Ngủ hai canh
giờ xong, Vô Tấn cuối cùng cũng tỉnh lại hắn phát hiện trên người mình
không biết từ lúc nào đã đắp một tấm chăn, hắn cảm giác được đầu hơi đau lúc này cửa lớn nhẹ nhàng mở ra, Tô Hạm bưng một chén trà sâm từ từ
tiến tới.
Nàng thấy Vô Tấn đã tỉnh lại thì cười nói:
- Nghĩ rằng chàng đã tỉnh cho nên thiếp mang một chén trà sâm cho chàng.
Vô Tấn thấy nàng đi tới thì vội vàng tiếp lấy chén trà hơi oán trách nói:
- Nàng để A Xảo bưng tới là được rồi, tai sao phải tự mình tới, bụng đau thì làm sao bây giờ?
- Không có chuyện gì đâu, Hải Lan và bà đỡ cũng nói thiếp nên đi nhiều một chút.
Tô Hạm đặt cánh tay của trượng phu xuống bụng mình nhu hòa nói:
- Hôm nay Kinh Nương thuận lợi sinh con, đây là dấu hiệu tốt, cho thấy thiếp cũng sẽ thuận lợi sinh ra.
Vô Tấn nhẹ nhàng ôm vai của nàng thấp giọng hỏi:
- Kinh Nương sinh nam hài có phải muội cảm thấy áp lực?
Tô Hạm trầm mặc một lát rồi gật đầu:
- Đúng là có thiếp rất lo lắng, vạn nhất thiếp sinh con gái thì phải làm sao bây giờ?
- Nếu như là con gái thì chúng ta cố gắng nữa.
Tô Hạm thở dài gối lên trên vai của trượng phu mà buồn bã nói:
- Thiếp gần đây hay làm việc thiện nhất định ông trời sẽ chiếu cố cho thiếp sinh một đứa con trai.
Nói tới đây Tô Hạm đứng dậy cười nói:
- Kỳ thật đây chỉ là thiếp lòng dạ hẹp hòi chàng đừng để trong lòng,
Kinh Nương sinh nhi tử thiếp cũng rất vui, nhà chúng ta gần đây con nối
dõi đơn bạc, phải sinh nhiều con trai mới là chuyện tốt, bằng không
trách nhiệm của thiếp cũng rất lớn, mấy ngày nay chàng cùng với nhi tử
nên ở cùng nhiều một chút, tiểu gia hỏa kia rất mẫn cảm, nó sẽ cảm nhận
được sự tồn tại của phụ thân.
- Được!
Vô Tấn gật đầu cười nói:
- Đại khái ngày hôm sau ta muốn đi tới Duy Dương huyện nếu như thuận tiện ta muốn Hải Lan đi giúp đỡ ta.
Tô Hạm khó xử nói:
- Phu lang Hải Lan có khả năng không đi được thiếp và Kinh Nương tạm
thời không rời nàng ta được, mặc dù có bà đỡ nhưng thật khiến cho người
ta không yên tâm, nhất định là nàng ta phải đi sao?
- Cũng không phải nhất định phải đi mà là Phượng Hoàng hội có khả năng
có người tới cho nên nếu như nàng ta muốn gặp... như vậy đi để ta hỏi
xem nàng ta có nguyện ý hay không?
- Thiếp không đi.
Ở trong phòng Ngu Hải Lan không hề do dự cự tuyệt đề nghị của Hoàng Phủ
Vô Tấn, nàng lộ ra vẻ kích động sau nửa ngày mới khắc chế được đi tới
trước cửa sổ, cắn môi nói:
- Thiếp không muốn gặp lại bọn họ, vĩnh viễn cũng không muốn gặp.
- Hải Lan tại sao lại như vậy, dù sao nghĩa phụ cũng nuôi lớn nàng, vì sao không muốn gặp họ?
Vô Tấn đi tới sau nàng ôm vai của nàng ôn nhu nói:
- Nàng nói cho ta biết nguyên nhân được không?
Nước mắt của Ngu Hải Lan tuôn ra nàng bỗng nhiên ghé vào ngực của Vô Tấn mà khóc lên:
- Vô Tấn chàng có biết thiếp bảo vệ thân thể trong sạch gian nan cỡ nào không?
- Ta biết Trần Kỳ một mực muốn nàng.
- Không không đơn giản vậy.
Ngu Hải Lan đẫm lệ nói:
- Bọn họ ai cũng có chủ ý với thiếp. Năm thiếp mười hai tuổi, lúc trời
tối Trần Định Quốc định thừa dịp ban đêm xông vào, làm nhục thiếp, thiếp theo cửa sổ mà trốn thoát, bởi vì hắn bép mập cửa sổ nhỏ nên thiếp mới
có thể thoát khỏi, về sau thiếp tìm nghĩa phụ khóc lóc kể lể nghĩa phụ
lại nói với Trần Định Quốc, đợi khi thiếp mười sáu tuổi sẽ cho hắn làm
tiểu thiếp, mấy Trần gia huynh đệ đều không có hảo tâm với thiếp, chỉ có hắc muội xem thiếp như tỷ tỷ, khắp niơ bảo hộ mới khiến thiếp thoát
khỏi sự dây dưa của Trần thị huynh đệ năm mười sáu tuiổ, Trần Định Quốc
muốn lấy làm thiếp thì Trần Kỳ lại không cho, hai người tranh đấu hai
năm, chờ lúc thiếp mười tám tuổi Trần Chí Đạc cuối cùng quyết định để
cho thiếp làm tiểu thiếp của Hoàng Phủ Duy Minh, bọn họ tranh giành qua
lại chưa bao giờ hỏi qua Hải Lan, ngươi thích ai? Không có một lần hỏi
han cũng không có trong mắt bọn họ thiếp không phải là người mà là một
đồ vật, sau khi rời khỏi Lưu Cầu đảo thiếp thề không bao giờ gặp lại họ
nữa.
Hải Lan khóc lóc kể lể khiến cho Vô Tấn tràn ngập đồng tình và yêu
thương với nàng, hắn biết rõ sư tỷ rất nhạy cảm và yếu ớt, hắn cũng thầm may mắn cảm thấy mình cưới Tô Hạm làm vợ có sự hiền lành và lương thiện mới xem Ngu Hải Lan là người nhà của mình, hắn vuốt ve tóc của Ngu Hải
Lan rồi nói:
- Vậy nàng không cần đi, thay ta chăm sóc Tô Hạm và Kinh Nương, còn có
con của ta nữa, chờ sau khi ta trở về từ Duy Dương huyện, chúng ta
nghiên cứu một phen cũng sinh cho nàng một hài tử.
Khuôn mặt của Hải Lan đỏ lên nàng khẽ gật đầu, hôm nay nàng ôm một hài
tử trong lòng cũng hi vọng mình có thể có một đứa con tốt nhất là con
gái khi đó nàng có thể cho nó xinh đẹp như là công chúa.
Chạng vạng tối cả nhà bọn họ đoàn tụ ở trong phòng của Kinh Nương ăn cơm chiều, hài tử là chủ đề vĩnh hằng để bọn họ bàn luận.
Ba ngày sau Vô Tấn cưỡi một chiếc thuyền lớn, từ từ rời khỏi bến thuyền Giang Ninh hướng về phía Duy Dương huyện mà đi.
Hoàng Phủ Vô Tấn lần này tới Duy Dương huyện không chỉ là để gặp gỡ
Phượng Hoàng hội mà còn có một nhiệm vụ trọng đại đó chính là chuẩn bị
thuế phú lương thực cho Sở Châu năm trước vì chuẩn bị chiến tranh với
Phượng Hoàng hội Sở Châu quận đã đem toàn bộ thuế ngân tới Giang Ninh
phủ, nhưng đây chẳng qua là bộ phâ, thậm chí không tới một nửa, thuế
ngân và lương thực trưng thu vào đầu tháng một sau đó tại tháng ba tháng tư giao nộp lại cho bộ hộ.
Hiện tại xuất hiện hai triều đình, hai hoàng đế khiến cho tất cả các
quận ở Sở Châu thúc thủ vô sách, tất cả đều dừng lại nhìn xem, Vô Tấn
đương nhiên là hi vọng những tiền bạc và lương thực này nộp cho mình,
cho dù hắn có Tề gai ủng hộ nhưng vẫn còn chưa đủ hắn còn muốn cân nhắc
tới chi tiêu của hai mươi vạn quân Tây Lương, cho nên tiền bạc Sở Châu
hắn phải thu về chính mình.
Nhưng cái này theo pháp lý dường như không phù hợp lắm, hắn là một thân
vương, là chư hầu một chỗ hắn không có quyền giữ lại thuế ngân và lương
thực, Lạc Kinh đế cùng với Ung Kinh đế biết rõ điểm này, hai bên đặc
biệt phái đặc sứ đi Sở Châu yêu cầu giao nộp thuế ngân lương thự.