Một lúc lâu sau, Tú Y Vệ Tướng quân Chu Uy xuất hiện ở một tòa đại trạch ngoài Đông thành, nơi này là trụ sở mà Tú Y vệ bí mật thẩm vấn. Mấy gian trong sân ẩn ẩn truyền đến kêu thảm thiết cùng tiếng la khóc. Một gã Giáo úy đi đến, khom người thi lễ, đem một chồng bản cung khai giao cho Chu Uy:
- Tất cả đều khai, bọn hắn thừa nhận thường xuyên nghị luận cũng công kích Thái hậu, chủ trương áp dụng Chính Sự Đường chế độ.
Chu Uy đối với cái này không có hứng thú, người đọc sách hay càu nhàu, công kích triều chính là rất bình thường, hắn quan tâm chính là, ai là ông chủ phía sau màn của Văn Tâm Xã, bình thường loại đoàn xã này đều có một đại thần ủng hộ, những ngôn luận của các nho sĩ này, thường thường cùng với đại thần kia có quan hệ, đây là một thủ đoạn khống chế dân ý biến tướng.
- Ai là hậu trường của bọn hắn?
- Hồi bẩm tướng quân, là Hộ bộ Thị Lang Phan Nhân Nghị.
- Nguyên lai là hắn!
Chu Uy cười lạnh một tiếng, Phan Nhân Nghị là tâm phúc của Thân Quốc Cữu, là phụ tá đắc lực của Thân Quốc Cữu ở Hộ bộ. Chu Uy bỗng nhiên minh bạch, Thái hậu vì cái gì để cho mình điều tra Văn Tâm Xã rồi. Áp dụng Chính Sự Đường chế độ, để cho đám nho sinh tiến hành tuyên truyền trong dân, xem ra, có người đối với Thái hậu rất bất mãn.
- Tướng quân, những nho sĩ này làm sao bây giờ?
- Bắt bọn chúng ký tên cung khai, tạm thời nhốt xuống địa lao, sau đó thông tri người nhà bọn hắn đến bảo lãnh bọn hắn ra ngoài.
Tốc độ đông tiến của Sở Quân dị thường chậm chạp, ở Đông quận Bộc Dương huyện, tám trăm chiến thuyền bỏ neo bên cạnh bờ Hoàng Hà, Hoàng Phủ Vô Tấn đang đợi tin tức từ Lương quận.
Từ binh lực đối lập, chủ lực Sở Quân chỉ có năm vạn, xa xa vượt qua ba mươi vạn đại quân tây chinh Tề Vương, cho nên Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không có nghĩ qua muốn liều mạng, cho dù hắn có vũ khí sắc bén, nhưng binh lực cách xa, vẫn đang đối với hắn thập phần bất lợi.
Quan trọng hơn là, Hoàng Phủ Vô Tấn cần đạt được tin tức từ Lạc kinh, hắn thậm chí so với Tề Vương càng hy vọng thấy Hoàng Phủ Hằng rơi đài. Lạc kinh bị phá, hơn nữa Tề Vương tây quy, cái này có thể khiến cho ý chí đoạt lại Tề châu của Tề Vương hạ thấp, hắn sẽ đem đại lượng quân đội trú đóng ở Lạc kinh, do đó hình thành xu thế chia hai, đây là kết quả mà Hoàng Phủ Vô Tấn nguyện ý thấy nhất.
Mặt khác, hắn cũng đang chờ đợi tin tức của Tây Lương quân, hai mươi vạn Tây Lương quân tạo áp lực, đủ để cho quân Ung Châu rút về Quan Trung.
Chiến tranh không chỉ là quân đội chém giết, nó còn là đấu trí cùng chính trị của các thế lục phía sau màn, nếu như có thể không chiến mà thắng, cái kia chính là cảnh giới cao nhất.
Hoàng Phủ Vô Tấn đã dần dần trở thành uy hiếp của Tề Vương Hoàng Phủ Chung, hắn danh bất chính, ngôn bất thuận, chính là nguyên nhân thất bại cuối cùng của hắn, quan viên Tề Châu đối với hắn ruồng bỏ, đa số đào ngũ đến U Châu, cũng có thể đủ chứng minh điểm này.
Hoàng Phủ Vô Tấn đối với hắn, có những ưu thế chính trị mà hắn không có, không chỉ có xuất thân, còn có Thái Hoàng Thái Hậu ở Sở Châu, vị Thái hậu này địa vị cao thượng, một mực được thần dân của Đại Ninh vương triều kính ngưỡng, có thể nói, đây là vương bài lớn nhất trong tay Hoàng Phủ Vô Tấn, ở thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không chút do dự đưa ra.
Trần Lưu có năm vạn đại quân đóng quân ở Trứ Nguyên của Lương quận, tuy hắn đầu hàng Tề Vương. Nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn cũng phát hiện trong đó có chỗ vi diệu, cái kia chính là Hạ Thiên Tuyệt từ đầu đến cuối không có cùng Tề Vương gặp mặt, quân đội của hắn cũng không có giải tán, càng không có nhập vào thân tín của Tề Vương, y nguyên bảo trì độc lập.
Loại tình huống này ở thời kỳ chiến tranh thật rất hiếm thấy, bởi vì rất có thể chi quân đội này sẽ quay giáo này, mang đến uy hiếp nghiêm trọng từ phía sau, dùng tâm tư của Tề Vương, hắn sẽ không để loại nguy hiểm này tồn tại. Nhưng hắn lại để cho quân đội của Hạ Thiên Tuyệt trú đóng ở Lương quận, địa phương có ý nghĩa chiến lượt trọng yếu này, chỉ có thể nói rõ một sự kiện, cái kia chính là Tề Vương cũng không thể làm gì Hạ Thiên Tuyệt, Hạ Thiên Tuyệt y nguyên bảo trì trạng thái nửa độc lập, nếu nói là đầu hàng, không bằng nói là bọn hắn kết minh.
Đối với quân phiệt địa phương có quân đội độc lập này, biện pháp tốt nhất là phân hoá lôi kéo, để cho hắn vì mình ra sức.
Hạ Thiên Tuyệt tuổi chừng hơn bốn mươi, là nhi tử của Thị tiền tả vệ Đại tướng quân Hạ Trang, tổ phụ Hạ Thành từng làm Phạm Dương tiết độ sứ, Binh Bộ Thượng Thư. Hạ Thiên Tuyệt có thể được xưng là danh tướng thế gia, nhiều thế hệ thuần phục Đại Ninh vương triều, cùng tất cả đại thần đồng dạng, sau khi Hoàng Phủ Huyền Đức đột nhiên băng hà, Đại Ninh vương triều xuất hiện phân liệt, Hạ Thiên Tuyệt cũng rơi vào tình trạng khó xử, hắn không biết mình nên thuần phục ai?
Hoàng Phủ Hằng là người kế vị, hắn đăng cơ là quân chủ danh chính ngôn thuận, nhưng rất nhiều đại thần cũng biết, thời khắc Hoàng Phủ Huyền Đức đột nhiên băng hà, Hoàng Phủ Hằng ở ngay trong Hoa Thanh cung, bị Hoàng đế nhốt, hắn có hiềm nghi giết cha, Hạ Thiên Tuyệt cũng biết, quan trọng hơn là Hoàng Phủ Hằng nghi kỵ Dương Thịnh, trọng dụng ngoại thích của Dương Thịnh, làm hắn cực kỳ bất mãn.
Cho nên lúc trước, hắn liền đem vợ cùng nhi tử của mình lặng lẽ chuyển dời đến Trần Lưu, hắn cũng không định thuần phục Hoàng Phủ Hằng, một mặt hắn bảo trì quân đội mình độc lập, một mặt khác, hắn đã nhìn ra thế cục hiện tại, đầu hàng Tề Vương Hoàng Phủ Chung, chẳng qua là hắn tính toán bảo tồn thực lực cùng quyền lợi mà thôi.
Năm vạn đại quân của Hạ Thiên Tuyệt trú đóng ở bên ngoài thành Lương quận, chiếm diện tích năm dặm, là một quân doanh khổng lồ, hắn là tổng bộ Trần Lưu, toàn bộ Lương quận đều là địa bàn của hắn.
Giờ phút này, Hạ Thiên Tuyệt đang ở trong đại trướng cùng đệ đệ của hắn là Hạ Thiên Luân nói chuyện, Hạ Thiên Luân là thủ hạ của Dương Thịnh, sau khi hai mươi vạn đại quân của Dương Thịnh bị đánh bại, Hạ Thiên Luân mang theo hơn mười tên thân binh trốn về Lạc kinh, đem thê nữ dẫn ra khỏi Lạc kinh, nhanh chóng tìm huynh trưởng Hạ Thiên Tuyệt nương tựa.
- Đại ca, ta cảm giác thế cục của Tề Vương rất bất lợi.
Hạ Thiên Luân trầm tư thật lâu nói.
- Vì cái gì có kết luận này, nói lý do của ngươi đi.
- Nguyên nhân rất đơn giản, hắn thụ phong Tề Vương, lại đang ở Dự Châu, danh bất chính, ngôn bất thuận, binh lính của hắn đều là người Tề. Tề châu bị chiếm, đám sĩ tốt lòng đau như cắt, hắn lại một lòng đánh Lạc kinh, làm quân tâm bất ổn, khuyết thiếu ánh mắt chiến lược, tiếp theo là hắn dùng người, như La Khải Ngọc là loại người mà cả thiên hạ khinh thường làm chủ tướng, cũng bởi vì là hắn em vợ, còn có Hoàng Phủ Anh Tuấn là loại tướng vô năng, bởi vì là Hoàng tộc, cũng được hắn trọng dụng, ngay cả quan viên U Châu đều phản bội hắn, có thể thấy được hắn dùng người xác thực có vấn đề, người như vậy dù có ba mươi vạn đại quân, sớm muộn gì cũng thất bại, ta đề nghị huynh trưởng không nên đem tiền đồ Hạ gia đặt lên người hắn.