Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 67

Bàng Hoa Trân thu tay, thấy ý cười trên mặt bệ hạ còn chưa rút đi, hắn thật sự quá tò mò, liền mở miệng hỏi: "Bệ hạ ngài là đang cao hứng cho Tuyên Bình Hầu?"

Lý Việt dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc nhìn Bàng Hoa Trân, liếc mắt một cái, nói: "Trẫm không phải cha hắn, trẫm cao hứng cho hắn làm gì."

Khoé miệng Bàng Hoa Trân run rẩy, bộ dáng kia của bệ hạ vừa rồi thoạt nhìn có thể nói còn cao hứng hơn cả lão Tuyên Bình Hầu, hắn hỏi: "Vậy ngài cao hứng cái gì vậy?"

Lý Việt khụ một tiếng, hắn nghiêm túc chỉnh sắc mặt lại, vô cùng trịnh trọng mà nói với Bàng Hoa Trân: "Trẫm sắp đại hôn."

Mặt Bàng Hoa Trân lộ vẻ nghi hoặc, tuy hắn từng cảm thấy bệ hạ có thể là sắp hồng loan tinh động, nhưng sau đó không lâu hắn liền nhìn thấy có một cung nữ mới tiến cung, trang điểm tỉ mỉ cố ý ngã về hướng bệ hạ, Cao công công kịp thời tiến lên một bước, che trước mặt bệ hạ, tiểu cung nữ kia liền té sấp mặt xuống đất, nàng ta khóc như hoa lê đái vũ, nhìn thấy mà thương, kết quả bệ hạ lại trực tiếp bảo người kéo  cung nữ kia đi.

Tiểu cung nữ đó bộ dáng cũng không tồi, nghe nói còn là cháu gái của Tĩnh Quốc công, Tĩnh Quốc công cũng đúng là già đến hồ đồ, mới có thể nghĩ ra trò như vậy. Kết quả bệ hạ không chỉ có không động bất luận cái tâm tư thương hương tiếc ngọc gì, ngay cả mặt mũi cũng không nể Tĩnh Quốc công, đứng trên triều thượng hung hăng răn dạy ông ta một trận. Tội nghiệp Tĩnh Quốc công năm nay đã hơn 70, phải quỳ trên mặt đất khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt.

Bệ hạ đã hồi lâu không phát hoả trên triều đình, bọn họ dần dần cho rằng bệ hạ thật sự sửa tính, lần này xem như bọn họ đã hiểu được, bệ hạ vẫn là cái bệ hạ kia.

Tuy tiểu cung nữ kia không có gì đáng tội nghiệp, nhưng Bàng Hoa Trân vẫn là cảm thấy, cho dù có đổi thành ai đi nữa, thái độ bệ hạ cũng không hề chuyển biến, trên đời này, không có đoá hoa nào có khả năng dính vào trên người bệ hạ đâu.

Giữa ngàn vạn bụi hoa, bệ hạ có kỹ xảo tránh né quá đặc thù.

Vậy bây giờ hắn sắp đại hôn với ai? Hắn không phải muốn tự một mình mình tổ chức đại hôn đi!

Bàng Hoa Trân cảm thấy cũng không phải hoàn toàn không có cái khả năng này, hắn cẩn thận thử hỏi: "...... Ở trong mộng?"

Lý Việt lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi muốn ăn đòn có phải không?"

Bàng Hoa Trân thấy biểu tình Lý Việt không giống như đang vui đùa, hắn vừa định trêu ghẹo hai câu, đột nhiên nhớ tới ở vài tháng trước, Hoàng Thượng lần đó có dẫn theo hắn xuất cung chỉ để xem bệnh cho một cô nương, lúc ấy hắn còn buồn bực hồi lâu, suy đoán quan hệ của Hoàng Thượng cùng cô nương kia rốt cuộc là cái gì? Nhưng sau này hắn cũng không còn nhìn thấy nữ tử đó ở bên cạnh bệ hạ nữa, liền quen bén luôn việc này.

Hắn đã biết, liền hạ giọng hỏi: "Ngài có người trong lòng sao?"

Lý Việt ừ một tiếng, Bàng Hoa Trân vẫn có chút không thông, cho dù bệ hạ có người trong lòng, sắp đại hôn, vậy thì liên quan gì đến chuyện Tạ Văn Chiêu thành thân?

Hơn nữa chuyện lớn như vậy, sao trước nay Hoàng Thượng không để lộ một chút tiếng gió nào?

Bàng Hoa Trân ôm đầy mình nghi vấn bị bệ hạ đuổi ra khỏi Tử Thần Điện, Lý Việt thay một thân xiêm y, vội vàng đánh xe ngựa đi qua chỗ Mạnh Phất.

Chuyện của Về Tạ Văn Chiêu cùng Mạnh Du, Mạnh Phất hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói chút, nhưng mà chuyện Mạnh Nhạn Hành trúng gió thì nàng lần đầu tiên nghe nói, tình huống của Mạnh Nhạn Hành nghe tựa hồ cũng rất nghiêm trọng.

Mạnh Phất bị Lý Việt ôm vào trong ngực, đôi môi ấm áp của hắn cọ cọ vành tai nàng, nàng nắm tay hắn, cúi đầu trầm tư rất nhiều, cuối cùng khe khẽ thở dài, nói: "Ta cũng nên đi thăm."

Lý Việt ừ một tiếng, thế nhân lúc nào cũng yêu cầu đối với người làm con cái hà khắc hơn người làm cha mẹ nhiều, hiện tại bộ dáng Mạnh Nhạn Hành như thể muốn ly thế bất cứ lúc nào, Mạnh Phất về Mạnh gia thăm một lần cũng là chuyện nên làm.

Hắn hôn hôn lên mặt Mạnh Phất, nói với nàng: "Muốn đi thì đi thôi."

Mạnh Phất đối với Mạnh Nhạn Hành cũng không có bao nhiêu tình cảm tì, nàng chỉ là cẩn thận phân tích lợi và hại xong, mới đưa ra quyết định này, bản thân nàng thật sự là có chút lương bạc.

Nàng phái Thanh Bình đi ra ngoài mua mấy dược liệu quý trọng, buổi chiều liền đi Mạnh phủ, hạ nhân trước cửa nhìn thấy nàng, sửng sốt một hồi. Đây là lần đầu tiên Mạnh Phất xuất hiện trước cửa Mạnh gia sau khi hoà li cùng Tạ Văn Chiêu, bọn hạ nhân trong Mạnh phủ đều biết Mạnh Nhạn Hành hiện giờ không muốn nhận người nữ nhi này, nhưng nghĩ đến bọn họ dù sao cũng là cha con, huyết mạch tương liên, hạ nhân cũng không biết Mạnh Nhạn Hành ngày sau có khi nào lại mềm lòng hay không, cho nên khi thấy Mạnh Phất còn tính khách khí, chỉ là không dám để cho nàng trực tiếp vào phủ.

Hạ nhân khom người nói: "Đại tiểu thư, tiểu nhân đi vào thông truyền giùm ngài một tiếng trước."

Thanh Bình đứng sau nghe xong lời này lập tức lộ ra biểu tình khó chịu, Mạnh Phất thật ra lại rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đi đi."

Hạ nhân lập tức xoay người chạy về hướng bên trong Mạnh phủ, Thanh Bình tức giận đến dậm dậm chân, rồi lại không biết mình nên nói cái gì.

Mạnh Nhạn Hành nằm trên giường nghe hạ nhân nói Mạnh Phất tới, hắn không chút suy nghĩ nói thẳng: "Không gặp, bảo nàng ta đi đi."

Mạnh phu nhân ngồi ở mép giường hầu hạ Mạnh Nhạn Hành uống thuốc nghe được lời này, bà hơi mở môi ra, muốn nói lại thôi trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói gì.

Mạnh Phất nghe hạ nhân hồi báo, không cảm thấy có bất luận cái gì ngoài ý muốn, nàng bảo hạ nhân đem dược liệu đưa vào, xem như một chút tâm ý của nàng.

Hạ nhân mang theo hai hộp dược liệu đi vào tới, Mạnh phu nhân đang cùng Mạnh Nhạn Hành nói việc hôn nhân của Mạnh Du và Tạ Văn Chiêu, bà ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ta biết ông là vì mặt mũi không đồng ý việc hôn nhân này, nhưng mà mặt mũi có thể quan trọng bằng hạnh phúc của A Du sao? Năm đó con bé là nhất thời hồ đồ, làm chuyện sai lầm, nó cũng phải ăn đau khổ, nhiều năm như vậy rồi, nó vẫn luôn không bỏ xuống được Tạ Văn Chiêu, chúng ta làm cha mẹ, còn không phải là hi vọng nữ nhi sống tốt một chút sao?"

Bệnh Mạnh Nhạn Hành vừa mới đỡ một chút, khi nói chuyện cũng sẽ xen lẫn mấy tiếng hít thở thô nặng nghe như giống gió luồng qua tráp, hắn tức giận nói: "Nó không bỏ xuống được cũng phải bỏ xuống, đó là tỷ phu của nó!"

Mạnh phu nhân ngưng mi nói: "Đều là chuyện quá khứ, A Phất cùng Tạ Văn Chiêu đã hòa li rồi."

Giọng nói của Mạnh Nhạn Hành nhịn không được cao lên chút, hắn nói: "Hòa li cũng không được, Mạnh Nhạn Hành ta có hai nữ nhi, trước sau gả cho cùng một nam nhân, là nam nhân trong thiên hạ này đều tử tuyệt rồi sao? Hay là Mạnh phủ chúng ta nhất định phải ôm lấy eo Hầu phủ bọn họ không bỏ? Người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?"

"Người ngoài nghĩ như thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta tự sống cuộc sống của chính mình là được rồi," nói tới đây, Mạnh phu nhân ngừng lại một chút, lại nói, "Kỳ thật đại gia tộc liên hôn, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, lại cưới một tỷ muội khác làm vợ kế cũng là chuyện thường mà."

Mạnh Nhạn Hành tức giận đến đôi tay run lên không ngừng, trong thanh âm mang theo một chút thô ráp như vỏ cây cạ vào nhau, hắn nói: "Hai chuyện này giống nhau sao? Ta tình nguyện nó đi vào trong miếu làm ni cô, cũng không muốn gả nó cho Tạ Văn Chiêu!"

"Ông cũng chỉ biết giữ mặt mũi của ông thôi! Lời nói thế này cũng nói ra được!" Mạnh phu nhân buông chén thuốc trong tay xuống, xoay người, lộ ra bộ dáng lã chã chực khóc.

Mạnh Nhạn Hành không thể chịu đựng nhất là khi thê tử mình lộ ra bộ dáng này, nhưng cũng không muốn chịu thua, thấy hạ nhân cầm theo cái tráp đứng ở cửa, liền trút giận xuống hạ nhân: "Sao ngươi lại vào đây nữa rồi? Mạnh Phất còn chưa rời đi sao?"

Không đợi hạ nhân mở miệng, Mạnh Nhạn Hành tiếp tục nói: "Có phải nàng ta gặp chuyện phiền toái gì đúng không? Biết sau khi hoà li thì ngày tháng không dễ chịu rồi chứ gì? Giờ này còn có mặt mũi về Mạnh gia? Nếu như nàng ta không cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, làm sao lại có chuyện như thế này?! Lần này thể diện của Mạnh gia đều phải bị mất hết!"

Hạ nhân mở miệng nói: "Đại tiểu thư ——"

Hắn còn chưa kịp nói xong, đã bị Mạnh Nhạn Hành gạt ngang: "Mạnh phủ làm gì còn đại tiểu thư?"

Mạnh phu nhân xoay người nhẹ nhàng vuốt vuốt phía sau lưng Mạnh Nhạn Hành, trấn an hắn nói: "Ông bớt giận, bớt giận đi, thân thể mới tốt lên một chút, không thể tức giận đến như vậy được."

Sau đó lại nhìn hạ nhân đối diện, nói: "Ngươi bảo Mạnh Phất đi đi."

"Vậy mấy thứ này?" Hạ nhân chỉ chỉ cái hộp trong tay mình.

Mạnh phu nhân nói: "Bảo Mạnh Phất mang về luôn đi."

Sau đó không lâu, hạ nhân đem mấy thứ này đưa trả lại, Thanh Bình tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng ta không nghĩ tới Mạnh Nhạn Hành thật sự có thể nhẫn tâm như thế, đã đến nước này cũng không muốn gặp mặt tiểu thư, bọn họ xem như đến không một chuyến.

Mạnh Phất nghe Thanh Bình oán giận vẫn không nói gì, cái này có gì mà phải oán giận đâu chứ?

Thái độ của Mạnh gia đối đãi nàng hôm nay như thế nào, đủ để người ngoài xem thật rõ ràng, hạ nhân trực tiếp ném hai cái hộp kia ra càng tốt.

Thế nhân cứ nói trong thiên hạ người tốt nhất đều là cha mẹ, nhưng luôn có một số ít cha mẹ, không xem chính mình là cha mẹ.

Lý Việt sau khi nghe Thanh Bình kể về chuyện xảy ra ở trước cửa Mạnh Phủ buổi chiều hôm đó, hắn lo lắng Mạnh Phất sẽ thương tâm, nên đi từ phía sau tới, nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Phất vào trong lòng.

Mạnh Phất quay đầu, thấy bệ hạ vẻ mặt đau lòng, nàng cười nói: "Ta không có việc gì, bình thường mà, ta xem thái độ của hạ nhân, phụ thân hẳn là còn nói không ít lời khó nghe đâu, có thể thấy được thân thể ông cũng không tệ lắm, 《 Nam Đức 》 cũng có thể tiếp tục biên soạn rồi."

Lý Việt nghe lời Mạnh Phất nói xong, vòng tay ôm lấy nàng càng chặt hơn một chút.

Ban đêm, trong cung phái người đến Mạnh phủ an ủi Mạnh Nhạn Hành, Mạnh Nhạn Hành quả thực thụ sủng nhược kinh, kết quả cung nhân kia còn chưa nói được hai câu lời hay, vừa đổi chủ đề đã nhìn Mạnh Nhạn Hành hỏi: "Không biết Mạnh đại nhân đã viết 《 Nam Đức 》 đến thế nào rồi? Bệ hạ đang vội vã cần đó, nếu thân thể Mạnh đại nhân không thoải mái, viết không được, bệ hạ cũng sẽ không làm Mạnh đại nhân ngươi khó xử, đã tìm người thay thế ngài."

Mạnh Nhạn Hành nghe được lời này, vừa tức lại gấp, mỗi câu mỗi chữ trong 《 Nam Đức 》 đều là tâm huyết của hắn, tâm huyết của hắn sao lại có thể chắp tay nhường người chứ? Còn để người khác tùy ý sửa đổi?

Mạnh Nhạn Hành lập tức tỏ vẻ thân thể của mình không có vấn đề, nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của bệ hạ.

Cung nhân vừa rời khỏi Mạnh phủ, Mạnh Nhạn Hành liền bảo người dọn mấy quyển sách trong thư phòng hắn đến thẳng phòng ngủ, nằm ở trên giường cân nhắc 《 Nam Đức 》 nên viết như thế nào, một khi nghĩ được câu hay, lập tức bảo Mạnh phu nhân lại đây giúp hắn ghi nhớ.

Mạnh phu nhân thấy hắn như vậy cũng thực đau lòng, nhưng biết hắn đang làm đại sự, chỉ có thể càng tận tâm chiếu cố hắn, mấy ngày qua đi, cũng gầy ốm theo hắn không ít.

Trong nháy mắt này, lễ mừng năm mới đã đi qua, vì tháng giêng thành thân không may mắn, Mạnh Du cùng Tạ Văn Chiêu không thể không kéo dài lễ thành thân thêm một tháng, định ở tuần đầu tháng hai. Trong khoảng thời gian này, Mạnh Du ở Mạnh phủ tự chuẩn bị áo cưới cho mình, nàng ta nhìn áo cưới thêu hoa văn bắt mắt, trong lòng rất cảm khái, nàng ta tính tới tính lui, cuối cùng cũng phải đi về đường xưa, sớm biết như thế, không bằng ngay từ đầu cứ thành thành thật thật gả cho Tạ Văn Chiêu.

Nhưng phàm là người, làm sao có thể biết trước chứ?

Nếu như nàng ta biết trước tiền Thái Tử đoản mệnh như vậy, nàng ta sao còn muốn tranh cùng Mạnh Phất làm chi?

Tạ Văn Chiêu có lẽ là có điều hoài nghi, luôn muốn nàng ta đánh đàn, thật ra thì nàng ta cũng biết đánh đàn, chỉ là đàn được đến mức nào thì trong lòng nàng ta cũng hiểu rõ, may mắn năm đó cái lời thề kia đủ độc, nàng ta có cũng đủ lý do để cự tuyệt Tạ Văn Chiêu.

Mạnh Du cảm thấy mình hẳn nên cảm thấy thỏa mãn, ít nhất hiện tại nàng ta nhất định sống tốt hơn Mạnh Phất, vừa nghĩ đến chỗ nàng, châm tuyến trong tay nàng ta cầm không chắc, đâm vào tay nàng ta, máu đỏ tươi thấm ra, nhỏ một giọt lên mặt trên áo cưới.

Mạnh Du cúi đầu nhìn hoa văn chim trĩ trên áo cưới dính vết máu, trong lòng không biết vì sao sinh ra một tia bất an.

Nàng ta phí một phen công phu mới tìm được chỗ ở hiện tại của Mạnh Phất, khi đi đến phụ cận tòa nhà, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Phất cùng một tên xa phu đánh xe cùng nhau vào trong nhà.

Mạnh Du cảm thấy thân hình tên xa phu này có chút quen mắt, nam nhân cao lớn như thế cũng không thường thấy ở đế đô, nàng ta bỗng dưng nhớ tới cái ngày Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, trong biển mưa phùng mênh mông, cũng là một người nam nhân như thế này đứng bên cạnh Mạnh Phất, bung dù cho Mạnh Phất.

Mạnh Phất thật sự cùng người nam nhân này ở bên nhau?

Mạnh Du có chút không thể tin được, nhưng nàng ta rất mau liền thuyết phục được mình, Mạnh Phất cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, mấy gia tộc có uy tín địa vị ở đế đô này, ai sẽ lại cưới Mạnh Phất về làm chính thê?

Cái tỷ tỷ này của nàng ta, cuối cùng vậy mà muốn tái giá cho một xa phu, có lẽ không phải xa phu, nhưng xem cách ăn mặc của người này, thân phận tuyệt đối sẽ không quá cao.

Nghĩ đến khả năng này, Mạnh Du cảm thấy mối buồn bực nhiều năm qua chồng chất ở trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán không ít.

Nàng ta rốt cuộc mạnh hơn cái tỷ tỷ này.

Mạnh Phất cùng Lý Việt vào cửa không lâu, bên ngoài liền có tiếng đập cửa, Thanh Bình qua đi mở cửa, sau đó liền nhìn thấy Mạnh Du đứng ở ngoài.

Mạnh Phất giơ tay trực tiếp đẩy bệ hạ mạnh vào trong phòng, bệ hạ còn chưa kịp phản ứng lại, cửa phòng sau lưng đã bị Mạnh Phất đóng mất.

Bệ hạ hơi hơi thở dài, này thật sự giống như đang yêu đương vụng trộm nha!

Mạnh Phất xoay người, đi đến trong viện, hỏi Mạnh Du: "Ngươi tới làm cái gì?"

Mạnh Du cong khóe miệng lên, giống như chuyện năm đó chưa từng bị vạch trần, nàng ta nói với Mạnh Phất: "Ta hồi lâu không gặp tỷ tỷ, nhớ tỷ tỷ, nên mới đến xem tỷ tỷ sống được không."

Nàng ra nói xong liền liếc mắt về hướng sau lưng Mạnh Phất một cái, hỏi Mạnh Phất: "Đúng rồi tỷ tỷ, vừa rồi hình như ta nhìn thấy có người vào trong phòng ngươi, là gì của ngươi vậy?"

Lời này kỳ thật cũng không cần nàng ta lắm miệng hỏi ra, một nam tử có thể tùy ý ra vào khuê phòng nữ tử, còn có thể là người nào?

Mạnh Phất lãnh đạm nói: "Ngươi nhìn lầm rồi."

Mạnh Du hiểu được vì sao Mạnh Phất mạnh miệng, nếu nàng ta cùng một hạ nhân ở bên nhau, khẳng định sẽ không muốn để người khác biết, nàng ta hôm nay hiếm khi vui vẻ thế này, liền nguyện ý chừa cho tỷ tỷ nàng ta chút mặt mũi, nàng ta hỏi Mạnh Phất: "Tỷ tỷ, ngươi còn giận ta sao?"

Hà tất phải đi giận một người mình không thèm để ý chứ? Thật sự không đáng giá, không có bất luận cái gì bổ ích.

Mạnh Phất không tiếng động mà nhìn nàng ta, nhánh cây trụi lủi run run lay động trong gió, mấy bóng dáng quái đản của những viên đá lởm chởm chiếu vào phiến đá xanh dưới chân, Mạnh Du bị nhìn đến có chút phiền lòng, nàng ta tiếp tục nói: "Ta sắp phải gả cho Tạ Văn Chiêu, tỷ tỷ ngươi biết không?"

"Chúc mừng ngươi." Mạnh Phất bình tĩnh nói.

Trong lòng Mạnh Du sinh ra một chút bất mãn, Mạnh Phất vì sao lại luôn bình tĩnh như vậy? Thế nên cứ luôn làm cho nàng ta mãi là tiểu hài tử chưa lớn, lúc trước Mạnh Nhạn Hành liền hay bảo nàng ta học Mạnh Phất, ổn trọng một chút.

Mạnh Du cắn cắn môi, nàng nói: "Ta kỳ thật cũng không muốn gả cho Tạ Văn Chiêu, hắn ta quá ngốc, bất quá có đôi khi ngốc cũng là một ưu điểm, ta biết ngươi sống mấy năm qua ở phủ Tuyên Bình Hầu không tốt, nhưng ta sẽ không giống như ngươi."

"Nói xong chưa?" Mạnh Phất hỏi.

Nàng nhìn ra được Mạnh Du hôm nay lại đây là muốn chế nhạo mình, cũng là muốn khoe khoang với nàng một phen, nhưng mà cái này có gì tốt đâu mà khoe?

Mặc dù Tạ Văn Chiêu thích nàng ta, nhưng với tính tình của nàng ta, cũng chắc chịu đựng nổi cái hậu viện gồm ba di nương và một lão phu nhân đủ thứ quy củ của hắn, cuộc sống sau này chưa chắc đã hoàn mỹ giống như nàng ta nghĩ.

Mạnh Phất nói với Mạnh Du: "Nói xong thì đi đi."

Trên mặt Mạnh Du lộ ra một mạt kinh ngạc, Mạnh Phất quay đầu nhìn Thanh Bình nói: "Thanh Bình, đưa Mạnh Du đi đi."

Thanh Bình đi lên trước, "Mạnh Du tiểu thư, mới ngài đi."

Mạnh Phất đã thẳng thừng đuổi người, Mạnh Du tự nhiên sẽ không tiếp tục ăn vạ nơi này, tuy rằng nàng ta không tìm được một tia thất vọng nào trên mặt Mạnh Phất, nhưng biết hiện tại Mạnh Phất cùng một tên xa phu không minh bạch như vậy, cũng đủ làm Mạnh Du cảm thấy thỏa mãn.

Nàng ta bước nhẹ nhàng trở lại Mạnh phủ, tràn ngập chờ mong với cuộc sống của mình sau khi thành thân.

Mạnh phu nhân vừa thấy đến Mạnh Du trở về, vội tiến lên hỏi nàng ta: "Con lại chạy tới nơi nào vậy? Có biết cha con tìm con nơi nơi rồi không!"

Mạnh Nhạn Hành đã nhiều ngày hơi có chút nhàn rỗi liền suốt ngày lải nhải bên tai Mạnh Du mấy cái《 nữ giới 》 linh tinh, hắn thật sự lo lắng Mạnh Du sẽ trở thành Mạnh Phất thứ hai, về sau một lời không hợp liền cùng Tạ Văn Chiêu hòa li, chỉ là mỗi lần dạy Mạnh Du đọc sách, Mạnh Nhạn Hành đều phải hối hận năm đó không dạy dỗ nàng ta cho kỹ càng.

"Ta đi thăm tỷ tỷ." Mạnh Du cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Nàng......" Mạnh phu nhân hơi hé môi, rốt cuộc hỏi ra một câu, "Nàng ta hiện tại sống thế nào?"

"Ta nhìn thấy trong nhà tỷ tỷ có một nam nhân, có thể là một xa phu," Mạnh Du đầy mặt lo lắng hỏi, "Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không phải là sắp gả cho một tên xa phu chứ?"

Mạnh Nhạn Hành trong phòng muốn nghỉ ngơi nghe được lời này, thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường lên, hắn thật vất vả tiếp thu được chuyện Mạnh Du phải gả cho Tạ Văn Chiêu, hiện tại Mạnh Phất lại phải gả cho một tên xa phu? Hắn đây là tạo cái nghiệt gì!

Không phải nói Thái Hậu thích nàng ta sao? Nàng ta hà tất phải hạ tiện như vậy!

Lại nói tiếp, Thái Hậu đã hồi lâu không có không triệu Mạnh Phất tiến cung, có phải đã quên Mạnh Phất rồi hay không.

Mạnh Nhạn Hành cố gắng chống thân thể không khoẻ đi ra, trầm giọng hỏi Mạnh Du: "Ngươi nói thật?"

Mạnh Du gật đầu: Ta tận mắt nhìn thấy, ta thấy nam nhân kia đi vào nhà tỷ tỷ."

Mạnh Nhạn Hành có thể nhìn ra được tiểu nữ nhi này của mình không có đang nói dối, nhưng việc này quá mức ly kỳ, hắn vẫn nên tìm một hạ nhân tương đối kín miệng theo dõi một phen. Rốt cuộc cũng phát hiện tên xa phu xa xác thật là thường xuyên ra vào nhà Mạnh Phất, còn vào trong viện làm cái gì, người khác liền không biết được rồi. Nhưng Mạnh Phất là một nữ tử vừa hòa li, sẽ không không biết đạo lý tình ngay lý gian, nàng ta đã để đối phương bước vào cửa nhà, quan hệ của hai người nhất định là không tầm thường.

Nàng ta hiện tại thật đúng là điên rồi!

Nghe thấy cái kết quả này, Mạnh Nhạn Hành chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân nhũn ra, thân thể hắn lảo đảo, đỡ lấy một bên cửa phòng mới miễn cưỡng đứng vững, sau một hồi, hắn phát ra một tiếng thở dài, nói: "Xoá tên Mạnh Phất ra khỏi gia phả đi, Mạnh gia không có người này."

Mạnh phu nhân vừa muốn mở miệng, bị Mạnh Nhạn Hành ngắt lời, hắn nói: "Đừng ai khuyên ta, lòng ta đã quyết."

Việc này Mạnh Nhạn Hành đã suy xét hồi lâu, niệm tình Mạnh Phất là nữ nhi thân sinh của hắn, hắn vẫn luôn chưa làm dứt khoát. Nhưng chuyện lần này làm hắn ý thức được, nếu còn không hoàn toàn chặt đứt quan hệ cùng Mạnh Phất, về sau thanh danh Mạnh gia thanh danh hẳn còn phải mệt nhọc vì nàng ta, dòng bên Mạnh gia còn có rất nhiều nữ hài chưa xuất giá.

Càng quan trọng là, nếu hắn may mắn được lưu danh sử sách, trên trên sách sẽ viết về hắn như thế nào đây.

Mạnh phu nhân vốn dĩ muốn lại khuyên Mạnh Nhạn Hành một chút, nhưng nghĩ lại, chuyện này đối với Mạnh Du mà nói, chưa chắc không phải là chuyện tốt, mà Mạnh Phất, nếu nàng ta thật sự có tư tình với một tên hạ nhân, ắt hẳn cũng sẽ không để ý chuyện này, ngày sau nếu nàng ta có sống quá khổ cực, thì mình cũng sẽ ra mặt giúp một tay. Nghĩ như vậy, cuối cùng Mạnh phu nhân cũng không nói thêm gì.

Ngày năm tháng hai, gió xuân se lạnh, băng tuyết chưa tan, một vòng trăng non treo ở chân trời.

Tạ Văn Chiêu ngày mai là phải thành thân, rất kỳ quái, hắn vậy mà không cảm thấy quá vui sướng, cũng không cảm thấy khẩn trương, trong lòng như có một nỗi buồn hiu quạnh, cứ như người ngày mai sắp thành thân kia không phải là mình.

Hắn đi đến trước Tễ Tuyết Viện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển treo phía trên, không biết như thế nào lại nhớ tới chuyện Mạnh Du từng nói với hắn, hình như Mạnh Phất hiện tại đang cùng một xa phu ở bên nhau.

Tạ Văn Chiêu nhíu nhíu mày, điều kiện Mạnh Phất không kém, mặc dù đã cùng hắn hòa li, cũng không cần ủy khuất mình đến như thế.

Nhưng mà hắn cũng nghe nói Mạnh Nhạn Hành khoảng thời gian trước đã xoá tên nàng ra khỏi gia phả Mạnh, Mạnh Phất xem như chân chân chính chính là người vô gia, Thái Hậu tuy có vài phần thích nàng, nhưng có thể thích mãi tới khi nào chứ?

Tạ Văn Chiêu đột nhiên rất muốn đi gặp vị tiền nhiệm thê tử này của mình.

Hắn cũng không biết mình đi gặp nàng muốn nói gì, nhưng vận mệnh chú định, cảm thấy có lẽ gặp Mạnh Phất, có thể làm mình an tâm hơn một ít.

Nói đến cùng, là hắn cùng Mạnh Du thiếu nàng.

Tạ Văn Chiêu xoay người đi về hướng bên ngoài Hầu phủ.

Thanh phong hạo nguyệt, đêm đẹp ngày tốt.

Mạnh Phất ngồi ở trong viện điều chỉnh mấy cây đàn mà Lý Việt mang từ trong hoàng cung đến, dưới ánh trăng, nàng một thân bạch y trắng như tuyết, sau vai lại khoác cái áo choàng màu đỏ, Lý Việt ngồi ở bên cạnh nàng cười nhẹ.

Mạnh Phất quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Chàng cười cái gì vậy?"

Lý Việt ôm nàng vào trong lồng ngực mình, hoàn toàn xiết chặt lấy, cười nói: "Ta nhớ tới một chuyện vui vẻ đó."

Thanh Bình bưng đĩa điểm tâm từ trong phòng ra tới, thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, thực thức thời mà lắc đầu xoay người đi rồi.

Cho tới bây giờ, Thanh Bình cũng còn chưa biết thân phận thực sự của Lý Việt, còn tưởng rằng hắn là quản sự trong nhà người khác, nhưng mà thái độ đối đãi Lý Việt đã tốt hơn lúc trước không ít.

Thanh Bình chỉ đơn thuần cảm thấy, người này đối xử tiểu thư của nàng ta không tồi, cũng không phải không có chỗ nào đáng khen.
Bình Luận (0)
Comment