Hoàng Thượng Trùng Sinh Ngài Bị Hưu

Chương 57


-Tô tỷ tỷ cảm thấy thế nào? Hoàng Phủ San nhìn quanh một vòng bốn phía, nói: "Một nhà này quả thực từ các phương diện khác mà nói đều không tệ."Tô Nghênh Xuân trầm ngâm một lát, nói: "Rất tốt, chỗ này phi thường cao nhã, chỉ là...""Tô tỷ tỷ không phải đang lo lắng về tiền bạc chứ?" Hoàng Phủ San ngạc nhiên nói.Thái tử làm chủ nhà phía sau màn, nàng còn sợ bạc không đủ sao?Tô Nghênh Xuân ngượng ngùng cười nói: "Có một số nguyên nhân nhưng cũng không phải nguyên nhân chính chủ yếu"Nàng đi lên tầng hai, đứng gần cửa sổ, nhìn xuống con phố náo nhiệt dưới lầu.Nơi này là một trong những con đường chủ yếu ở kinh thành, xung quanh chen chúc đủ loại mặt tiền, trà lâu..

đều có tất cả mọi thứ.

Về phần tửu lâu, không chỉ có một tửu lâu dưới chân các nàng tồn tại.


Cách đó không xa đã có hai nhà kinh doanh nhiều năm, muốn từ đó trổ hết tài năng để nổi bật giữa đám đông, không phải là một chuyện dễ dàng.Nếu muốn làm, nàng tự nhiên không chỉ là miễn cưỡng kinh doanh mà thôi.

Mặc dù tâm không có chí lớn nhưng nàng lại không muốn như vậy chịu thua.Trong đầu nhớ lại quyển tay sư phụ lưu lại, bỗng nhiên nhớ tới có một ví dụ kinh doanh.

Trong đó có một câu khắc sâu trong trí nhớ:"Một con đường độc đáo, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*"Chợt ngước mắt lên, nàng nhìn thấy cách một con đường, có một gian phòng ẩn sau đại thụ, tâm không hiểu khẽ động, xoay người đi xuống lầu:"San nhi, chúng ta đi bên kia xem một chút.""Ách?"Chỉ là khoảng cách một con phố, hai người liền không có ngồi xe ngựa xuyên qua đám người nhộn nhịp.

Các nàng đi bộ qua, Hoa Thường gắt gao đi theo phía sau các nàng.Hoàng Phủ San không biết nàng nhìn thấy cái gì, trên mặt tràn đầy hưng phấn: "Là cửa hàng vừa ý?""Xem như vậy đi nhưng vẫn phải xem qua cụ thể trước." Nàng không biết người ta có bán hay không.Bỗng nhiên, Tô Nghênh Xuân nghĩ đến việc này không thể một mình định đoạt.


Dù sao người ra bạc là Hoàng Phủ Nguyệt, nàng thăm dò hỏi:"San nhi, muội cảm thấy...!Nếu như là nhị ca muội, sẽ nhìn trúng nhà nào? "Vì không muốn người ta có tai mắt, liền dùng xưng hô của người bình thường.Hoàng Phủ San suy nghĩ một chút, cười nói: "Muội cảm thấy nếu nhị ca tự mình đến, hắn nhất định sẽ trực tiếp mua tửu lâu lớn nhất kinh thành."Đổi chủ là được, không cần phí tâm phiền toái.Nàng nhất thời không nói gì, đây thật đúng là chuyện Hoàng Phủ Nguyệt sẽ làm.Quyết đoán dứt khoát, vung tiền ngàn vàng.Nàng không thể không khỏi thì thầm: "Bạc nhiều là tốt." Nghe nói sản nghiệp biệt trang của hắn ở bên ngoài cũng không ít.

Mặc dù không phải tự mình quản lý nhưng có thể quản lý có trật tự nhiều sự vụ lớn nhỏ như vậy, thật sự không phải người bình thường có thể làm được."Tô tỷ tỷ không cần suy nghĩ quá nhiều.

Nhị ca nói đều lấy tất cả ý kiến của tỷ làm chủ."Nàng khẽ nói: "Hắn thực sự nói vậy?"Trong trí nhớ của nàng, kiếp trước Hoàng Phủ Nguyệt tuy rằng đối đãi với mình ôn nhu nhưng cho tới bây giờ đều là tự một mình hắn quyết định.Mỗi chuyện đều sẽ thay nàng an bài thỏa đáng, dần dà nàng vốn không tính là thông minh, càng trở nên mọi việc đều lấy hắn làm chủ."Đương nhiên." Hoàng Phủ San khẳng định.Trên thực tế nguyên văn là "Nàng muốn làm cái gì, muội nghe là được", Hoàng Phủ San vốn đối với nhị ca không nắm bắt được tính cách vẫn còn vài phần kiêng kị.

Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ đối đãi Tô Nghênh Xuân của hắn, nhất thời có loại cảm giác "Hoá ra Thái tử là một nam nhân vì tình mà vây khốn".


Vài phần kiêng kị kia cũng không còn sót lại một chút nào.Sinh ra trong hoàng gia không nên có một người động tâm để yêu thương.Nó sẽ trở thành một nhược điểm chết người.Đáy mắt nổi lên đắng chát, thật ra nàng làm sao không phải.Hai người đi ước chừng một chén trà, bốn phía xung quanh đám người dần dần giảm bớt, đi tới một ngã tư tương đối yên tĩnh, cùng chỗ ồn ào kia cách cả một con phố.Tô Nghênh Xuân đứng ở giao lộ, ngẩng đầu nhìn nhà gác tầng hai trước mắt, hai tròng mắt sáng ngời.Một gốc đại thụ che trời mọc lên từ phía sau tòa nhà gác này, bóng râm từ trên cây nhô ra từng mảng nhưng cũng không có che khuất thân nhà, mà là hình thành một hàng rào tự nhiên.

Ánh mặt trời thưa thớt chiếu xuống, rơi vào cửa sổ tao nhã của nhà lầu, độc đáo phong nhã lại đối diện là một dòng nước hồ yên tĩnh.Hoàng Phủ San nhìn một chút, nói: "Không ngờ nơi này lại gần hồ."(*) “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.( vandieuhay).

Bình Luận (0)
Comment