, đãi người thận trọng, yêu cầu bản thân mình càng nghiêm khắc hơn hay sao?

Ngoại trừ chèn vào mấy cái lời cổ nhân kia, còn có cái gì? Thứ mà tiền nhân đã viết ra, còn bắt chước viết lại, vậy còn ra thể thống gì!

Trong lòng Mạnh Nhạn Hành biết bệ hạ nói rất có lý, chỉ là hắn thân là nam tử, trước sau vẫn có chút không qua được chữ sĩ trong lòng mình. Hôm nay bị bệ hạ nói một hồi, hắn liên tục dạ dạ đúng đúng, trở về viết lại. Hắn vừa phải biên soạn 《 Nam Đức 》, vừa phải dạy Mạnh Du học 《 nữ giới 》. Càng lúc hắn hiểu biết đối với《 nữ giới 》 càng thêm sâu đậm, cho nên hắn viết 《 Nam Đức 》 lại càng thêm thuận buồm xuôi gió chút, nhưng có đôi khi hắn sẽ đột nhiên cảm thấy tồn tại không còn thú vị, sau khi dạy Mạnh Du được hai ngày, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Mạnh Du  thật sự không đủ thông minh so với Mạnh Phất, nàng ta còn không chuyên tâm, Mạnh Nhạn Hành thường xuyên phải bị nàng ta chọc cho tức giận đến đầu váng mắt hoa, nhưng càng tức giận càng muốn răn dạy, thậm chí trích dẫn điển tích ra để thâm nho dạy dỗ nàng ta, nàng ta đều nghe không hiểu. Nhớ lại những ngày tháng lúc trước mình dạy chỗ Mạnh Phất, Mạnh Nhạn Hành không khỏi buộc miệng so sánh hai nàng với nhau.

Mà Mạnh Du nghe mấy lời này càng thêm bất bình, dựa vào cái gì nàng ta lúc nào cũng không sánh bằng Mạnh Phất trong lòng Mạnh Nhạn Hành? Lúc trước người được Mạnh Nhạn Hành chú tâm quản giáo là Mạnh Phất, người phải gả cho Thái Tử chính là Mạnh Phất, hôm nay Mạnh Phất đã bị Mạnh Nhạn Hành đuổi ra khỏi Mạnh gia, sao nàng ta còn không so được bằng Mạnh Phất cơ chứ?

Mạnh Du vốn đang phẫn uất bất bình, sau đó không lâu nghe được cùng Mạnh phu nhân thương lượng muốn gả chồng cho nàng ta, người mà Mạnh Nhạn Hành chọn là một môn sinh hiện tại của hắn, nhưng tất cả những môn sinh của Mạnh Nhạn Hành hiện tại chỉ toàn là bố y (Editor: thư sinh nghèo), Mạnh Nhạn Hành còn nói ngày sau tên bố y đó nhất định có tương lai.

Mạnh Du mới mặc kệ ngày sau như thế nào, nàng ta mới không gả cho một tên bình dân đâu. Nhưng mà ở đế đô này, người có thể ngoi đầu lên tầng lớp quan lại, lại có ý đối với nàng ta, tới tới lui lui cũng chỉ có mỗi Tạ Văn Chiêu, mà vì chuyện năm đó bại lộ, trong khoảng thời gian này Tạ Văn Chiêu đối đãi nàng ta có chút lãnh đạm, nếu nàng ta muốn làm Hầu phu nhân, phải nghĩ cách hạ mình dỗ dành hắn.

Nghĩ đến chuyện hòa li là do Mạnh Phất chủ động, trong lòng Mạnh Du vẫn có chút không cam lòng, nhưng nàng ta không còn lựa chọn nào khác.

Chiều hôm buông xuống, trăng lạnh treo trên không, Lý Việt đánh xe ngựa đưa Mạnh Phất về nhà, hắn đỡ Mạnh Phất xuống xe, thấy trên đường không có ai, liền nắm tay nàng đi về hướng trong viện, kết quả liền thấy Thanh Bình đứng sẵn trong viện.

Thanh Bình mở to hai mắt nhìn, tầm mắt dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt nhau của bọn họ, nàng ta thật sự là nhìn không được, tiểu thư vậy mà thật sự cùng người này......

Mạnh Phất bị Thanh Bình nhìn đến có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không rút tay mình ra khỏi tay Lý Việt, nhưng dù có thế thì Lý Việt còn chưa thỏa mãn, hắn thò mặt qua muốn hôn nàng một cái, liền bị Mạnh Phất nhẹ nhàng huých vai, mới xoay người đi buộc ngựa.

Chờ sau khi Lý Việt rời khỏi, Thanh Bình vội đi tới, nhíu mày, mặt như con mèo xù lông hỏi thăm Mạnh Phất, nói: "Tiểu thư, người và hắn có quan hệ gì vậy?"

Mạnh Phất chưa nói, chỉ cười hỏi nàng ta: "Thanh Bình cảm thấy là gì?"

Thanh Bình có thể nghe ra thân mật trong giọng nói của Mạnh Phất, cũng có thể cảm nhận được tiểu thư thực thích người nam nhân này.

Nhưng người này sẽ không phải thật sự chỉ là xa phu chứ? Không thể nào!

Tiểu thư chẳng lẽ là bị người ta lừa? Chẳng lẽ tiểu thư chính là vì người này mới muốn cùng Tuyên Bình Hầu hòa li?

Tiểu thư thông minh một đời, sao lại phạm hồ đồ như vậy vào lúc này cơ chứ! Tuy tên xa phu kia bề ngoài nhìn rất tuấn tú, nhưng dù sao cũng là một xa phu thôi! Nếu tiểu thư thật sự thích hắn, có thể giữ hắn lại nuôi ở Hầu phủ cũng được mà, dù sao Hầu gia cũng đâu thường đến Tễ Tuyết Viện.

Hiện tại lại vì tên này rời khỏi Hầu phủ, một mình chịu khổ bên ngoài thế này.

Thanh Bình càng nghĩ càng sầu, mày càng lúc càng nhăn chặt, như vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, lại hỏi Mạnh Phất: "Vậy hắn thật sự là xa phu sao? Xa phu riêng cho nhà người ta hả?"

Không phải là xa phu cho thế gia đi?

Mạnh Phất vừa muốn mở miệng, Lý Việt từ bên kia bước vào tới, lại nói với Thanh Bình: "Ta không phải xa phu."

Thanh Bình vừa định thở phào một hơi, đã nói là ánh mắt tiểu thư sẽ không phải quá kém mà, kết quả nghe được Lý Việt tiếp tục nói: "Ta là quản sự, quản một ít chuyện nhỏ."

Ngũ quan Thanh Bình lại lần nữa nhăn chặt lại, quản sự gì chứ? Là quản sự nhà ai? Sao nghe có vẻ không tốt hơn xa phu được bao nhiêu nhỉ?!

Hơn nữa một quản sự mà từ sáng đến tối không thấy làm việc gì, cứ mãi đi đánh xe cho tiểu thư nàng ta thế này, vậy khẳng định là không được chủ nhân yêu thích rồi, đây rốt cuộc là dạng người như thế nào vậy?!

Mạnh Phất ngước mắt nhìn về hướng Lý Việt, thấy bệ hạ đối diện nàng chớp chớp mắt, liền mím môi cười khẽ, không vạch trần hắn.

Thật đúng là quản một chút "chuyện nhỏ".
Bình Luận (0)
Comment