Vô Tấn lúc này bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác:
- Kinh Nương ta quên mất không hỏi cậu của ngươi thế nào rồi?
- Cậu của thiếp ra tù rồi, quan phủ phán cậu trong sạch ngày hôm qua buổi sáng đa dọn nhà, thái lão gia thưởng cho chúng ta một tòa.
- Đợt lát nữa, ngươi dẫn ta đi xem bọn họ.
- Công tử không phải muốn trực tiếp tới quân doanh sao?
- Quân doanh buổi chiều đi cũng được không có gì đáng ngại.
Vô Tấn lấy ra một chồng bản vẽ phác thảo hắn khó dằn nổi rồi.
- Kinh Nương bây giờ chúng ta xuất phát.
Lan Lăng quận vương cho cậu mợ Kinh Nương ở vào một gian nhà nhỏ, có hai mươi mấy phòng ốc trước sau đều có sân nhỏ, hậu viện còn có một cây hòe cao lớn.
Trước mắt chính là nhà của cậu và mợ Kinh Nương, buổi sáng Lan Lăng quận vương đã dừng xe ngựa trước tòa nhà, biểu muội của Kinh Nương bây giờ lại nghe thấy thanh âm thì vội vàng nhìn ra, thấy biểu tỷ thì kêu lên:
- Biểu tỷ.
Nàng kêu lên một tiếng chạy vội ra, lại thoáng dừng bước nàng nhìn thấy Vô Tấn, liền hoan hô, biểu muội của nàng tên là A Bảo lớn lên rất thanh tú, nàng tới trước Vô Tấn mà thi lễ:
- Tham kiến công tử.
Vô Tấn hôm trước đã gặp nàng, khi đó nàng hoảng sợ căn bản không dám tới chào hỏi, biểu muội Kinh Nương lớn lên tươi ngon mọng nước, trong lòng Vô Tấn cũng thầm ưa thích hắn liền lấy ra một viên ngọc châu như trứng chim bồ câu đưa cho nàng rồi cười nói:
- Đây là lễ gặp mặt cho ngươi.
- Cái này...
A Bảo không dám thu, nhìn tỷ tỷ như muốn cầu viện, Kinh Nương cũng thấy Vô Tấn không bạc đãi người nhà của mình thì vui mừng liền gật đầu với biểu muội, tỏ vẻ nàng có thể nhận lấy. A Bảo mới thẹn thùng tiếp nhận viên minh châu, nàng nhìn thấy bảo châu sáng ngời thì vô cùng yêu thích, lớn như vậy mà nàng chưa thấy đồ đẹp như thế liền vội vàng thi lễ:
- Đa tạ công tử.
- Không cần khách khí, A Bảo cô nương, cha mẹ cô nương thế nào rồi?
- Mẫu thân tốt hơn nhiều rồi, phụ thân cũng đang dưỡng thương ở trên giường, công tử mời ghé vào phòng.
Vô Tấn cùng với tỷ muội hai người đi vào trong tiểu viện, vừa vặn mợ của Kinh Nương cũng từ trong bếp đi ra bệnh của nàng cần phải cầm máu, dùng thuốc tốt bổ dưỡng hiện tại thân thể đã khôi phục rất nhanh có thể đứng dậy nấu cơm rồi.
Mợ của Kinh Nương họ Vương lúc còn trẻ là một nữ tử vui vẻ, lớn lên vô cùng mỹ mạo, nàng bị một lão gia của đại gia đình nhìn trúng, muốn lấy nàng làm thiếp nhưng nàng kiên quyết không chịu gả cho tình lang của mình chính là cậu của Kinh Nương, tuy thời gian trôi qua gian khổi nhưng vợ chồng ân ái nhau vô cùng hạnh phúc.
Lần này trong nhà nàng không may gặp đại nạn, nếu như không phải nhờ Vô Tấn cứu giúp thì trượng phu tính mạng khó có thể bảo toàn, hơn nữa vận mênh của ba mẹ con nàng sẽ trở nên thê thảm khiến cho nàng vô cùng cảm kích Vô Tấn.
Vương thị liếc thấy Vô Tấn cho dù nàng chưa từng gặp qua Vô Tấn nhưng Kinh Nương thân mật lôi kéo tay của nàng nàng lập tức biết rõ đây là ân nhân của nàng đã tới, nàng liền quỳ xuống trước mặt Vô Tấn:
- Ân công nhận lễ của ta.
Đây chính là điều mà Vô Tấn cảm thấy khó chịu nhất, động một chút là quỳ xuống tạ ơn, khiến cho hắn thật cảm thấy không tự nhiên ,hắn nháy mắt một cái Kinh Nương liền tiến lên đỡ dậy khẽ nói với nàng:
- Mợ từ nay về sau không cần phải đa lễ như vậy tất cả mọi người đều là người một nhà.
Vương thị thấy Kinh Nương cũng không trang điểm nhưng dung nhan kiều diễm vô cùng nàng là người từng trải trong lòng lập tức hiểu rõ, đây chính là trải qua thoải mái dung nhan cũng xinh đẹp hơn trong lòng nàng có phần vui mừng nhưng cũng áy náy, vì cứu bọn họ mà Kinh Nương phải ủy thân cho Vô Tấn.
Nàng kỳ thật nghĩ đúng là như vậy, ngay từ đầu Kinh Nương xác thực cứu cậu của mìn mà hiến thân, nhưng về sau sự biến hóa tinh tế trong lòng nàng thì ngay cả vương thị cũng không hiểu nổi.
Vương thị vội vàng cười nói:
- Công tử ăn cơm chưa?
- Đa tạ mợ, tùy tiện làm một chút.
Vô Tấn xưng hô thế này khiến cho trong lòng Kinh Nương nhảy dựng nàng lập tức vừa ừng vừa sợ công tử cũng gọ là vợ như vậy chính là nói công tử muốn cho nàng danh phận thực sự, nữ tử tâm tư phần lớn tỉ mỉ, đáp án này khiến cho khóe mũi nàng cay cay.
Nàng vội vàng kéo tay của Vô Tấn:
- Công tử thiếp dẫn công tử đi gặp cậu.
Vô Tấn gật gật đầu trong tay của hắn cầm một cái bọc màu đen, đi cùng với Kinh Nương tới hậu viện, vào một gian phòng ốc, căn phòng tràn ngập mùi thuốc, một trung niên am tử ở trên giường, tướng mạo thanh tú nhìn là biết người chính phái.
- Cậu.
Kinh Nương nhanh chóng bước tới cười nói:
- Hôm nay tốt hơn chưa?
Kinh Nương tám tuổi mất cha, mười tuổi mất mẹ, cậu nàng nuôi nàng bảy năm, tuy gia cảnh không tốt nhưng đối với nàng yêu thương vô cùng, tình cảm của bọn họ rất sâu
Cậu Kinh Nương họ Trần, nghệ danh là Trần Cẩm Đoạn, là một nhạc sĩ và cũng là một nghệ nhân vô cùng khéo tay, thân thể của hắn không bị gì nhiều, hai chân chỉ tạm thời bị thương tích không thể cử động mà thôi.
Hắn tuy là nhạc sĩ nhưng cũng rất có kiến thức thấy Vô Tấn khí chất bất phàm cũng đoán được đây là ân nhân của mình
- Cậu vừa mới khỏi không cần đứng lên cứ nằm tĩnh dưỡng.
Trần Cẩm Đoạn sửng sốt sau đó hắn nhìn thấy cháu gái của mình ngượng ngùng thì biết rõ nguyên nhân, liền cười gật đầu:
- Kinh Nương có thể cùng công tử cũng là phúc khí của nàng.
Vô Tấn thấy y rất hiền hòa trong lòng có hảo cảm lấy một cái ghế ngồi xuống, Kinh Nương thì cất tiếng nói:
- Công tử người cùng cậu nói chuyện thiếp đi giúp mợ nấu cơm.
Kinh Nương ra ngoài rồi trong phòng chỉ còn lại Vô Tấn và Trần Cẩm Đoạn, Vô Tấn cười nói:
- Không biết tương lai cậu có tính toán gì không?
Trần Cẩm Đoạn thở dài một tiếng:
- Được công tử và vương gia chiếu cố, ta có cơ hội vào năm bốn mươi tuổi gây dựng sự nghiệp ta định ở kinh thành mở một cửa hàng nhạc khí.
- Vậy vị trí cửa hàng cân nhắc thế nào?
Trần Cẩm Đoạn suy nghĩ rồi nói:
- Nếu có thể ta muốn ở gần phía nam thành phố mở một cửa hàng, làm nhạc khí mấu chốt là cần danh tiếng , vị trí không cần trọng yếu, trước cứ từ từ mà làm, một hai năm sau sẽ có thu hoạch.
- Vậy không bằng làm ở ngay tại nam thành, cậu đi tìm cửa hàng phí tổn ta mang tới, đã làm thì không thôi ,làm một cửa hàng thật lớn, nếu không đợi vài năm nữa tóc sẽ bạc mất.
Trần Cẩm Đoạn cười khổ một tiếng, tuy Vô Tấn rộng rãi nhưng hắn không thể đón nhận tiếp ân huệ nữa được.