Ứng Thải Mị sau khi tắm rửa xong liền muốn đi nghỉ, lại nghe Thanh Mai đến bẩm người bên cạnh Thúy tài tử đến thỉnh.
Nàng cảm thấy kì quái, Thúy tài tử vừa mới tấn vị thành phi tần, theo lý là đêm nay sẽ gặp hoàng thượng, làm sao canh giờ này lại cho người đến mời mình?
Vẻ mặt Thanh Mai cũng lo lắng, Thúy tài tử kia ban ngày nghĩ kế không được, buổi tối lại tính kế để hại chủ tử.
" Không có việc gì, chúng ta liền đi xem trộm một chút." Ứng Thải Mị
có võ nghệ, lá gan khá lớn, trực tiếp để Bạch Mai hầu hạ thay quần áo hồng nhạt, liền bắt đầu đi ra.
Lưu lại Bạch Mai ở tẩm điện, Thanh Mai theo thật sát phía sau Ứng Thải Mị, gắt gao nhìn chằm chằm thái giám dẫn đường phía trước, chỉ sợ chủ tử nhà mình bị hại.
Đi được một lúc xa, Thanh Mai lập tức phát hiện không được bình thường, nhỏ giọng nhắc nhở: " Chủ tử, đây không phải đường đến tẩm cung của Thúy tài tử."
Ban ngày nàng đã tìm hiểu qua, tẩm cung của Thúy tài tử ở phía tây, so với Đào Nguyên điện trước đây xa xôi quạnh quẽ, hiển nhiên là không được tâm đế vương, hoàng hậu cũng mừng mà bỏ đá xuống giếng, đưa cung nữ này đi thật xa.
Ứng Thải Mị cũng đã nhìn ra, thái giám dẫn đường phía trước đi không nhanh không chậm, vừa nhìn chính là một người có võ công, còn là một cao thủ.
Sư phụ nàng từng nói hoàng cung cao thủ nhiều như mây, xem ra không phải là bịa chuyện dọa nàng.
Ứng Thải Mị lập tức tỉnh táo tinh thần.
Chẳng qua khi thái giám kia dẫn các nàng đến ngự hoa viên, vẻ mặt của Ứng Thải Mị nghi hoặc, cảm thấy không hiểu, Thanh Mai lại càng khẩn trương.
Sắc trời dần tối, bỗng nhiên mưa phùn kéo đến, Ứng Thải Mị bước vào đình trú mưa thì quần áo đã ướt hơn phân nửa, quần áo hơi mỏng dính sát lên người, thập phần không thoải mái.
Không đợi Ứng Thải Mị chỉnh trang lại, dư quang nhìn thấy một bóng dáng màu vàng đang ngồi đó, lập tức dẫn Thanh Mai quỳ xuống: " Thiếp bái kiến hoàng thượng."
Nàng không ngờ tối nay hoàng đế không đến chỗ Thúy tài tử, tự nhiên lại ngồi trong đình ở ngự hoa viên hóng mát ngắm trăng?
" Đứng lên đi." Hoắc Cảnh Duệ phất tay một cái, thái giám mang theo Thanh Mai lui xuống.
Nhìn thấy hoàng thượng, Thanh Mai mới thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ mặt vui mừng, thong thả đi theo thái giám đi rất xa miễn cho quấy rầy chuyện tốt của chủ tử.
Ứng Thải Mị được hoàng đế đỡ đứng lên, ngồi xuống bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối đều cúi đầu, một bộ dáng nhu thuận, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Rất tốt, nàng còn chưa đi tìm hoàng đế, hoàng đế đã tự mình đưa tới cửa.
" Ái phi bị dọa sao? Nói Thúy tài tử mời ngươi, lại trở thành trẫm?" Hoắc Cảnh Duệ nắm bàn tay mềm mại của Ứng Thải Mị, nhẹ nhàng nở nụ cười.
" Thiếp thật ra cũng không muốn đến, ban ngày Thúy muội muội đã đến Di Xuân điện, buổi tối lại mời người đến thỉnh, thiếp nghĩ là có chuyện quan trọng nên mới tới." Ứng Thải Mị đương nhiên sẽ không nói nàng không sợ Phỉ Thúy ra vẻ.
Cũng may là nàng đã tới, bằng không là không biết chừng nào mới thấy được hoàng thượng.
" Lá gan của ái phi rất lớn, bất quá lần sau đừng sơ ý như vậy." Hoàng đế khó có được dạy bảo nàng một câu, còn nói: " Người nọ là người của trẫm, mặc kệ lần sau hắn nói ai thỉnh, ngươi chỉ cần đi theo qua đây là được."
Ứng Thải Mị ngước mắt, hoàng đế là nghiện hẹn hò, còn muốn sau này lén lút gọi nàng tới?
Nàng nháy mắt, chính mình không đến mức không nhận người, khiến cho hoàng đế phải lén lút tìm cơ hội để gặp mặt?
Hai người nói chuyện hăng say, mấy thái giám thân thủ linh hoạt đem bức rèm treo lên, vừa lúc chặn mưa phùn bên ngoài bay vào, trong đình một mảnh ấm áp.
Hoắc Cảnh Duệ rót một chén rượu, đưa đến miệng Ứng Thải Mị: " Đây là rượu vừa mới tiến cống, ái phi đến nếm thử?"
Nàng đưa tay tiếp nhận, hoàng đế lại né tránh, cũng biết điều, đôi môi ngậm chén rượu uống một ngụm.
Vị rượu nóng lan tràn khắp khoang miệng, so với rượu lúc trước Ứng Thải Mị uống lại ngon hơn.
Từ sau khi tiến cung, nàng cũng chưa uống rượu thoải mái như vậy.
Rượu ở hoàng cung, không phải rượu hoa quế thì cũng là hoa đào nhưỡng, tuy đều là cực phẩm, nhưng lại thiếu một chút vị, lại ôn nhu yếu yếu giống như là phi tần trong cung, chỗ nào để nữ nhi giang hồ hào sảng thẳng thắn?
" Rượu này vị thế nào?" Hoàng đế tiếp tục đút rượu, mở miệng hỏi.
Ứng Thải Mị vẫn chưa thỏa mãn, đầu lưỡi li3m môi một cái: " Hồi hoàng thượng, rượu này vào miệng lúc đầu cay lạnh thấu xương, không có một chút vị ngọt, thật xứng với cái tên Hàn tửu."
" Không ngờ tửu lượng của ái phi lại tốt như vậy, còn hiểu được phẩm rượu." Hoắc Cảnh Duệ buông chén rượu xuống, nhàn nhạt nói: " Trẫm còn nhớ lúc ái phi vừa mới vào cung, uống ba chén rượu hoa quế, liền say bất tỉnh nhân sự?"
Ứng Thải Mị nheo mắt, chỉ cười cười: " Lúc trước mới vào cung muốn gặp mặt các vị quý nhân, thiếp khó tránh khỏi thấy bất an, buổi tối cũng không ăn một miếng, nên uống không quá ba chén rượu liền say, đã khiến cho hoàng thượng chê cười rồi."
Thì ra tửu lượng của Ứng mỹ nhân không tốt, hoàng đế lại nhớ rõ, xem ra nàng phải cẩn thận hành sự.
" Thì ra là thế, bây giờ ái phi so với một năm trước có nhiều thú vị lắm."
Môi mỏng của Hoắc Cảnh Duệ cong lên: " Trẫm cũng muốn nếm thử Hàn tửu có mùi vị gì..."
Ứng Thải Mị đang định giơ tay lên thay hoàng thượng rót rượu, thoáng nhìn ánh mắt của hắn, lập tức liền hiểu, đỏ mắt khẽ cúi đầu xuống.
Qủa nhiên, Hoắc Cảnh Duệ nắm lấy cằm nàng liền cúi người hôn xuống.
Đầu tiên là điểm nhẹ nhàng ở cánh môi của Ứng Thải Mị li3m một cái, sau đó dùng đầu lưỡi cạy hàm răng nàng tiến vào, cướp lấy mật ngọt cùng hương rượu.
Một lát sau, hai người rời nhau, hai gò má của Ứng Thải Mị đỏ ửng, cánh môi đỏ tươi ươn ướt, dưới ánh đèn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, cả người bị Hoắc Cảnh Duệ giam vào lồng ngực.
" Qủa thật là rượu ngon...." Hắn li3m li3m môi dưới, nhìn Ứng Thải Mị tựa phi tựa tiếu nói.
Ứng Thải Mị không vội vã hút dương khí, nam nhân này hôn thật điêu luyện, làm người ta có chút say mê.
Nếu có thể, nàng muốn làm hoàng đế động tình thì mới nạp dương khí, nhất định sẽ lời to.
" Hoàng thượng, thiếp mời ngài một chén." Nàng rót đầy một chén rượu lại không đưa đến miệng hoàng thượng, ngược lại chính mình nhấp một miếng, đỏ mặt ngẩng đầu lên áp sát lại mấy phần.
Hoắc Cảnh Duệ hiểu ý, trên mặt lộ ra tươi cười xung sướng, rõ ràng là vui mừng vì Ứng Thải Mị thức thời.
Hắn cúi người ngậm lấy môi của Ứng Thải Mị, một bộ dáng uống rượu ngon, sau đó lại đẩy trở lại.
Kết quả một ngụm rượu đó vào hết trong bụng của Ứng Thải Mị.
Hai gò má của Ứng Thải Mị không chỉ đỏ ửng, hai mắt cũng đều ướt sủng, lấp lánh mơ màng, chớp mắt lộ vẻ quyến rũ mê hoặc.
" Hoàng thượng, thiếp muốn say..." Rượu này đủ mạnh, lại không đến mức làm cho Ứng Thải Mị hai chén đã gục ngã.
Nhớ ngày đó nàng uống xong mặt cũng không đổi sắc.
Bây giờ không dám quá mức, sẽ khiến cho hoàng đế sinh nghi, liền đem rượu dồn lên mặt lộ ra mấy phần say.
" Trẫm thích Qúy phi say rượu, bây giờ nghĩ đến quý phi kia sao so được với ái phi nửa phần?" Hoàng đế cũng không tiếp tục để nàng uống rượu, ôm Ứng Thải Mị ngồi lên chân hắn.
Ứng Thải Mị thuận theo Hoắc Cảnh Duệ, hai tay ôm lấy cổ hắn, tùy ý hắn hành động.
Hoàng đế mỉn cười, bàn tay xé đai lưng của Ứng Thải Mị ra, trong chớp mắt thành mảnh vụn rơi xuống mặt đất.
Ứng Thải Mị ngẩn ra, không phải bởi vì động tác thô lỗ của Hoắc Cảnh Duệ mà là hắn dùng nội lực, thế mà nàng không nhận ra được.
Muốn là như thế, nàng muốn hút dương khí phải cẩn thận một chút...!
Đai lưng vừa đứt, hoàng đế thân thủ nhẹ nhàng xé ra, từng mảnh y sam trên vai Ứng Thải Mị cũng dọc theo cánh tay trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn.
Vì mới tắm rửa xong liền đến đây, trên người nàng còn tản ra hương hoa nhàn nhạt, hoàng đế ghé vào gáy Ứng Thải Mị ngửi ngửi, mùi thơm xông vào mũi, nhất là mang theo hương khí của nử tử, cảm thấy toàn thân liền nóng dần lên.
Ứng Thải Mị cũng không tỏ ra yếu kém, bàn tay bé nhỏ linh hoạt nhanh chóng cởi đai lưng của hoàng đế ra.
Hoắc Cảnh Duệ có thể xé, sao nàng lại không thể.
Nếu dây lưng bị hư một chút, chắc cũng sẽ có chuyện.
Hoàng đế bây giờ đối với mình nồng đậm hứng thú, ai biết sau này sẽ thế nào?
Búng ngoại bào của hoàng thượng, đôi tay bé nhỏ của Ứng Thải Mị chui vào áo lót, ở trong ngực rắn chắc của Hoắc Cảnh Duệ lui tới, còn không quên điểm điểm ở chỗ mẫn cảm của hắn.
Cảm giác hắn ngày càng thở dốc, Ứng Thải Mị cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, ôm lấy Hoắc Cảnh Duệ, cùng hoàng đế ngực dán ngực, eo nhỏ uốn lượn, ở bên tai hắn nhẹ thì thầm: " Hoàng thượng——"
Âm thanh ngọt ngào, triền miên êm tai.
Chưa từng có một người nam nhân nào chống cự lại được âm điệu này của nàng.
Sau một khắc, hoàng đế cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu li3m li3m vành tai của Ứng Thải Mị, thở ra hơi thở nóng hổi, làm cho tay chân nàng lập tức mềm yếu suýt nữa té xuống.
" Đêm còn dài, ái phi thật là nóng vội."Một tay Hoắc Cảnh Duệ nâng mông Ứng Thải Mị, dọc theo lưng từ từ trượt xuống, thỉnh thoảng ở thắt lưng mẫn cảm trêu chọc hoặc khẽ vuốt ve.
Bất quá chỉ trong nửa khắc, Ứng Thải Mị cúi đầu thở hổn hển, làn da trắng nõn nhiễm lên một tầng đỏ hồng, tóc đen toán loạn sau vai, xụi lơ trong lòng hoàng đế, trong miệng thỉnh thoảng tràn ra mấy tiếng rên rỉ kiềm chế.
Toàn thân Hoắc Cảnh Duệ cũng căng chặt, bị âm thanh thanh nhẹ của Ứng Thải Mị trêu chọc làm cho vật thể của hắn nóng rực như đặt trên lửa than.
Hắn thân thủ đi xuống tìm tòi, cảm giác được đầu ngón tay ẩm ướt, liền khẽ cười một tiếng: " Xem ra ái phi đã không thể chờ đợi được?"
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hắn, thủy quang ừng ựng ở hai mắt đầy ủy khuất, khiến cho hoàng đế sung sướng cười cười.
Vừa dứt lời, hoàng thượng bỗng nhiên cởi tiết khố, thừa dịp không phòng bị mà tiến vào.
Bất thình lình xảy ra, Ứng Thải Mị không kịp phòng bị mà hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy dương khí nồng đậm cuộn trào mãnh liệt tiến vào.
Ứng Thải Mị vội vàng điều chỉnh tư thế, dán lên ngực hoàng đế, ngửa đầu hôn lên môi của hắn, ba điểm một đường mới là phương pháp hút dương khí tốt nhất.
Đáng tiếc nàng không kịp vui mừng, dương khí nóng rực như tre già măng mọc tràn vào đan điền, chính mình chưa kịp tiêu hóa, cảm giác đan điền có chút đau xót, bởi vì hút dương khí nồng đậm mà nó ẩn ẩn có dấu hiệu sắp bị nghiền nát.
Ứng Thải Mị quá sợ hãi, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng dậy thối lui.
Lại một cái chớp mắt, toàn thân liền đau nhức, trước mặt nàng bỗng tối sầm liền ngã xuống trong lòng hoàng đế.
Một khắc ham mê, Ứng Thải Mị ngầm bực đan điền không tốt, lại một lần nữa lỡ chuyện.
Xem ra thương thế nàng một ngày còn chưa tốt, thì đừng nghĩ đến chuyện ăn tươi hoàng đế....