Ba ngày trước hắn mới biết được chuyện của huynh đệ ngốc nghếch Vô Tấn của mình Vô Tấn một bước trở thành hoàng tộc, sau khi trở thành Lương vương được phong làm Lương quốc công, trong lòng của hắn rất phức tạp, có một loại thương cảm mất đi huynh đệ đồng thời cũng cảm thấy cao hứng vì huynh đệ, nhưng sâu trong lòng hắn lại có một cảm giác ghen ghét ức chế khó tả.
Huynh đệ lên trời rồi mà hắn vẫn phải giãy dụa ở dưới đất, tại sao trời xanh lại không cho hắn cơ hội này?
Cho dù Tông Chính Tự đã thừa nhận Vô Tấn không phải là con cháu ở Đông Hải Hoàng Phủ thị nhưng Duy Minh biết rõ Vô Tấn chính là anh em ruột của hắn, đệ đệ của hắn sinh hạ chưa tới một canh giờ mẫu thân đang mang cho hắn xem, hắn còn biết ở tai bên trái của đệ đệ có một nốt ruồi đỏ.
Nốt ruồi đỏ này cho tới nay vẫn còn, làm sao chuyện này có thể là giả dối được, đây chính là Lương vương gia tộc cố ý lộng truyền, tuy nhiên hắn cũng không định bóc trần bí mật này, huynh đệ là hoàng tộc đối với hắn mới có lợi.
Thương cảm, cao hứng ghen ghét đủ loại cảm giác phức tạp, nhưng bao trùm vẫn là sợ hãi, đây là sợ hãi mà hắn đã cất giấu bao năm qua, tuy nhiên trải qua sinh hoạt yên lặng khiến cho hắn không lộ ra.
Nhưng từ khi Vô Tấn trở thành hoàng tộc thì sợ hãi của hắn bắt đầu bành trướng, bắt đầu khiến cho hắn ngày càng lo nghĩ, hắn biết rõ huynh đệ rung thân biến chuyển thành Lương vương cũng không phải là điều ngẫu nhiên.
Bởi vì thân thế của hắn cất giấu một loại bí mật khiến cho thế nhân phải khiếp sợ, đó là phụ thân của hắn là ai?
Hắn từ nhỏ đã cảm thấy được phụ thân của mình vô cùng thần bí, thường xuyên giam mình ở trong phòng, cả đêm không ngủ đối với huynh đệ bọn họ cơ bản chẳng quan tâm, ngẫu nhiên mới nhớ tới, đối với bọn họ thường ôm khóc, cảm xúc vô cùng không ổn định, còn không chỉ một lần ở trong mộng gọi phụ hoàng mẫu hậu, muốn đoạt lại ngôi hoàng đế, huyết tẩy thiên hạ.
Phụ thân của hắn khi lâm chung đã từng nói qua, một khi thân phận của y bị bạo lộ thì Đại Ninh vương triều sẽ nhấc nên một hồi gió tanh mưa máu, hắn nhớ kỹ lời nói khi lâm chung của phụ thân.
Phụ thân của hắn tên là Hoàng Phủ Thiên Trúc nhưng tổ phụ chính miệng đã nói cho hắn biết phụ thân tên là Thiên Phượng, lần này đi Hoằng Văn Quán học tập, Duy Minh cuối cùng cũng đã tìm được một gia phả hoàng tộc nguyên vẹn, Tấn An hoàng đế tên là Hoàng Phủ Tễ, huynh đệ của hắn Sở vương là Hoàng Phủ Chiêu, chính là Thịnh Tông hoàng đế sau này, kế tiếp là Hoàng Phủ Huyền Đức, tuy nhiên trong gia phả không có tên hậu nhân của Hoàng Phủ Tễ, cho người ta một ảo giác, Hoàng Phủ Tễ không có con cho nên Thịnh Tông kế vị.
Nhưng phần gia phả này đã có danh tự của con Hoàng Phủ Tễ được ghi rành mạch Hoàng Phủ Thiên Phượng.
Gia phả này khiến cho sợ hãi của Hoàng Phủ Duy Minh được gia tăng thêm mười phần, hóa ra hắn cũng là hoàng tộc, cũng là cháu của hoàng đế giống như Vô Tấn.
Phát hiện này khiến cho Hoàng Phủ Duy Minh những ngày sau tràn ngập vào sự sợ hãi, hắn là người đọc sách dĩ nhiên hiểu rõ, hắn sẽ gặp kết quả gì nếu như bí mật này được tiết lộ ra, không chỉ hắn, vợ hắn con của hắn đều chết không có đất chôn.
Hai ngày nay Hoàng Phủ Duy Minh đã dần tỉnh táo lại, hắn đã bắt đầu ý thức lần này có lẽ là một cơ hội của hắn, cơ hội triệt để cắt đứt với Tấn An hoàng đế, một khi Vô Tấn không còn là huynh đệ ruột của hắn thì sau này cháu của Tấn An hoàng đế chỉ là Vô Tấn chứ không phải là hắn.
Cho dù trong lòng hắn vẫn cảm thấy thất lạc và tự trách, nhưng Hoàng Phủ Duy Minh tuyệt đối không muốn liên quan tới Tấn An hoàng đế nữa, đây không phải là vinh quang hoàng tộc mà là một loại tai nạn khiến người ta phải sợ hãi.
Hoàng Phủ Duy Minh thở dài một hơi nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, không biết phụ thân trên trời linh thiêng có tha thứ cho sự ích kỷ của hắn không?
Ở sau lưng truyền tới từng bước chân, Hoàng Phủ Duy Minh cho rằng là người hầu của hắn liền cất tiếng:
- Không cần thúc dục, ta sẽ nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Không có người trả lời, Duy Minh quay đầu nhìn lại thì lập tức hoảng sợ, chỉ thấy thái tử Hoàng Phủ Hằng ở phía sau tươi cười nhìn hắn, hắn cuống quýt quỳ xuống:
- Ty chức không biết thái tử giá lâm, thất lễ xin thái tử thứ lỗi.
- Ta phải xin lỗi ngươi mới đúng quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi.
- Không không điện hạ không quấy rầy, xin mời điện hạ vào trong phòng ngồi.
Hoàng Phủ Hằng lắc đầu, hắn nhìn con đường nhỏ bên cạnh.
- Chúng ta đi một chút.
Hắn chắp tay sau lưng đi tới đầu đường, Duy Minh theo sát bên cạnh, rón rét ngừng thở trong lòng cảm thấy không tự nhiên, kỳ thật huyết thống của y so với Hoàng Phủ Hằng còn cao quý hơn nhiều, hiện tại phải là Hoàng Phủ Hằng đi sau y mới đúng.
- Duy Minh ngươi đang nghĩ gì vậy?
Hoàng Phủ Hằng cảm thấy hơi thở hơi loạn của Duy Minh thì dừng bước cười hỏi.
Hoàng Phủ Duy Minh cả kinh, ý thức huyết thống trong đầu của y lập tức biến mất vô ảnh vô tung, Hoàng Phủ Duy Minh cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng trong lòng thầm nghĩ mình chán sống rồi sao?
Y lập tức cung kính trả lời:
- Bẩm điện hạ, thuộc hạ lo nghĩ chuyện khoa cử cho nên trong lòng hơi loạn.
Hoàng Phủ Hằng gật đầu, Hoàng Phủ Duy Minh cũng chỉ có thể vì chuyện này mà lo lắng thôi, hắn liền cười nói:
- Ta hôm nay chính là muốn nói chuyện khoa cử với ngươi, mang cho ngươi một viên thuốc an thần.
Hắn chắp tay sau lưng đi về phía trước, Duy Minh liền theo sát hắn, lúc này hắn đã hoàn toàn đem chuyện của phụ thân dứt bỏ, trong lòng tràn đầy khát vọng với liều thuốc an thần mà thái tử nói.
- Xế chiều hôm nay, ta đi gặp phụ hoàng nói tới chuyện khoa cử, ta thấy bên trong khoa cử có nhiều đại tài như Triệu Bá Luân Mã Ứng Sơ nhưng ta chỉ đề cử ngươi ngươi biết ta đánh giá ngươi thế nào không?
Duy Minh cảm thấy một cảm giác được sủng ái, thái tử ở trước mặt phụ hoàng nói tốt cho mình, trong lòng hắn vô cùng cảm động liền từ từ nói:
- Nguyện nghe thái tử nói tỉ mỉ.
Hoàng Phủ Hằng cười cười.
- Ta nói với phụ hoàng, Triệu Bá Luân Mã Ứng Sơ bọ họ chỉ có thể nghe nói bọn họ có học vấn làm Hàn Lâm cung phụng có thể, nhưng muốn cho bọn họ thống trị quốc gia chỉ sợ bọn họ ngay cả một tiểu huyện cũng làm rối tinh rối mù, Hoàng Phủ Duy Minh học vấn tuy có thể kém bọn họ nhưng là một nhân tài, hiện tại có thể đủ khả năng làm huyện lệnh một phương, tương lai có thể trở thành quận thủ tể tướng.
Hoàng Phủ Hằng nói khiến cho Hoàng Phủ Duy Minh rất cảm động, y vội vàng quỳ xuống:
- Ơn tri ngộ của điện hạ, thuộc hạ khắc trong tâm khảm.
Hoàng Phủ Hằng vội đỡ hắn dậy rồi cười nói:
- Ngươi không cần phải quỳ, tài học của ngươi so với huynh đệ của ngươi thì hắn vẫn mạnh hơn ngươi nhiều lắm.
Duy Minh trầm mặc sau nửa ngày nói:
- Hắn đã không còn là huynh đệ của thuộc hạ.