Tôn Kiến Hồng xấu hổ mà cúi đầu xuống hắn ngẩng đầu nói:
- Điện hạ ty chức hiểu rồi, cây cầu kia giữ lại nó, nó đối với chúng ta có hại hơn là có lợi nhất định phải hủy đi.
Hoàng Phủ Vô Tấn chính là muốn hắn hiểu đạo lý này, muốn hắn hiểu được
không có chuyện nào song toàn, đều có lợi có hại cần phải cân nhắc lợi
hại rõ ràng.
Hắn lại cười nói:
- Bố trí phòng ngự ở Lưu vực sông Hoài ta giao cho ngươi, hi vọng ngươi
có thể cân nhắc tỉ mỉ lợi dụng ưu thế pháo và chiến thuyền của chúng ta, đem phòng ngự của sông Hoài tu kiến kiên cố, bây giờ ngươi có thể tự
mình dẫn người đi tra xét nửa tháng sau làm một báo cáo kỹ càng giao cho ta.
Quân đội của Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không dừng lại ở Quảng Lăng quận mà
tiếp tục khuếch trương về hướng Tây, nhanh chóng chiếm lĩnh Chung Ly
quân cùng với Thọ Xương quận, sau đó đại quân lập tức xuôi nam tiến sát
Lư Giang quận lúc này một chi quân tám vạn người do Trương Nhan Niên
suất lĩnh liền tiến vào chiếm Lịch Dương quận, một đường đi vào Tuyên
Thành, tụ hợp với quân đội Lư Giang.
Mà ở trong Lư Giang quận, tám vạn Bạch Y quân của Thân Quốc Cữu đang tập kết chuẩn bị rút lui khỏi Thục Châu.
Đúng lúc Hoàng Phủ Vô Tấn bắt đầu củng cố Thục Châu thì Tề vương Hoàng
Phủ Chung cũng mang theo mấy nghìn quân đội xuất hiện ở Lỗ quận, từ khi
Hoàng Phủ Huyền Đức ngất xỉu lần đầu Hoàng Phủ Chung đã sợ hãi trốn về
Tề Châu, sau đó nhanh chóng có hành động mộ binh.
Trên thực tế Hoàng Phủ Chung năm năm trước đã áp dụng thủ đoạn của Hoàng Phủ Vô Tấn, để phòng ngừa giặc Oa mà bắt đầu thực hiện đoàn chế trong
dân chúng, chiêu mộ tới mười vạn dân đoàn binh, những quân dự bị này một nửa do triều đình gánh một nửa do hắn gánh.
Không chỉ có mười vạn hậu bị dân đoàn hắn còn có được năm vạ thị vệ
triều đình cho phép, trên thực tế hắn đã nắm giữ mười lăm vạn quân, hơn
nữa nhạc phụ của hắn tiết độ sứ Tề Thanh La Thiên cũng nắm giữ ba mươi
vạn quân Tề Châu, tổng cộng hắn đã có bốn mươi lăm vạn, đây cũng là lực
lượng để Hoàng Phủ Chung tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Phụ hoàng băng hà lưỡng đế tồn tại đây chính là kết cục mà Hoàng Phủ
Chung trông mong nhất, cơ hội của hắn đã tới, Hoàng Phủ Chung cưỡi ngựa
tới một tòa núi nhỏ, dừng ở phía Nam Bành Thành quận thật lâu trầm tư
không nói.
Cùng đi với Hoàng Phủ Chung tới đây thị sát còn có nhạc phụ của hắn là
La Thiến, La Thiến năm nay ước chừng 50 tuổi dáng người cao gầy thần sắc trang trọng hắn có ba đứa con gái và một đứa con trai, trưởng nữ Khải
Phượng đã gả cho Hoàng Phủ Chung làm Tề vương hi, con trai độc nhất La
Khải Ngọc thì sau một hồi phong ba chính trị đã thoát chết được phán
chung thân đi lưu vong Lĩnh Nam nhưng trên thực tế hắn chỉ ở Lĩnh Nam
một tháng sau đó giả chết rời khỏi Lĩnh nam tới Tề châu.
Hắn bây giờ đã là một cao mật tướng quân ở Tề châu, trong tay nắm giữ
năm vạn quân đội lúc này hắn đang cùng mấy tên đại tướng khác ở cùng một chỗ, đứng sau Hoàng Phủ Chung, tướng mạo của hắn so với lúc ở kinh
thành đã biến hóa rất lớn, vừa ốm vừa cao ánh mắt âm lãnh như sói, trải
qua một lần tôi luyện sung quân ở Lĩnh Nam hắn đã trở nên đặc biệt trầm
mặc.
La Thiến thấy Hoàng Phủ Chung một mực trầm mặc không thôi thì chậm rãi hỏi:
- Căn cứ vào tình báo mới nhất Hoàng Phủ Anh Tuấn sau khi trốn về Bành
Thành quận, binh lực chưa đủ vạn người điện hạ muốn cướp lấy Bành Thành
quận thì nhấc tay là được, ta có thể cam đoan trong vòng hai ngày là
chiếm lấy.
Hoàng Phủ Chung trầm mặc một lúc nữa rồi mới nói với La Thiến:
- Đại soái ông đã cân nhắc qua vì sao Hoàng Phủ Vô Tấn không truy kích Hoàng Phủ Anh Tuấn, lại để hắn quay lại Bành Thành quận?
Vấn đề này La Thiến đã từng thảo luận qua với chúng tướng nên liền cười nói:
- Hẳn là Hoàng Phủ Vô Tấn không muốn tiếp cận ranh giới với chúng ta, hắn hiện tại chưa muốn tác chiến với ta.
- Vấn đề là ở đây, chúng ta muốn tác chiến với hắn sao?
Hoàng Phủ Chung liếc qua La Thiến.
La Thiến trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Thẳng thắn mà nói, ta cũng không muốn Hoàng Phủ Vô Tấn có thủy quân
rất mạnh, hơn nữa với hai mươi vạn quân Sở châu cùng với mười lăm vạn
dân đoàn chiêu mộ trong tay của hắn có tới gần bốn mươi vạn quân đội,
thực lực tương đương với chúng ta, cùng hắn chiến đấu chúng ta không
chiếm được tiện nghi không bằng trực tiếp đánh Dự Châu, điện hạ thấy thế nào?
- Ta đồng ý một nửa, tạm thời hòa hoãn không chiến đấu với Sở châu nhưng đánh Dự Châu thì ta không đồng ý.
Hoàng Phủ Chung quay đầu lại hắn dừng ở phía Bắc mà thản nhiên nói:
- Theo ý của ta, ta cảm thấy nên đánh U Châu trước.
- Điện hạ muốn hạ Triệu vương trước sao?
Trong mắt của La Thiến hiện lên một vẻ vui mừng, đúng là anh hùng kiến
thức giống nhau, đánh Dự Châu chỉ là tương đối mà thôi, đánh U Châu mới
là thượng sách.
U Châu chính là khu Hà Bắc, từ xưa đã là một thể với Tề châu, năm nămước Tề vương đã phái ra rất nhiều mật thám bố trí ở U Châu, bọn họ dùng
kinh thương mà yểm hộ, dò xét thực lực của Triệu vương và binh lực Hà
Bắc, trải qua cố gắng năm năm, Tề vương đã nắm được tất cả tình báo ở Hà Bắc quận cũng phái người đánh vào quân đội Hà Bắc.
Hoàng Phủ Chung khẽ mỉm cười nói:
- Năng lực của Triệu vương đúng là tệ hại ở Hà Bắc nhiều năm như vậy mà
thủy chung không cách nào khống chế được quân đội nơi này, ta vừa mới
nhận được tin hai mươi vạn quân Hà Bắc đã phụng ý của Hoàng Phủ Hằng mà
xuôi nam, hiện tại Hà Bắc binh lực hư không chỉ có năm vạn thị vệ của
Triệu vương cùng với năm vạn quân Hà Bắc trong tay y chỉ có mười vạn
người nghe nói y đang trắng trợn chiêu binh nhưng xem ra không còn kịp
rồi.
Hoàng Phủ Chung quay đầu nói với chúng nhân:
- Ta quyết định xuất binh, tiến về Hà Bắc.
Từ khi Vô Tấn phát hiện ra sự tồn tại của Bạch Y quân cho tới nay hắn
vẫn không hề buông tha cho đám quân đội này, phái từng Mai Hoa vệ tới
điền trang thâm nhập vào trong đó, hơn nữa công chiếm Bạch Sa đảo thành
công khiến cho Vô Tấn có thu hoạch rất lớn.
Danh tướng trong Bạch Y quân là Ngô Quân đã đầu hàng hắn, sau đó Ngô
Quân lại phụng mệnh về lại Bạch Y quân ở trong Bạch Y quân đảm nhiệm
chức vụ thiên tướng.
Ngay lúc Hoàng Phủ Vô Tấn thị sát sông Hoài thì Ngô Quân phái người tới
báo, Bạch Y quân đã nhận được mệnh lệnh của Thân Quốc Cữu, hội tụ ở Lư
Giang quận, chuẩn bị rút lui khỏi Thục Châu.