Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

Chương 32


"Nghe nói, đây là ý của Thái tử.

""Lại là Thái tử? Tính tình thay đổi quá nhiều đi! ""Đúng vậy, Thái tử mấy ngày gần đây tương đối cần cù, Hoàng Thượng đối với hắn tán thưởng có thừa.

""Thân thể Hoàng Thượng càng thêm mệt mỏi, không biết vì lý do gì.

""Thái y viện bên kia nói, cần tĩnh dưỡng, nhưng ta luôn cảm thấy! "Trong góc, vài tiểu quan viên trẻ tuổi nghị luận sôi nổi, Lại bộ thị lang Mạch Ngôn sâu kín đi ngang qua, ho nhẹ một tiếng:"Các vị, thận trọng a.

""A, Mạch đại nhân.

""Mạch đại nhân nhắc nhở đúng"Mấy người vội vàng cười chào hỏi.

Mạch Ngôn này tuy nói quan vị không lớn, nhưng Lại bộ là khảo hạch phẩm hạnh quan viên cùng bổ nhiệm điều động cho nên đại bộ phận mọi người đều phải nhường nhịn hắn ba phần.


Do Mạch Ngôn làm người phóng khoáng ôn hòa, ngược lại không làm chuyện ỷ thế hiếp người, trên quan trường sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

"Mạch đại nhân hôm nay như thế nào cũng tới đây?" Có người tò mò hỏi, loại trường hợp này, Mạch Ngôn không phải luôn luôn không bao giờ tới gần nơi như này sao.

"Hả.

.

" Mạch Ngôn không biết nên nói như thế nào, kỳ thật hắn ta bị nhà mẫu thân ép tới.

Chỉ bởi vì nghe nói tiểu thư thế gia đều sẽ đến tham gia Hàn Mặc hội nền lão thái thái liền dùng nạng đuổi hắn ra khỏi phủ.

"Liền nhàm chán, đến đi dạo.

" Mạch Ngôn cười nói, không thể nói rõ ràng là đến đây tìm nhân duyên đề thân đi.

"Thái tử thật sự có ý nghĩ có năng lực, trong cung này từ khi nào đã náo nhiệt như thế, thật ra mọi người ở nơi này cảm giác đều không tệ.

" Có người nhịn không được nói đến Hoàng Phủ Nguyệt.

Một người khác nhỏ giọng nói:" Có ai truyền tin nói Thái tử muốn bồi dưỡng thế lực, mượn sức kết phái.

"Người nọ lập tức phản bác: "Thái tử làm sao còn cần làm những việc này, chỗ ngồi vốn vững vàng! ""A.

.


lời này không thể nói như vậy! "Mạch Ngôn tự giác rời đi, những quan viên này thật nhàn rỗi, hắn ta một chút không muốn tham dự vào chính sự, chẳng qua bọn họ ngược lại nói đúng một chuyện, triều đại này a, không hề phong bình yên tĩnh như trong tưởng tượng, nó không giống vẻ bề ngoài như sóng lặng gió êm.

Đang định tìm một chỗ không có người ngồi xuống nơi ấm, nghe được một trận xôn xao.

"Nữ tử kia là tiểu thư nhà ai, bộ dạng xinh đẹp như vậy?""Tô tiểu thư nghe học ở Đông Uyển, tam nữ nhi của Tô Thượng Thư, chỉ đáng tiếc, xuất thân rất thấp.

""Bị Thái tử điểm danh phạt qua, chỉ có bề ngoài đẹp mà thôi.

""Hứa công tử lời này nói không đúng, nữ tử vô tài cũng là đức, ta thích loại tiểu bạch hoa này, dễ sai khiến "Tin đồn chói tai truyền đến, Mạch Ngôn giương mắt nhìn lại, chỗ cửa đi tới vài nữ tử, vị cuối cùng kia quả nhiên có một bộ dáng xinh đẹp, tuy rằng ăn mặc thanh lịch, vẫn không che được mỹ mạo tuyệt thế.

Mỹ nhân mọi người đều thích nhìn, Mạch Ngôn không ngoại lệ, hắn ta suy nghĩ có phải thật sự nên cho lão thái thái chờ mong một hồi lâu, đưa một lời giải thích hay không.

Mặc dù nữ tử này diện mạo như hoa kiều nhưng nhìn không có điệu đà, hắn ta không tính là chính nhân quân tử, nhưng nếu cầu hôn, nhất định sẽ cho một vị trí chính thê.

Chỉ cần xem đối phương nguyện làm quý thiếp trong cung hay là hiền thê.


Mạch đại nhân suy tư một lúc, quyết định tiến lên một lát.

Tô Nghênh Xuân rũ mắt xuống, bị một đám ánh mắt làm càn nhìn chằm chằm, vô cùng không thoải mái.

Kiếp trước nàng chưa từng giao tiếp với người nào, kiếp này tuy nói ở Đông Uyển nghe học một đoạn thời gian, nhưng những người đó phần lớn cử chỉ có lễ nghĩa, thật sự nàng chưa từng gặp qua nhiều người kiêu ngạo ph óng đãng như vậy.

Nàng theo bản năng muốn chạy trốn một chút, thậm chí muốn quay đầu rời khỏi nơi này.

Ngón tay khép trong tay áo co quắp, trong lúc vô tình đụng phải bàn tính ngọc ấm áp bị che đi, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Bộ dạng xinh đẹp không phải lỗi của nàng, nhưng khiếp sợ nhu nhược là nhược điểm trí mạng, nàng muốn trở nên cường đại, mạnh mẽ đến mức không ai dám dùng ánh mắt như vậy nhìn trộm nàng một cách coi thường, không kính trọng như thế.

.

Bình Luận (0)
Comment