Vô Tấn khẽ giật mình, hắn không hiểu ý tứ của Giang Yêm:
- Ngũ gia, ta không hiểu, ta lập tức phải đi Sở Châu nhận chức, sao có thể kiêm nhiệm chức vị của Mai Hoa vệ?
Vô Tấn tâm niệm xoay chuyến, đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ Mai Hoa vệ muốn ở Sở Châu mở một phân đà?
Giang Yêm nhẹ gật đầu, Hoàng Phủ Cương nói cho hắn biết, Vô Tấn rất
thông minh, hiện tại xem ra, quả nhiên không tệ, hắn liền cười nói:
- Chính xác ra, không gọi là phân đà, mà gọi là chi vệ, đây là danh tự
mà hoàng đế gọi, qua ít ngày nữa sẽ chính thức tuyên bố, Mai Hoa vệ cùng Tú Y vệ, đồng thời mở rộng, ngoại trừ thành lập ở Dự Châu cùng Ung châu ra, sẽ thành lập tiếp ở U Châu, Tề Châu cùng Sở Châu, mỗi nơi thành lập một chi vệ, biên chế của mỗi Châu là ba ngàn quân, chi vệ trưởng là
Tướng quân, cho nên ta muốn an bài ngươi làm Tướng quân Mai Hoa vệ của
chi vệ Sở Châu.
- Thế nhưng...
Vô Tấn chần chờ thoáng một lát, lại hỏi:
- Để cho ta kiêm nhiệm Tướng quân Mai Hoa vệ của Sở Châu, cái đó đương nhiên là tốt, chỉ là hoàng đế sẽ đồng ý sao?
- Cái này không có vấn đề, tất cả chi vệ Tướng quân hiện tại đều là
kiêm chức, đây là ý tứ của hoàng đế, ta cũng nói Tướng quân chi vệ Sở
Châu do ngươi đảm nhiệm, hoàng đế cũng không phản đối, nhưng khi ta nói
đến chuyện chọn Tướng quân chi vệ của Tú Y vệ, hắn lại phản đối, điều
này nói rõ, hắn đã ngầm đồng ý chọn ngươi làm Tướng quân Mai Hoa vệ ở Sở Châu.
- Vậy Tướng quân của Tú Y vệ ở Sở Châu là ai?
Giang Yêm lắc đầu:
- Hiện tại vẫn chưa chọn ra, vốn ta đề cử Thiệu Cảnh Văn đảm nhiệm chức này, nhưng ý tứ của hoàng đế là Thiệu Cảnh Văn không thể rời kinh, ta
đoán chừng sẽ là người của Tề Vương.
- Tề Vương?
Vô Tấn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:
- Hẳn là Tướng quân của Tú Y Vệ hoặc Mai Hoa vệ ở Tề Châu, là người của Thái tử cùng Thân Quốc Cữu?
- Suy một ra ba, trẻ con dễ dạy!
Giang Yêm vuốt râu cười nói:
- Không sai, mục đích mà hoàng đế mở rộng Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, thật ra chính là giám thị quân phiệt các nơi, thế lực chủ yếu của Sở Châu là Sở Vương cùng Thân Quốc Cữu, cho nên ngươi mới có thể đảm nhiệm Tướng quân Mai Hoa vệ ở Sở Châu, còn việc hoàng đế không đồng ý cho Thiệu
Cảnh Văn đi Sở Châu, nguyên nhân nhất định là ở Tề Vương, về phần sẽ là
ai, ta tạm thời cũng không biết.
Vô Tấn nhẹ gật đầu, liền đáp ứng:
- Ta rất nguyện ý tiếp tục lưu lại Mai Hoa vệ, mặt khác, ta hy vọng có thể sớm nhìn thấy thủ hạ của ta một chút.
- Cái này ngươi yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi, chi vệ của Mai Hoa vệ
Sở Châu, biên chế tổng cộng ba ngàn quân, trong đó một ngàn quân là từ
trong kinh phái ra, còn hai ngàn quân khác, là điều từ quân đội thường
trú của địa phương, một ngàn quân trong kinh này, là của tam quân nhất
phủ, đây là tinh nhuệ của Mai Hoa vệ, có thể so với Tú Y vệ nhất quân
nhất phủ của Thiệu Cảnh Văn, Đô úy tướng quân cùng hai Quả Nghị Đô úy
ta cũng đã điều đi, hai Quả Nghị Đô úy tân nhiệm, đều là ta mới đề bạt
từ Giáo úy lên, cả hai đều là đệ tử của Lương Vương, ngươi bây giờ tạm
thời được tấn phong làm Đô úy, có thể cùng bọn họ gặp mặt.
Vô Tấn rốt cục đã tin tưởng lời nói của Hoàng Phủ Cương, thế lực của sáu dũng sĩ Tấn An xác thực rất lớn, Các lão của Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ,
không ngờ cũng là một trong Tấn An lục dũng sĩ, hắn nắm giữ quyền điều
động nhân sự từ Tướng quân trở xuống của Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ.
Chính bởi vì có tồn tại của sáu dũng sĩ Tấn An, hắn có thể một bước lên
trời, từ một tiểu thương nhân thăng làm Lương Quốc công, Phó Đô đốc thuỷ quân Sở Châu, hiện tại lại kiêm nhiệm Tướng quân Mai Hoa vệ ở Sở Châu.
Hiện tại, Vô Tấn đã không có cảm giác mơ mơ hồ hồ như lúc trước. Lúc
đầu, hắn rất phản cảm vì hết thảy do người định đoạt, mình tựa như một
người gỗ, hiện tại, loại cảm giác này đã không còn.
Đây cũng là chuyện hiển nhiên, bản thân hắn không có một chút căn cơ,
hắn muốn kế thừa Đại Nghiệp phục hưng, bằng lực lượng của mình hắn, làm
sao có thể làm được, tựa như ở Đông Hải nhìn lên Phong Châu, bằng hai
chân của hắn, muốn leo lên đỉnh núi không biết phải đến năm nào tháng
nào, càng có khả năng chết giữa đường, hắn chỉ có thể mượn nhờ các
loại lực lượng, trước một bước đến chân núi, sau đó bố trí các quân cờ,
hắn mới có thể từng bước một leo lên đỉnh núi.
Nghĩ thông suốt điểm này, nên những an bài của Tấn An di lão, hắn đã có thể vui vẻ tiếp nhận.
Vô Tấn bỗng nhiên nhớ đến chuyện cũ, lúc trước, tổ phụ Hoàng Phủ Bách
Linh cho hắn một vạn lượng ngân phiếu, đã từng nói với hắn, đại ca sở dĩ không có ngân phiếu, là vì phụ thân của hắn, đã vì con đường làm quan
của đại ca mà an bài hết thảy.
Vô Tấn giờ mới hiểu được, hắn hiện tại có được hết thảy, là phụ thân đã
sớm an bài, vốn phải là thuộc về đại ca, nhưng Tấn An di lão không hài
lòng với đại ca, mà coi trọng mình hơn, nên di sản mà phụ thân lưu cho
đại ca, đều bị hắn kế thừa.
Phát hiện chuyện này, lại để cho hắn có chút tỉnh ngộ, hắn có được hết
thảy đều là di sản của phụ thân lưu lại, nếu là như vậy, hắn đương nhiên có thể an tâm thoải mái mà tiếp nhận.
Chỉ là như vậy thì có chút có lỗi đại ca, trong nội tâm Vô Tấn cười khổ, hắn cưỡi ngựa theo sau Triệu tham quân hướng quân doanh của Mai Hoa vệ ở ngoài thành mà đi.
Tuy trụ sở của Mai Hoa vệ cùng Tú Y vệ ở trong Hoàng thành, nhưng vì
Hoàng thành chật hẹp, không cách nào trú binh quá nhiều, bởi vậy quân
doanh của Mai Hoa vệ cùng Tú Y vệ đều ở ngoài thành, một đông một tây,
Mai Hoa vệ đóng quân ở Đông thành, ra khỏi thành môn không đến năm dặm,
là một quân doanh chiếm diện tích gần hai trăm mẫu, có tường cao bảo vệ
xung quanh.
Mai Hoa vệ có biên chế một vạn quân, chia làm tam quân, mỗi quân ba ngàn người, còn một ngàn quân khác, là do trụ sở trực tiếp điều động, trú
đóng ở trong trụ sở, bảo hộ trụ sở, quân đội còn lại đều ở ngoài thành.
Vô Tấn cùng Triệu tham quân cưỡi ngựa chạy đến quân doanh của Mai Hoa
vệ, hướng doanh môn thủ vệ đưa ra quân bài của bọn hắn, sau đó trực tiếp tiến vào quân doanh.
Trong quân doanh cực kỳ rộng lớn, mấy chục lều trại của quân doanh được
sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, trước lều trại có ba cột cờ treo cao, đây là ký hiệu phân chia tam quân, bọn hắn muốn tìm là đệ tam quân, nên hướng
đại kỳ có cán đen mà tới.