Xa xa, mấy ngàn dân chúng vây xem hưng phấn không thôi, loại đánh nhau này rất ít khi trông thấy, bọn hắn thực là có phúc, tin tức truyền đi rất nhanh, không ngừng có người từ đằng xa chạy tới, rậm rạp chằng chịt, trong ngoài ba bốn vòng.
Vô Tấn cũng đã xuất chiến, hắn ở trên một cây đại thụ cách chiến trường năm mươi bước, đại thụ sinh trưởng ở trong Vương phủ, cành lá rậm rạp duỗi ra ngoài tường viện, che phủ thân ảnh của hắn. Loại quần ẩu này hắn sẽ không tham gia, hắn thích từ bên cạnh công kích, hắn dùng đạn nỏ, đạn ra hàng loạt, từ trong đại thụ mạnh mẽ bắn ra, mỗi lần bắn ra, liền có một binh sĩ của Tú Y vệ kêu thảm ngã sấp xuống. Hắn hạ thủ lưu tình, không có thương tổn người, mà bắn trúng đầu gối, để cho bọn hắn mất đi sức chiến đấu.
Ngắn ngủn trong chốc lát, đã có hơn ba mươi tên Tú Y vệ bị đánh ngã, Bảo Châu cũng phát hiện mánh khóe, nàng giật mình hướng đại thụ nhìn lại, đột nhiên, nàng đã minh bạch, đây là Vô Tấn ra tay, bắn ra chính xác, cùng lực sát thương cường đại làm cho nàng mặc cảm. Nàng so ra còn kém xa lắm, Bảo Châu cảm thấy may mắn, may mắn bọn hắn chưa tỉ thí, nếu không nàng mất mặt chết mất.
Có Vô Tấn trợ giúp, tình thế lập tức thay đổi, tinh thần Bảo Châu đại chấn, nàng hô to một tiếng:
- Đem đám chó này đánh ngã toàn bộ cho ta!
Đúng lúc này, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng rống to:
- Hết thảy dừng tay!
Bảo Châu sợ tới mức run rẩy, nàng biết là ai đã đến, các võ sĩ cũng nghe ra thanh âm, liên tục lui về phía sau. Chỉ thấy Lan Lăng Quận Vương Hoàng Phủ Cương đứng ở trên bậc thang, khuôn mặt vô cùng giận dữ mà nhìn một màn này, hắn đang ngủ trưa, bị bà quản gia đánh thức, chờ đến lúc hắn đuổi ra, đại môn đã loạn thành một đoàn, chỉ thấy binh sĩ Tú Y vệ thống khổ kêu rên đầy đất, đại bộ phận cũng chỉ bị thương, không có tử vong, dù sao đây là Vương phủ, không người nào dám động thủ sát nhân, võ sĩ hộ vệ cũng bị thương bảy tám người, được đồng bạn dìu trở về.
Hoàng Phủ Anh Tuấn bị bắn trúng đầu gối, ngồi dưới đất đứng không dậy nổi, năm sáu tên binh sĩ ở bên cạnh bảo hộ hắn. Hắn đau đớn khó nhịn, nhưng trong lòng dần dần khôi phục lý trí, trông thấy Lan Lăng quận Vương đi ra, trong lòng của hắn bỗng nhiên hối hận, mình hôm nay đã gây tai hoạ rồi.
Hoàng Phủ Cương quay đầu lại, liếc mắt nhìn mũi tên trên tấm bảng, trong lòng của hắn tức giận vạn phần, Tú Y vệ khinh người quá đáng, dám đến quý phủ của hắn khi dễ, hắn đi xuống bậc thang, ánh mắt nghiêm khắc quét về phía Tú Y vệ, nghiêm nghị hỏi Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Lão phu phạm tội gì? Lại đem Tú Y vệ đến truy nã?
Lan Lăng quận Vương từng là Hà Lũng tiết độ sứ, hắn có một uy nghiêm mà thường nhân không bì kịp, hơn nữa hắn là Thái úy đương triều, một trong triều đình Tam lão. Lúc hắn tức giận, thì có một khí phách bức người, làm cho binh sĩ Tú Y vệ đều run rẩy, Hoàng Phủ Anh Tuấn sợ tới mức thanh âm phát run:
- Lão Vương gia, không có... nghiêm trọng như vậy!
- Hừ! Thánh chỉ của các ngươi đâu?
Hoàng Phủ Anh Tuấn triệt để há hốc mồm, hắn bắt đầu ý thức được, sự tình trở nên nghiêm trọng, hắn vẻ mặt cầu xin giải thích:
- Là do Hoàng Phủ Vô Tấn khi nhục ta, hắn nói có giỏi thì đến Lan Lăng Vương phủ bắt hắn, vãn bối nhất thời xúc động, chứ không phải thật tâm muốn mạo phạm lão Vương gia.
Hoàng Phủ Bảo Châu căm tức vô cùng, đánh cho cả buổi, nguyên lai là tên khốn kia gây họa, hắn lại không ra mặt, để cho nàng động tay động chân, thật là khốn kiếp?
Nàng hừ một tiếng, đang muốn mở miệng, đã thấy tổ phụ quay đầu lại, hung hăng trừng nàng một cái, nàng không dám lên tiếng nữa. Tổ phụ bao che khuyết điểm đã không phải một ngày, nàng bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, Hoàng Phủ Vô Tấn này, đến tột cùng là người nào, vào Kinh liền gây tai hoạ cho quý phủ nàng, tổ phụ còn che chở hắn như vậy.
Lan Lăng quận Vương vốn muốn truy cứu đến cùng, đi đến chỗ hoàng đế cáo trạng, nhưng nghe nói có liên quan đến Vô Tấn, hắn liền không muốn nhiều chuyện, chỉ lạnh lùng nói:
- Niệm tình ngươi trẻ người non dạ, không so đo với ngươi, các ngươi toàn bộ cút mau!
Hoàng Phủ Anh Tuấn được đại xá, hắn cuống quít khoát tay:
- Đi mau!
Hai gã binh sĩ Tú Y vệ nâng hắn dậy, những tên còn lại thì nâng đồng bạn bị thương, chật vật đào tẩu, dân chúng vây xem truyền đến từng đợt cười vang, lông mày Lan Lăng quận Vương nhíu lại, chỉ sợ chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp toàn thành.
Hoàng Phủ Cương lo lắng không sai, cơ hồ chỉ ngắn ngủn một canh giờ, sự kiện Tú Y vệ đại náo Lan Lăng vương phủ, liền truyền khắp Kinh thành, đây tuyệt đối là một chuyện hấp dẫn người nghe, đầu đường cuối ngõ, từu lâu quán trà, khắp nơi đều nghị luận việc này, các loại phiên bản tầng tầng lớp lớp. Có người nói mối hận cũ giữa Lan Lăng quận Vương cùng hoàng thúc bộc phát, cũng có người nói là người của Quận Vương phủ chọc giận Tú Y vệ, lại có người nói là Thân Quốc Cữu cùng Lan Lăng quận Vương ma sát với nhau, nhưng nhiều nhất chính là về Hoàng Phủ Bảo Châu, về phần tại sao cùng nàng có quan hệ, các loại thuyết pháp kia càng phô thiên cái địa.
Buổi chiều, chuyện này được Môn Hạ Tỉnh phụ trách dò xét dân ý khẩn cấp tấu lên hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức.
Trong Ngự thư phòng, hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức lạnh lùng nhìn thoáng qua Đại tướng quân Tú Y vệ Cao Duyệt, hắn vỗ bàn một cái:
- Ngươi giải thích cho trẫm, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Cao Duyệt cúi đầu, thỉnh thoảng vụng trộm lau mồ hôi trên trán, trong nội tâm sớm đem Hoàng Phủ Anh Tuấn nguyền rủa đến Tây Thiên.
Sự tình rất đơn giản, nhưng Hoàng Phủ Anh Tuấn tự tiện điều hơn trăm người ra khỏi doanh hắn lại khó giải thích, hắn bình thường rất ít ước thúc, thói quen mắt nhắm một mở. Hiện tại đã xảy ra chuyện, tuy hắn không có liên quan, nhưng câu hỏi của hoàng thượng, hắn không thể không trả lời.
- Thần cũng điều tra qua, nguyên nhân phát sinh từ chuyện Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ đánh nhau ở tửu lâu, vi thần sẽ nghiêm trị người gây ra họa!
Cao Duyệt rất giảo hoạt, đem Mai Hoa vệ kéo xuống nước, đây không phải trách nhiệm một mình hắn.
Hoàng Phủ Huyền Đức nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy mà nhìn hắn, phảng phất muốn xem thấu tâm tư của hắn, Cao Duyệt trong nội tâm một hồi sợ hãi. Hắn bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, nếu như hắn trực tiếp nhận sai, Hoàng Thượng sẽ tạm tha cho hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn tự cho là thông minh, đem Mai Hoa vệ lôi ra đệm lưng, cái này không phải nói hắn đang trốn tránh trách nhiệm sao?
Cao Duyệt chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống, cuống quít dập đầu:
- Vi thần có tội, là vi thần bình thường ước thúc không nghiêm, cho nên bọn hắn mới dám tự tiện mang binh ra doanh, còn dám bao vây Quận Vương phủ. Vi thần là Đại tướng quân, có trách nhiệm cao nhất, thỉnh bệ hạ nghiêm trị.