Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 39


Ban đêm Ứng Thải Mị không ngủ được sâu, tiếng bước chân quen thuộc từ cửa sổ truyền đến, nàng liền chống người ngồi dậy, đứng lên, híp mắt cười: "Hoàng thượng bày đặt cửa lớn không đi, tại sao lại leo cửa sổ vào?"
Khó có được hoàng đế không để tâm đến lời trêu chọc của nàng, trầm mặc đến gần, ôm lấy Ứng Thải Mị từ phía sau.

Nàng cảm thấy Hoắc Cảnh Duệ đêm nay rất cổ quái, chỉ đành ngáp một cái, quay đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng?"
Ứng Thải Mị chỉ mặc một bộ đồ mỏng, áo lót màu trắng, thân thủ hoàng đế tìm tòi, tay liền trượt vào trong váy của nàng, dọc theo đường cong chậm rãi lướt qua.

Nàng ngửa đầu rên khẽ một tiếng, áo lót chậm rãi trượt xuống cánh tay, lộ ra tấm lưng trắng nõn, trơn bóng.

Hoàng đế trầm mặc làm cho Ứng Thải Mị có chút không quen, nàng cảm thấy bầu không khí có chút miễn cưỡng, xoay người lại đối diện với hắn: "Thế nào, thái hậu chết, hoàng thượng không vui?"
"Qủa thật để bà ta chết như vậy thật tiện nghi, ái phi nói xem có phải trẫm mềm lòng hay không?" Hoàng thượng vỗ nhẹ lưng nàng, từng tấc rơi xuống, khóe miệng cong lên, lộ ra một tia châm chọc.

Ứng Thải Mị nhẹ nhàng xoay chuyển, cảm giác được thân thể nóng lên, không khỏi ôm chặt lấy cổ của Hoắc Cảnh Duệ, đối với lời hắn nói có mấy phần hứng thú: "Thiếp không ngờ hoàng thượng lại hận thái hậu như vậy?"
Lại còn cảm thấy thái hậu chết chìm là tiện nghi cho nàng.

Nữ tử nắm giữ hậu cung vài thập niên, cuối cùng chỉ thành một oan hồn dưới ao sen, cái chết này đủ uất ức.

Người bị chết chìm, thân thể phù nhũng, tướng mạo cơ hồ còn phân biệt không rõ.

Loại kiểu chết này đối với thái hậu mà nói thực sự là khó coi đến cực điểm.

Bây giờ hoàng thượng lại cảm thấy còn chưa đủ, thái hậu làm người thật sự đủ thất bại.

Dù sao cũng là con trai ruột, còn có cháu ruột, đều hận không thể giết chết nàng.

Ứng Thải Mị giơ tay lên cởi áo ngoài cho Hoắc Cảnh Duệ, không chút hoang mang hỏi: "Thật ra thiếp rất hiếu kỳ, thái hậu bất quá chỉ uống xong một chén canh, làm sao ngã vào ao sen đúng lúc như vậy?"
Phỏng chừng có một chén canh, hoàng quý phi khẳng định không dám hạ kịch độc để thái y phát hiện, nếu là một lượng độc nhỏ, thái hậu không có phòng bị cô cháu gái này là thật.

Nhưng đi ngắm hoa mà ngã vào ao sen có phần quá mức trùng hợp.

Hoàng đế dựa vào trên giường, tùy ý để nàng cởi ngoại bào, ném ở bên chân, đôi tay mềm mại di chuyển tùy ý trước ngực, biểu tình trên mặt đầy hứng thú.

Hoắc Cảnh Duệ cười lạnh, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo: "Hoàng quý phi đương nhiên sẽ không là chuyện lớn như vậy, một chút độc mãn tính còn phải tính toán kỹ hơn, chậm rãi làm cho thái hậu suy nhược từ từ cho đến chết, thái y cũng không nhìn ra được đầu mối."
Thế nhưng chuyện thế gian, sao có thể làm cho nàng như ý?

Hoàng thượng chán ghét thái hậu, hận không thể để nàng lập tức chết đi.

Cách làm của hoàng quý phi, nói không chính xác ngày nào đó sẽ bị thái hậu phát hiện.

Thỉnh thoảng tự mình làm thức ăn thì không nói, nếu mỗi ngày làm đưa qua, ai cũng sẽ nghi ngờ, huống chi là loại người dè dặt cẩn thận như thái hậu?
Hoàng đế đơn giản biết thời biết thế, dao sắt chặt đay rối, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Hắn nhấc cánh tay lên kéo Ứng Thải Mị vào trong ngực, cúi đầu khe khẽ thở dài.

Người có thể biết được chân tướng, chỉ biết nói mình bất hiếu, nói hắn lãnh huyết vô tình, đến mẫu thân thân sinh cũng không buông tha.

Thế nhưng Hoắc Cảnh Duệ biết, trên đời này mọi người đều trách hắn, duy nhất chỉ có Ứng Thải Mị là không.

Qủa nhiên, Ứng Thải Mị cúi người li3m vành tai hắn, nhẹ khẽ cười: "Hoàng thượng, chiêu mượn đao giết người này thật là độc.

Phỏng chừng hoàng quý phi ở Nhân Minh điện sắp điên rồi, rõ ràng là lượng độc nhỏ, thế nào lại giết chết được thái hậu.

Chỉ sợ tối nay không thể ngủ ngon, phải tìm lý do để giải thích cho hoàng thượng đó."
Hoàng đế cũng cười, đầu ngón tay đẩy áo lót của nàng, chui vào trước ngực mềm mại của Ứng Thải Mị: "Vẫn là ái phi được lòng trẫm......"
Ứng Thải Mị vừa nhấc mắt, nhìn thấy bộ dáng uể oải của Hoắc Cảnh Duệ lúc nãy đã biến mất, khôi phục bộ dáng như lúc trước.

Tội nghiệt của mẫu hậu quá nặng, nàng nhìn thấy được, đúng là oan có đầu nợ có chủ, hoàng thượng nếu không phải tìm được cơ hội, chỉ sợ cũng phải thả cho thái hậu một con ngựa, cùng lắm là bị giam cầm giống như Khánh vương gia, tất cả chỉ là làm cho người ngoài xem, không thể ủy khuất thái hậu.

Chỉ tiếc, quả thật là một người của một gia tộc, Uyển sung viện ngu xuẩn, hoàng quý phi ngu ngốc, thái hậu lại là người không có đầu óc, bị giết thật sự đáng đời.

Hoắc Cảnh Duệ xoay người đem Ứng Thải Mị đè xuống, liên tiếp hôn từ bên gáy nàng chậm rãi đi xuống, những dấu vết hồng hồng ẩm ướt ái muội khắc trên da thịt trắng nõn của nàng.

"Ân......" Thân thể của Ứng Thải Mị bỗng nhiên rung lên, đầu lưỡi của hoàng thượng đảo quanh rốn của nàng, khiến nàng không khỏi căng thẳng đầu ngón chân, hai tay dùng sức nắm lấy tấm khăn bên dưới.

Chưa từng nghĩ tới chỗ mẫn cảm của mình lại ở nơi đó.

Ứng Thải Mị không biết chính mình động tình ngửa đầu, tiếng rên rỉ kiềm chế phát ra từ đôi môi của mình, hai chân không tự chủ vòng qua bên hông hoàng đế, ở trong mắt Hoắc Cảnh Duệ như một bức tranh mỹ nhân.


Thân thể nàng bởi vì động tình mà nhàn nhạt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp híp lại, mơ hồ như có gợn nước liễm diễm, đôi môi khẽ nhếch, như im lặng phát ra lời mời.

Hoắc Cảnh Duệ cúi người hôn xuống, tại đôi môi mềm mại trằn trọc triền miên, cho tới khi hai người thở hồng hộc mới rời khỏi, sợi chỉ bạc ái muội kéo ra, tăng thêm mấy phần nóng bỏng.

Hai tay Ứng Thải Mị đột nhiên đẩy ra, xoay người áp hoàng đế xuống giường, đầu lưỡi li3m môi một cái, mắt nhìn xuống dưới thân, đáy mắt cất giấu một chút suy nghĩ phứt tạp.

Hai ba động tác liền tháo được thắt lưng của hoàng thượng, ném xuống giường, sau đó thô lỗ xé áo bào của hắn.

Dù sao cũng không có người ngoài ở đây, Hoắc Cảnh Duệ rất thong thả, cũng không để ý bản thân mình đã lộ ra bản tính, bình thường trở lại.

Một tay của Ứng Thải Mị chống bên người, chậm rãi ngồi xuống, hai người đồng thời bật thốt ra tiếng than thoải mái.

Eo nhỏ của nàng hơi khẽ động, hai tay liền chống trước ngực hoàng đế, tùy ý tuần tra.

Hai tay của hoàng thượng thì đặt ở thắt lưng của Ứng Thải Mị, hơi bóp chặt, liền dùng sức chạy nước rút đứng lên......!
Dưới trướng phù dung, trong nháy mắt hai người đã lên đỉnh, Ứng Thải Mị nghe thấy hoàng thượng nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ái phi có biết, phụ hoàng của trẫm bị thái hậu dùng một chiêu như vậy giết chết."
"Ngô......" Đột nhiên nghe được bí mật của hoàng thất, Ứng Thải Mị ngẩn ra, chỉ cảm thấy phong triều dâng lên so với lúc nãy càng lợi hại, không khỏi rên lên thành tiếng.

Nam nhân này rõ ràng là cố ý, ngay giờ khắc này còn nhắc tới chuyện này.

Nàng thở phì phò mềm mại ngã vào trong ngực hoàng đế, vẫn còn chút dư vị, lười biếng mở miệng: "Nghe nói tiên đế là bị bệnh chết?"
Nếu như dùng cùng một chiêu như thái hậu, làm sao tiên đế có thời gian lẳng lặng lưu lại di chiếu?
Một tay hoàng đế vỗ về sau lưng Ứng Thải Mị, lòng bàn tay cảm giác được da thịt mềm mại chưa hoàn toàn biến mất sự run sợ, lạnh lùng đáp: "Quân vương từ nhỏ đã quen thuộc với các loại độc dược, cho dù độc của thái hậu lợi hai hơn, tốt xấu gì cũng kéo dài hơn nửa khắc."
Chính là nửa khắc đó đã đủ bố trí xong tất cả.

Tiên đế biết rõ người bên gối có dã tâm, hiểu rõ thái hậu thiên vị tiểu nhi tử, thật ra là tuổi càng nhỏ thì dễ đắn đo.

Hắn không chút do dự đem đế vị truyền cho trưởng tử, còn nói cho Hoắc Cảnh Duệ một câu: nếu thái hậu cản trở con đường đế vương, không cần lưu tình, tru di tộc!
Có lời nói của tiên đế lưu lại trước khi chết, Hoắc Cảnh Duệ lập tức hiểu rõ chuyện tốt của mẹ đẻ của hắn.

Hắn đối với người mẹ này không có bao nhiêu cảm tình, dù sao hồi bé thái hậu vì tranh sủng, thường trước mặt người khác diễn trò, còn hắn liền ném cho vú nuôi và cung nữ chăm sóc.

Chờ tới khi lớn hơn một chút, hắn muốn đọc sách luyện võ, thời gian ở chung với mẹ đẻ lại càng ngắn hơn.

Hơn nửa mẹ ruột lại muốn khống chế mình, thường thường bỏ vào trong thức ăn một chút gì đó, Hoắc Cảnh Duệ biết rõ, ở trong mắt thái hậu thì hắn không phải là một đứa con trai, chỉ là một quân cờ lợi hại.

Diễn đến nghiện, sau này Hoắc Cảnh Duệ không muốn nghe thái hậu cũng không được.

Hổ dữ không ăn thịt con, thái hậu vì quyền thế mà làm loại chuyện này, làm cho Hoắc Cảnh Duệ rất khinh thường.

Nếu không phải năm đó phụ hoàng phát hiện, bây giờ chính mình giống như con rối, tùy ý bị người ta thao túng, sinh ra có được yêu thương?
Đáng tiếc phụ hoàng quá mức mềm lòng, lại rất yêu thái hậu, liền giấu giếm.

Chỉ là thái hậu căn bản không hiểu được mà thu tay lại, phụ lòng tiên đế, trái lại ngày càng muốn một tấc lại tiến một thước......!
Hoàng đế ôm nử tử trong lòng nhàn nhạt hương thơm, bộ dáng thỏa mãn nheo mắt lại, như một con mèo nhỏ mới ăn trộm về, cực kỳ đáng yêu.

Hoàng đế ôm lấy vai nàng thật chặt, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Đèn đuốc ở Nhân Minh điện sáng trưng, thỉnh thoảng truyền đến một trận tiếng đập vỡ và tiếng hét vô lực chói tai, đám cung nữ căng thẳng canh giữ trước cửa điện, rất sợ quý phi giận chó đánh mèo, nhưng lại không dám cách quá xa, lỡ nương nương xảy ra chuyện, ai dám gánh trách nhiệm cho chuyện này?
Đại cung nữ khuyên can, bị thưởng cho một cái tát, một bên mặt bị thương bị ma ma đuổi ra ngoài.

Lão ma ma làm cho tâm phúc giữ miệng, lúc này đỡ hoàng quý phi ngồi xuống ghế quý phi, nhỏ giọng khuyên bảo: "Chủ tử bớt giận, chén canh kia nô tài tận mắt nhìn thấy bỏ dược vào, lại được tiểu cung nữ tam đẳng đưa qua, toàn gia của bọn họ đều ở trong tay nương nương, nào dám nói lung tung? Chủ tử không cần lo lắng, chỉ cần giả vờ không biết là được."
Hoàng quý phi nghe vậy, lúc này mới bình tĩnh.

Vừa nghe tin thái hậu ngã vào ao sen chết chìm, nàng sợ đến hoa dung thất sắc.

Rõ ràng là hạ độc dược mãn tính, sao có biểu hiện nhanh như vậy?
Nguyên bản nàng có suy nghĩ có phải nửa đường bị ai tráo đổi, bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại thì không có một chút sai sót, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng quý phi giơ tay vuốt ve mái tóc đen có chút rối loạn, chỉ khẽ thở dài: "Bác thật sự không đủ vận khí, thế nào lại té xỉu ngay vào ao sen bên cạnh?"
Thật ra cũng làm cho nàng bớt không ít công sức, không cần lo lắng về thuốc.

"Ai nói không phải ạ?" Lão ma ma thập phần đồng ý, nguyên bản còn lo lắng bị thái hậu phát hiện, ai biết lúc này vừa mới bắt đầu, thái hậu liền ngã vào trong nước.

Hoàng quý phi vui mừng một lúc, miễn cưỡng ngủ lại, liền thấy vẻ mặt lão ma ma kinh hoảng xông tới, còn chưa kịp nói gì, cả đám cấm vệ quân lập tức đem nàng bắt giữ, không khỏi giận dữ: "Các ngươi làm cái gì? Ai cho các ngươi lá gan xông vào làm loạn hậu cung, nhất định phải trị tội!"
Cấm vệ quân không tự ti cùng không kiêu ngạo hành lễ, nhàn nhạt nói: "Đắc tội, thuộc hạ chỉ làm theo mệnh lệnh, tróc nã nghi phạm hại chết thái hậu mà thôi."
Hoàng quý phi nhíu mày, nàng biết rõ thuốc độc không sắc không vị, năm đó thái hậu hạ chính loại dược kia với tiên đế, đến nay chưa từng có người phát hiện, thế nào sao lại lên tới trên đầu nàng?
"Nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người, thái hậu là bác của ta, tại sao ta hại ngài ấy được?"
Cấm vệ quân chỉ chấp quyền: "Kính xin nương nương đi Tông Nhân phủ, nếu là trong sạch, cũng có thể làm sáng tỏ trước mặt."
Tông Nhân phủ là nơi nào, chỗ nào là hậu phi đi, hoàng quý phi tất nhiên là không chịu: "Không đi, ta muốn gặp hoàng thượng, hoàng thượng sẽ làm chủ cho ta!"
"Qúy phi muốn gặp trẫm?" Hoàng quý phi vừa dứt lời, liền nhìn thấy cấm vệ quân quỳ xuống hành lễ, người đứng ở cửa rõ ràng là hoàng đế.


Vẻ mặt Uyển Lăng ủy khuất, nhanh chóng tiến lên, dịu dàng hành lễ: "Hoàng thượng hãy làm chủ cho thiếp, bọn họ vu tội thiếp là hung thủ sát hại thái hậu, đây quả thực là gán tội cho người khác, thiếp là oan uổng!"
Hoàng đế phất tay một cái để cẩm vệ quân tạm thời lui ra.

Hoàng quý phi lộ rõ mấy phần vui mừng, lại tiến thêm mấy bước, cơ hồ muốn nhào vào lòng hoàng thượng, lại bị hắn nhanh chóng tránh được.

"Lời này của quý phi là sai rồi, thi thể của thái hậu rõ ràng là trúng độc, lúc ấy phát độc mới ngã chìm xuống ao chết.

Về phần loại độc này, chắc hẳn quý phi cũng không xa lạ gì," Hoàng đế bỗng nhiên cười cười, khóe miệng cong lên, mang theo vài phần chê cười: "Loại độc này, trẫm cũng không xa lạ gì."
Hoàng quý phi thấy hoàng đế tươi cười, sau lưng không khỏi phát lạnh, chỉ có thể kiên trì giả ngu: "Thiếp không rõ ý tứ của hoàng thượng, thiếp sao lại làm hại người thân của mình?"
Hoàng đế không trả lời nàng, cố ý nói: "Năm đó tiên đế bệnh chết, trên người hắn cũng có loại độc như vậy.

Gia tộc của ngươi có bí dược, lại dùng trên người thân, thật là châm chọc."
Hai chân của hoàng quý phi mềm nhũn, ngã xuống đất.

Nàng không ngờ hoàng thượng lại biết đến loại bí dược này! Rõ ràng trên thế gian này, ngoài trừ thái hậu và nàng, còn có lão ma ma tâm phúc, căn bản không có ai biết!
Ngay cả cha của nàng, ca ca của thái hậu, cũng không rõ ràng lắm.

Bởi vì loại độc này trong gia tộc, chỉ truyền cho nữ không cho nam!
"Hoàng thượng......." Hai mắt hoàng quý phi rưng rưng, mang theo chút khủng hoảng.

Hoàng đế nhìn nàng từ trên cao xuống, cười lạnh mở miệng: "Có phải quý phi cảm thấy nghi hoặc, trẫm biết nàng hại người nhưng vẫn để mặc?"
Hoàng quý phi nhìn vào ánh mắt hắn nhìn mình, không một chút ấm áp, liền cực sợ.

Sự châm chọc trên khóe môi Hoắc Cảnh Duệ càng sâu, trong mắt như hàn băng ngàn năm: "Trẫm rất kiên nhẫn chính là chờ ngày này.

May mà trong năm năm quý phi đã hoàn thành được lòng trẫm.

Yên tâm, nhìn công lao của ngươi, trẫm sẽ lưu lại toàn thây."
Nói xong, hoàng đế không thèm nhìn hoàng quý phi đang xụi lơ trên mặt đất, nhấc chân rời đi.

Uyển Lăng chưa từ bỏ ý định, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng hoàng đế, dùng sức hô lên một câu: "Hoàng thượng, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngài chưa từng thích thiếp một chút nào sao?"
Nguyên lai từ đầu tới cuối, bất kể là thái hậu hay hoàng đế, đều coi nàng như một quân cờ sao?
Hoàng quý phi không muốn tin, cũng không thể tin được, nàng tâm tâm niệm niệm phu quân cư nhiên đối đãi với mình như vậy!
"Thích?" Hoàng đế quay đầu lại, liếc nhìn hoàng quý phi chật vật, đáy mắt không một chút ấm áp: "Uyển Lăng, ngươi biết vì sao hậu cung năm năm không có một phi tần nào mang thai long tự?"
Hoắc Cảnh Duệ cúi người, tiến lại bên tai hoàng quý phi cười nhẹ, khiến cho Uyển Lăng cảm thấy mình rơi vào trong hầm băng: "Bởi vì trẫm chưa bao giờ chân chính chạm qua bất kì người nào, bất quá làm cho các ngươi có một giấc mộng đẹp mà thôi......"
o(>﹏.


Bình Luận (0)
Comment