Trên người Ứng Thải Mị chỉ mặc một áo lót hơi mỏng, lộ ra một cái góc yếm hồng nhạt, chọc người mơ màng.
Bây giờ thân thể hoàng đế cường tráng, khí tức nam nhân trên người mãnh liệt, quanh quẩn ở chóp mũi, nàng không khỏi đỏ mặt, thân thể mềm mại áp sát người hoàng đế.
Lần trước Hoắc Cảnh Duệ đã biết thân thể của Ứng mỹ nhân mẫn cảm hơn so với các phi tần khác.
Hắn lại gần, thấy hai gò má nàng ửng hồng, đôi mắt ướt sũng long lanh, dâng lên một tầng hơi mỏng, thêm một thân da thịt trắng như tuyết, thật đúng là một vưu vật trời sinh.
Dáng người tuyệt vời như thế, hắn nhẫn tâm vắng vẻ một năm, đáy lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
" Hoàng thượng..." Ứng Thải Mị cúi đầu kêu một tiếng, hai tay chống ở trước ngực Hoắc Cảnh Duệ, muốn ngồi thẳng dậy, lại bị cánh tay dài của hắn nhấc lên, lao vào trong lòng hắn.
" Ái phi muốn đi nơi nào? Đêm đã khuya, cũng nên đi ngủ." Hoàng đế mím môi cười, những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống bên tai nàng.
Cảm giác người trong lòng nhẹ nhàng run sợ, khóe miệng giương giương đắc ý, càng làm cho nụ hôn sâu sắc thêm.
Ứng Thải Mị không cam lòng tỏ ra yếu kém, bàn tay nhỏ bé cách lớp áo bào trước ngực mà vuốt ve, lúc mạnh lúc yếu, lại chuẩn xác tìm ra chỗ mẫn cảm trên người hoàng đế, làm cho hô hấp của Hoắc Cảnh Duệ hơi căng thẳng.
Hắn xoay người đem Ứng mỹ nhân trong ngực áp xuống, đầu ngón tay liền tiến tới cởi chiếc áo lót rộng thùng thình trên người nàng xuống, lộ ra bờ vai tuyết trắng êm dịu, cùng với bộ ngực no đủ.
Ứng Thải Mị co rúm lại một chút, thân thủ đảy trên người hoàng đế, thanh âm mang theo vài phần chần chừ: " Hoàng thượng, thiếp bị bệnh, hoàng hậu miễn thiếp thị tẩm.
Tối nay ngài tuyên triệu Trân mỹ nhân thị tẩm, chớ để muội muội đợi lâu."
Hoắc Cảnh Duệ không cho là đúng, nắm lấy tay Ứng Thải Mị, buộc tay nàng lên đầu giường, cúi đầu hôn lên trước ngực nàng: " Chỉ là phong hàn mà thôi, trẫm nhìn giống như gầy yếu lắm sao, làm ái phi lo lắng?"
Ứng Thải Mị run lên, thầm mắng hoàng đế này bị sắc dục che mờ mắt, nàng càng cự tuyệt, hắn lại càng hưng trí.
Thậm chí ngay cả Trân mỹ nhân hắn cũng ném một mình ở tẩm điện, chuyên môn gạt hoàng hậu một mình chạy tới đây ăn vụng...!
" Hoàng thượng, Trân muội muội nhất định đang chờ đợi rất sốt ruột..." Ứng Thải Mị lời còn chưa nói hết, Hoắc Cảnh Duệ liền cướp lấy đôi môi nàng, nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng.
Môi hoàng đế rất nóng, đầu lưỡi bá đạo chui vào trong miệng nàng, chiếm lĩnh từng tấc đất.
Ở nơi mẫn cảm liếm một cái, làm hô hấp của Ứng Thải Mị dồn dập, làn da nhiễm lên một tầng hồng nhạt, hiển nhiên thân thể đã động tình.
Ứng Thải Mị bị động hưởng thụ, thân là phi tần, không nên dễ dàng nằm chờ đợi hoàng đế tấn công.
Nụ hôn kéo dài kết thúc, Ứng Thải Mị nuốt vào dương khí thuần khiết của hoàng đế, còn có chút chưa thỏa mãn.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn xuống, đôi môi nữ tử dưới thân hơi mở, sóng nước long lánh, phảng phất như đang mời gọi.
Đôi mắt đẹp híp lại, ánh mắt mơ màng, như chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hoàng đế vốn định tối nay đến chỗ Ứng mỹ nhân có đúng như lời hoàng hậu nói, phong hàn nặng thêm, không thể thị tẩm.
Bây giờ xem ra, sắc mặt Ứng mỹ nhân có chút tái nhợt, nhưng tinh thần rất tốt, không có vẻ giống như bệnh rất nặng.
Bất quá hiện tại, hắn không định rời khỏi nơi này sớm.
Com ngươi đen láy của Hoắc Cảnh Duệ lóe lên, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vật tuyệt sắc như vậy trong ngực, hắn sao có thể làm Liễu Hạ Huệ?
Thân thủ nhanh nhẹn nắm lấy cái yếm hồng nhạt của Ứng Thải Mị, ném xuống dưới.
Thân thể rơi vào tầm mắt, da thịt trắng tuyết không một tỳ vết, xúc cảm mềm mại làm người ta càng lưu luyến.
Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười, lưu lại trên người nàng một chuỗi dấu vết ướt át.
Động tác có vẻ hơi thô lỗ, làm cho Ứng Thải Mị có chút đau, lại đau nhói ở phía sau, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, toàn thân tựa như bị người ta châm lửa, đem chính mình thiêu cháy.
Thật là một nam nhân lợi hại, Ứng Thải Mị một bên hưởng thụ hoàng đế phục vụ, một bên âm thầm nghĩ ngợi.
Hưởng qua hoàng đế, chờ sau này nàng trở về sư môn, cảm thấy mấy nam tử trước đây quá yếu, không còn cảm giác được mùi vị thực cốt tiêu hồn này.
Trong lòng nàng than nhẹ, hoàng đế dưỡng hư khẩu vị của nàng, lại không thể đem hắn đi, thực sự là một tiếc nuối lớn trong cuộc đời.
" Hoàng thượng, đừng..." Ứng Thải Mị lắc mông, hai tay đấm lung tung lên hoàng đế, vẻ mặt ửng đỏ, nhưng lại giãy giụa cự tuyệt, bày ra bộ dáng dục cự còn nghênh, làm cho tâm hoàng đế càng ngứa.
Hoắc Cảnh Duệ một phen kéo tiết khố của nàng, lại nhìn thấy vết xanh tím kia, ngừng động tác.
Nhìn vết đen trên đầu gối hiển nhiên là vừa mới bị thương, một mảng xanh tím, lộ ra một mùi thuốc gay mũi.
Nếu không phải huân hương trong điện đủ nồng, hắn không có khả năng đến bây giờ mới phát hiện.
Tay hoàng đế phủ lên vết thương ở gối của Ứng Thải Mị, cảm giác được nàng đau đến run rẩy, nàng cắn môi dưới, sắc mặt trắng bệch, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: " Sao lại bị như thế này?"
Ứng Thải Mị cúi đầu, lúc này không phải là cơ hội tốt để cáo trạng, hàm hồ trả lời: " Hồi hoàng thượng, thiếp không cẩn thận đụng phải.
Nhìn dọa người, bôi thuốc vài bữa liền hết rồi."
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày, vài bữa sẽ hết, chỉ bằng loại thuốc gay mũi như thế này?
Tay hắn dùng sức nhéo một cái tại vết bầm, Ứng Thải Mị đau đến mức kêu lên, thầm mắng tên hoàng đế hạ thủ thật độc ác, còn dùng sức ngay chỗ đau của mình.
" Rượu thuốc này lấy ở chỗ nào?" Hoắc Cảnh Duệ ngửi mùi vị kia, chán ghét nhíu mày.
Ứng Thải Mị đè cái tay đang muốn hành hung mình xuống, ăn ngay nói thật: " Là đại cung nữ của thiếp mang theo từ ngoài cung vào, mùi vị tuy khó ngửi, nhưng hiệu quả rất tốt."
Tốt...Mới là lạ! Chỉ là mùi vị này quá khó ngửi, nàng có chút chịu không nổi, rất hối hận khi để Bạch Mai thoa thuốc lên vết thương.
Nhìn sắc mặt hoàng đế có chút không chịu nổi, hiển nhiên là bị mùi thuốc kia khiến cho buồn nôn, đáy lòng Ứng Thải Mị lúc này thoải mái không ít!
" Phong hàn của ái phi chưa khỏi hẳn sao? Trẫm ngày mai cho thái y đến xem, thuận tiện đưa dược trị thương." Thấy Ứng mỹ nhân không có ý tứ cáo trạng hoàng hậu, Hoắc Cảnh Duệ vui vẻ khi nàng biết thời thế.
Dù sao hoàng hậu cũng là chất nữ của thái hậu, những vụ nháo nhỏ từ trước đến nay hắn không quá để ý.
Vết thương nhỏ ấy, hắn còn không để vào mắt.
Chỉ là hôm nay khó có được hứng thú, liền bị mùi thuốc gay mũi kia phá hỏng.
Hoắc Cảnh Duệ đứng lên, thấy Ứng Thải Mị khó khăn chống giường muốn đứng dậy tiễn hắn, liền phất tay để cho nàng nằm xuống lại: " Nghỉ ngơi đi, trẫm mấy ngày nữa quay lại thăm ngươi."
Mới vừa rồi bị hắn dùng lực nhéo, mỹ nhân bởi vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, mang theo một tia mảnh mai phong tình, đôi mắt đẹp hàm chứa lệ quang, nhìn về phía mình lúc nhút nhát, như một tiểu bạch thỏ chờ đợi được ăn, làm cho trong lòng Hoắc Cảnh Duệ giật mình, liền nắm lấy cằm nàng, cúi người hôn xuống.
Dương khí ngào ngạt theo hai người truyền tới, chân mày Ứng Thải Mị dãn ra, sắc mặt tràn đầy vui mừng, kìm lòng không động vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu làm sâu sắc nụ hôn này.
Dù sao hoàng đế cũng phải đi, đêm nay sờ sờ thân thể hắn cũng đủ rồi, luôn muốn ở lại lâu để tạo thêm phúc lợi cho nàng.
Dương khí tinh thuần chỉ thoáng một chút đã làm cho thân thể Ứng Thải Mị cảm thấy ấm áp, cả cơ thể khoan khoái, nàng nheo mắt lại, khuôn mặt thích ý.
Hoắc Cảnh Duệ bị nàng bất thình lình nhiệt tình đáp lại, làm cho bụng dưới lại nóng lên.
Chỉ là thời gian không còn sớm, hắn hôm nay tâm huyết dâng trào đến Đào Nguyên điện xem Ứng mỹ nhân, thật ra cũng rất hài lòng.
Biểu tình mỹ nhân xấu hổ giận dữ, tự mình nhiệt tình, lại dục cự hoàn nghênh, mỗi lần gặp mặt đều muốn đẩy hắn ra.
Kỳ quái chính là Hoắc Cảnh Duệ không cảm thấy không vui, trái lại cảm thấy rất hứng thú.
Ứng mỹ nhân muốn chơi, hắn liền không để ý bồi nàng một chút.
Một bình rượu mỹ vị là rượu ngon, cũng phải nếm một chút.
Nếu mà uống quá nhiều, không khỏi mất một chút hứng thú.
Hoắc Cảnh Duệ ngậm ngậm cắn cắn d4i tai xinh xắn của Ứng Thải Mị, nghe thấy tiếng nàng thở hổn hển, thấp giọng kiềm chế tiếng rên rỉ, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Ứng Thải Mị không ngủ lại, cố ý đứng dậy giúp hoàng đế chỉnh sửa lại y sam.
Tối nay được không ít chỗ tốt, đối với nam nhân này tốt một chút thì thế nào?
" Thiếp cung tiễn hoàng thượng,.." tựa như người thê tử bình thường, khi phu quân chuẩn bị xuất môn liền cẩn thận xử lý quần áo của hắn, trước mắt ẩn tình, đưa mắt nhìn thân ảnh hắn đi xa, tia không mong muốn trong mắt lóe lên.
Chỉ phần tự nhiên này cùng thái độ thân thiết, liền làm cho Hoắc Cảnh Duệ không nhịn được liếc mắt.
Trong hậu cung đối đãi với hắn, là quân vương cao cao tại thượng, trong mắt xấu hỗ, lại mang theo sự sợ hãi, thậm chí rất quy củ, rất sợ khiến hắn không hài lòng.
Làm gì có phi tần nào chân chính đem mình coi như người bên gối, tương thân tương ái trong lúc hoạn nạn?
Ra khỏi Đào Nguyên điện, hắn lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy ánh đèn ấp áp phía xa, một hình dáng mảnh mai đứng dựa vào cửa, xa xa nhìn bên này, thật lâu không có động tác.
Thẳng đến lúc thân ảnh hoàng đế biến mất trong đêm, đứng đến mức đầu gồi bắt đầu đau, Ứng Thải Mị mới lười biếng ngáp dài, nàng sắp cười đến hai má cương cứng, trong lòng liền cười nhạo.
Xem ra tất cả nam nhân, bao gồm cả hoàng đế, thích nữ tử toàn tâm toàn ý yêu say đắm mà không cần hồi báo.
Bất quá, các nam nhân không biết cái gọi là lòng hư vinh mà thôi!.