Hoàng Tộc

Chương 181

Ở một mức độ nào đó Vô Tấn được phong thưởng chính là một cái gương cho hắn.

Vô Tấn một lần nữa quỳ xuống lần này đổi giọng;

- Ty chức đa tạ điện hạ ban thưởng.

Hoàng Phủ Hằng nhẹ nhàng gật đầu vừa cười vừa nói:

Thanh chủy thủ trong tay của ngươi kia là Ngư Trường kiếm, ta ban thưởng cho ngươi.

Thái tử ban thưởng kiếm khiến cho nhiều người hâm mộ, Ngư Trường kiếm là một trong thập đại danh kiếm của thiên hạ, thái tử đem đoản kiếm hộ thân của mình tặng cho Vô Tấn, cho thấy thái tử coi trọng hắn cỡ nào.

Tuy nhiên Vô Tấn có thể đem một trăm lượng bạc hộ tống vào kinh giải nhu cầu khẩn cấp của thái tử một đường kinh tâm động phách nguy hiểm trùng trùng về mặt này những thị vệ khác thấy mình không so được.

Ngu Hải Lan cùng với Trần Anh không cùng với Vô Tấn lên thuyền rồng mà ở lại quan phẳng, trên thực tế Trần Anh ở lại quan phẳng để chữa thương hơn nữa Vô Tấn cố tình không để thái tử trong thấy Ngu Hải Lan.

Nhưng Vô Tấn cũng không trở về quan phẳng mà ở lại trong thuyền rồng, cùng với đại ca Duy Minh của hắn ở cùng buồng trên tàu.

- Vô Tấn đệ cảm giác thấy thái tử thế nào?

Duy Minh lấy đệm chăn đắp cho đệ đệ của mình rồi nói chuyện với hắn:

- Nói thật ta cũng không ngờ thái tử lạ bình dị gần gũi như vậy đúng là ứng với câu nói kia, trên quan trường địa vị càng cao thì càng dễ nói chuyện, căn bản không xem ta là hộ tào chủ sự còn đem ta ngồi bên cạnh thái tử phải biết rằng ngồi bên cạnh thái tử đều là những hàn lâm học sĩ, không thể tưởng tượng ta cũng có thể.

Duy Minh cảm khái không thôi hắn thấy tiểu đệ của mình một mực không lên tiếng thì không kìm được liếc mắt nhìn hắn thấy hắn tâm thần không tập trung thì liền cười hỏi:

- Sao vậy đệ hình như không cao hứng giống như là sợ thái tử đưa chức quan nhỏ vậy.

- Làm gì có chuyện đó.

Vô Tấn cười khổ một cái rồi lắc đầu:

- Đại ca cũng biết kỳ thực đệ không muốn làm quan đệ chuẩn bị trở về mở tiền trang.

- Đệ còn nói năng ngu ngốc nữa, cái gì mà không muốn làm quan đệ cho rằng ông chủ của Tề Thụy Phúc không muốn làm quan sao? Nếu quả thực cho bọn chúng một chức thứ sử ta cam đoan bọn chúng không muốn làm ông chủ gì hết nữa, có đạo là tất cả đều hạ phẩm chỉ có làm quan là cao quý đạo lý này đệ không hiểu sao?

Nói đến đây tâm niệm của Duy Minh chuyển động hắn hiểu được sự lo lắng của huynh đệ liền ha ha nở ra nụ cười:

- Hóa ra đệ lo lắng cho ta ta một chút ghen tức ta cũng không có đâu ta chỉ cảm thấy vì đệ mà tự hào thôi.

Kỳ thật Duy Minh đã đoán đúng Vô Tấn nhiều ít cũng sợ đại a của mình mất hứng rõ ràng hắn đã cướp đi toàn bộ hào quang của đại ca từ hộ ngân đến hiến ngân toàn bộ là do hắn làm mà đại ca chỉ phụ theo mà thôi phải biết rằng đại ca mới thực sự là hộ tào, trước khi xuất phát Tô Hàn Trinh đã liên tục nói cho hắn trên đường có thể làm chủ nhưng lúc hiến ngân thì phải giao cho đại ca, hắn cũng muốn như vậy chỉ là không ngờ giữa đường gấp gáp căn bản không cho hắn có thời gian thay đổi quan trọng hơn là đại ca lại ở bên cạnh thái tử nếu sau đó để cho Duy Minh hiến ngân thì là khi quân rồi cho nên Vô Tấn trong lòng vẫn có áy náy với đại ca của imnfh.

- Mặc dù đại ca không so đo nhưng làm tiểu đệ đoạt công lao của đại ca đệ cũng cảm thấy bất an.

Duy Minh thấy tiểu đệ của mình phát sinh áy náy thì trong lòng không khỏi cảm động hắn liền khẽ vỗ bả vai của Vô Tấn mà ôn hòa cười nói:

- Đệ không cần phải lo lắng thái tử với tư cách là nhân quân loại chủ phó chi phân thái tử sẽ tinh tường không phá hư quy củ quan phong của ta và đệ khác nhau không thể đơn giản mà phong như vậy đệ được phong quan ta cũng có thể thấy tiền đồ của mình tương lai cũng không thấp hơn lục phẩm, cho nên đệ quan càng lớn ta càng cao hứng có hiểu không?

Vô Tấn gãi gãi đầu:

- Ý của đại ca đệ hiểu chỉ là đệ phong quan cùng với đại ca phong quan khác nhau đệ không hiểu, đại ca có thể giải thích không?

Duy Minh ngồi xuống cười tủm tỉm:

- Cái này thì dài dòng đơn giản nói cho đệ biết, đệ là quan võ ta là quan văn quan võ lên chức xem quân công xem tư lịch mà quan văn thì lên chức xem chiến tích, chiến tích là trải qua kiểm tra đánh giá, hơn nữa quan võ lên chức không hạn chế gì, nhiều trận thắng tăng một lúc lên ba cấp là bình thường hơn nữa cũng không phải từ cửu phẩm mà lên, hôm nay là tiểu binh buổi tối lập nhiều chiến công ngày mai có thể là đại tướng quân, nhưng quan văn thì không được như vậy phải từng bậc mà làm, giống như hình bộ thị lang cao hằng hắn tuy dùng năm năm thời gian từ huyện úy làm lên thị lang nhưng cũng là từng bước mà lên, mỗi năm thăng một ấp, thăng quan thần tốc chỉ ở trường hợp đặc biệt bối cảnh thật lớn, quan viên bình thường từ huyện úy lên thị lang phải chịu ít nhất hai mươi năm, nói chung cấp bậc giống nhau nhưng quan võ so với quan văn vẫn thấp hơn một đẳng cấp cho nên đệ là lục phẩm quan võ cũng chỉ tương đương với thất phẩm quan văn thôi hiểu chưa?

Vô Tấn nghĩ nghĩ hắn nhướn mày lại hỏi.

- Văn chức phải từng bậc thăng cấp đại ca nói như vậy tại sao huynh lại nói huynh được phong thưởng không thấp hơn lực phẩm? Đại ca hiện tại ngay cả cửu phẩm cũng không có.

- Đệ hỏi rất hay.

Duy Minh khẽ cười:

- Đây là diệu dụng của thi cử, thái tử hiện tại không dám phong cho ta vì muốn cho ta đi tham gia khoa cử thi đậu tiên sĩ cao nhất có thể đảm nhiệm huyện lệnh mà huyện lệnh cũng phân chia cao thấp, hạ huyện lệnh là thất phẩm mà thượng huyện lệnh ở kinh đô và các vùng lân cận chính là lục phẩm nếu như ta thi đậu tiến sĩ thì cũng có thể được phong làm thượng huyện lệnh cho nên đệ được phong quan ta thật cao hứng chính là vì duyên cớ này.

Vô Tấn lúc này mới hiểu ra trong lòng cũng thoải mái hơn, xem ra đại ca không giận hắn đây chính là điều mà hắn lo lắng đã như vậy đi ngủ một giấc, hắn đi trên đường độc tố vừa trục xuất thân thể cực kỳ mỏi mệt, hai mắt mở cũng không nổi nữa.

Duy Minh có chút tâm sự chỉ là hắn không hỏi trực tiếp được đành phải lơ đãng tùy ý mà cười nói:

- Chuyện kế tiếp ta phải dốc lòng đọc sách thái tử chuẩn cho ta ở Hoằng văn quán ở Đông phủ, chỗ đó có nhiều hàn lâm học sĩ, vừa vặn cho ta thỉnh giáo, đúng rồi ta quên hỏi đệ, những người khác thế nào rồi cô nương da đen họ Trần còn có Ngu cô nương thế nào rồi?
Bình Luận (0)
Comment