Hoàng Tộc

Chương 393

Hắn thản nhiên nói:

- Các vị miễn lễ!

Mọi người liên tục đứng lên, nguyên một đám tâm tình bất định mà nhìn qua hắn, không có người nào dám rời đi, cũng không dám nói lời nào. Vô Tấn nhìn lướt qua mọi người, lạnh lùng nói:

- Vừa rồi ta còn tưởng rằng mình đi nhầm địa phương, cho rằng đi vào một tòa miếu hoang phế nhiều năm, lại không nghĩ rằng nơi này là phủ Đô đốc của thuỷ quân Sở Châu, đường đường Tam phẩm nha môn, lại để cho người không thể tưởng được, ta thấy miếu Thành Hoàng cũng ngăn nắp hơn nơi đây!

Mọi người nghe ra Đô đốc mỉa mai, đều cúi đầu, có người hổ thẹn, có người xấu hổ và giận dữ, có người bất mãn, cũng có người không cho là đúng, Tào Trưởng sử thở dài nói:

- Đô đốc có chỗ không biết, thật sự là kinh phí quá ít, triều đình mỗi tháng phát xuống bổng lộc cho chúng ta, chỉ còn có năm lượng bạc, vừa đủ thuê hai hạ nhân nấu nước, thật sự là không có tiền tu sửa, ngay cả tiền văn chương cùng tiền than củi cũng dựa vào tiền thuê phòng để giải quyết, mong Đô đốc thông cảm.

Vô Tấn sững sờ, hắn mới vừa rồi còn suy nghĩ, Tam phẩm nha môn, sao tất cả đều ở trong một cái sân nhỏ, hiện tại hắn mới hiểu, đoán chừng là tất cả các căn phòng khác đều cho thuê rồi, trong lòng của hắn lập tức tức giận lên.

- Không đủ tiền, sao không đến hỏi Bộ Binh, Bộ Binh không cho, vậy hướng Giám quan của Ngự Sử đài vạch tội bọn hắn, nào có quan lại uất ức như các ngươi, ngay cả nha môn cũng cho thuê, khó trách nhắc đến thuỷ quân nha môn, các huynh đệ đều vẻ mặt khinh thường, chính là vì các ngươi quá nhu nhược.

Mọi người thấy tân nhiệm Đô đốc tức giận, đều sợ tới mức cúi đầu xuống, thậm chí nghĩ đợi lát nữa Đô đốc kiểm tra quân vụ của mình, cầm không ra làm sao bây giờ? Đây chính là muốn bị cách chức ah.

Tào Trưởng sử đỏ bừng cả khuôn mặt, hắn lau mồ hôi trên trán, vô cùng xấu hổ nói:

- Là ty chức vô năng, ty chức nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm.

Mọi người cũng đi theo thỉnh tội:

- Chúng ty chức vô dụng, xin Đô đốc trách phạt!

Vô Tấn thở dài, hướng chúng nhân nói:

- Sự tình trước kia cùng ta không quan hệ, ta cũng không trách phạt các ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, phủ Đô đốc phải triệt để thay đổi, tất cả các ngươi cởi áo bông ra cho ta, bắt đầu làm việc, nhổ sạch cỏ dại trước đại môn, đại môn một lần nữa sơn lại, tường cùng mái lợp xây mới, còn có, hôm nay đem nha môn thu hồi toàn bộ lại cho ta, không được cho thuê nữa.

Không để cho Tào Trưởng sử mở miệng, Vô Tấn lấy ra năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho hắn:

- Thiếu cái gì thì lập tức đi mua, do Tào Trưởng sử toàn quyền phụ trách, buổi sáng ngày mai ta lại đến, nếu như vẫn là lười biếng rách nát như vậy, tất cả mọi người toàn bộ cách chức, ta báo cáo Hoàng Thượng giải tán thuỷ quân Đô đốc phủ!

Nói xong hắn quay người lại, bước nhanh đi ra.

Trong sân, một đám quan viên đều hai mặt nhìn nhau, có người thấp giọng nói:

- Giải tán phủ Đô đốc, vậy hắn còn làm Đô đốc gì nữa?

Tào trưởng sử dù sao cũng là quan lại Tứ phẩm, kiến thức so với mọi người cao hơn một chút, hắn đứng trên mặt ghế đá hướng chúng nhân nói:

- Các vị, ta cảm giác vị tân nhiệm Đô đốc này cùng tiền nhiệm hoàn toàn bất đồng, hắn rất cường thế, lại là Hoàng tộc, hắn đảm đương thuỷ quân Đô đốc, chúng ta coi như thay đổi thời vận, mọi người nghe sắp xếp của ta, chúng ta phải làm tận sức, để cho hắn biết, thuỷ quân Đô đốc phủ cũng không phải nhu nhược như vậy, mọi người cùng nhau hành động!

Một quan viên lớn tuổi khác cũng nói:

- Trưởng sử nói đúng, vị tân nhiệm Đô đốc này cùng tiền nhiệm thật sự bất đồng, tiền nhiệm lúc nào bỏ tiền qua cho chúng ta? Tân Đô đốc đã bỏ tiền cho chúng ta, nói rõ hắn đối với chúng ta còn có hi vọng, chúng ta cũng không nên phụ hắn, mọi người phấn chấn lên! Cùng nhau làm việc.

Tất cả mọi người cảm thấy có đạo lý, quan trọng hơn là bọn hắn thấy được hy vọng, đều liên tục trở về phòng bỏ đi áo bông dày cộm, thay đổi quan phục, bắt đầu bận rộn mà thu thập, có người lấy xẻng xúc cỏ dại ở cửa ra vào, có người ráp lại khung cửa, có người đi mua đồ, Tào trưởng sử thì đi tìm đám người thuê phòng thương lượng, để cho bọn họ nghĩ biện pháp rời đi hôm nay.

Quân nha của thuỷ quân Đô đốc phủ yên lặng nhiều năm, rốt cục bắt đầu toả sinh cơ, tựa như một bộ máy móc già cỗi bắt đầu Két kẹt vận chuyển lại.

Ly khai thuỷ quân Đô đốc phủ, Vô Tấn liền trở lại phủ đệ mình, trong nhà hắn cũng có một đống công chuyện. Tối hôm qua thê tử Tô Hạm kiên quyết không chịu ngủ giường người khác một ngày, bọn họ phải ngủ dưới đất một đêm, không biết hôm nay giường mới của Tề gia đã đưa tới chưa.

Còn có đồ dùng trong nhà, đồ dùng của phòng ngủ cùng thư phòng đều phải thay đổi, hắn cũng không thích dùng đồ vật của người khác, còn có rèm che, các loại củi gạo dầu muối, cho dù Tề Gia đưa tới một đống lớn vật dụng sinh hoạt hàng ngày, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, cũng may Kinh Nương lanh lẹ, có nàng hỗ trợ, Tô Hạm nhẹ nhõm nhiều lắm.

Lúc này Vô Tấn mới nhớ tới, đêm nay còn có chuyện Tề Gia mời khách, hắn đã đáp ứng đi dự tiệc, hắn cơ hồ đã quên việc này.

Tốc độ của hắn nhanh hơn, xa xa đã trông thấy một đám binh sĩ đang mang mấy rương sách vào phủ, những rương sách này là đồ cưới của Tô Hạm, một vạn cuốn sách, đến bây giờ còn chưa có mở rương, sửa sang lại những cuốn sách này cũng là một sự tình rất đau đầu.

Vô Tấn xuống ngựa, trực tiếp đi vào cửa phủ, đám binh sĩ vận chuyển rương sách liên tục nhường ra một con đường, ở hậu viện có một lầu nhỏ tầng ba, nơi này là chủ nhân trước xây dựng để chứa ngọc khí sưu tầm được, ngọc khí đã đi theo nguyên chủ nhân rồi, chỉ để lại một tòa lâu trống.

Tô Hạm quyết định đem tòa lâu trống này biến thành tàng thư lâu, các binh sĩ trực tiếp đem từng rương gỗ mang tới lầu nhỏ, cũng đem rương mở ra, trong phòng lầu một đã bị rương gỗ chất đầy.

Tô Hạm đang đứng trước lầu nhỏ, chỉ huy các binh sĩ chuyển rương:

- Còn chưa hết sao?

Vô Tấn cười đi tới.

- Còn mấy rương cuối cùng nữa là hết rồi!

Tô Hạm thấy Vô Tấn trở về, trong nội tâm thập phần vui vẻ.

- Tề tiểu thư đem giường mới tới chưa?

Vô Tấn lại cười hỏi.

- Đưa tới rồi, mà đưa tới những hai cái, cho Kinh Nương một chiếc giường bằng gỗ Tử Đàn, muội dẫn huynh đi xem.

Tô Hạm lôi kéo cánh tay Vô Tấn định đi, chợt nhớ tới một việc gấp, liền vội vàng hướng hắn nói:

- Đúng rồi, có người ở quê lên, muội còn chuẩn bị để cho người đi tìm huynh.

- Cố hương, là ai đến?
Bình Luận (0)
Comment