Hắn vốn cho
rằng quân tâm coi thành đã tan rã không chịu nổi nữa dưới sự tấn công
mạnh mẽ của hắn sẽ mở thành đầu hàng, không ngờ quân coi thành vẫn ngang ngạnh như thế, chuyện này vượt qua dự liệu của hắn.
Thân Tể chắp tay sau lưng đi lại trong phòng trong lòng hắn lo nghĩ vạn
phần, hắn muốn đánh viện binh tới nhưng mà viện binh của đối phương lại
chậm chạp không xuất hiện lúc này hắn lại lo lắng phòng ngự ở Đồng Quan
dựa theo kế hoạch của hắn thì ba đến bốn ngày nữa sau khi lấy được kinh
thành rồi sẽ trở về Đồng Quan trong thời gian ngắn như vậy Sở quân không kịp đối phó, nhưng lúc này thời gian kéo dài thành chưa hạ được, Đồng
Quan ngày càng bất lợi.
Thân Tể bắt đầu lo lắng, nhưng hắn lại vô kế khả thi với Ung kinh, hắn
ngồi ở trong đại trướng trong lòng bực bội, đúng lúc này có người cất
tiếng gọi:
- Đại tướng quân Đồng Quan có cấp báo.
Thân Tể đứng lên trong lòng tràn ngập bất an hắn la lên:
- Mau lấy tình báo cho ta.
Một gã thân binh tiến vào trong đại trướng, đem thư bồ câu giao cho Thân Tể, Thân Tể luống cuống mở nó ra, cấp thiết nhìn một lần thì thấy trong thư chỉ có một câu:
- Đồng Quan đã mất quân coi thành đầu hàng.
Thân Tể ngây dại, tay của hắn triệt để mà run lên, hai chân mềm nhũn, tê liệt trên ghế, vài tên thân binh cả kinh tiến lên phía trước:
- Đại tướng quân.
Thật lâu sau Thân Tể khoát tay:
- Ta không sao.
Hắn cố gắng kìm chế sự sợ hãi ở trong lòng mình, để cho mình tỉnh táo
lại, sự tình dù sao cũng vẫn chưa tới thời khắc nguy cấp nhất.
Hiện tại hắn đã ý thức được chỗ nguy cơ lớn nhất không phải ở Đồng Quan
mà chính ở Phong kho, chỗ đó chủ tướng là Tưởng Hiếu Thông huynh trưởng
của Tưởng Từ Thông, nếu như Tử Thông đầu hàng hắn sẽ khuyên huynh trưởng của mình đầu hàng.
Nghĩ tới đây Thân tể nóng lòng hắn lập tức hạ lệnh:
- Mệnh cho Trần Kiện tới gặp ta.
Một lát sau một viên đại tướng vào trong đại trướng, quỳ xuống hành lễ:
- Mạt tướng Trần Kiện tham kiến đại tướng quân.
Thân Tể đưa cho hắn kim bài:
- Trần tướng quân ngươi mang theo hai vạn kỵ binh Tới Phong kho, tiếp
nhận phòng ngự phong kho nếu như Tưởng Hiếu Thông có bất kỳ bất mãn gì,
thì chém đầu hắn ngay tại chỗ cho ta.
Trần Kiện cả kinh, Tưởng Hiếu Thông là lão tướng theo Thân Tể mười năm
mình đoạt quyền của hắn hắn nhất định bất mãn, chẳng lẽ cứ như vậy mà
giết hắn đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thân Tể cũng không muốn nói tin Đồng Quan thất thủ, nhưng hắn cũng biết phải nói cho Trần Kiện gì đó, hắn lạnh lùng nói:
- Ta hoài nghi Tưởng Hiếu Thông đã đầu hàng quân địch, ngươi bắt được
hắn thì lập tức chém đầu, nhất định phải nghiêm mật phòng thù, phòng
ngừa quân địch đánh lén, đại quân của ta sau đó sẽ tới.
- Ty chức minh bạch ty chức sẽ nhanh chóng tiến tới Phong kho.
Hắn thi lễ lui xuống, Thân Tể từ từ tiến tới trước đại trướng nhìn ánh
mặt trời chiếu rọi Ung Kinh, trong lòng hắn có cảm giác thất bại thật
sâu không khỏi thở dài một hơi, hắn hiện tại đã mất đi cơ hội nếu như
hôm đó vào thành thì đã không rơi vào tình thế bây giờ rồi.
- Truyền lệnh của ta đại quân tập kết.
Ở trong quân vang lên từng tiếng kẻng mười lăm vạn đại quân lập tức tập
kết hai canh giờ sau đại quân đã tập kết hoàn tất, bắt đầu từ từ quy mô
tiến về phía đông.
Ở trên đầu thành Ung Kinh mấy vạn quân coi giữ nhìn quân đội Thân Tể tập kết ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, rất nhiều người lo lắng chẳng
lẽ Thân Tể muốn độc công một mặt thành sao.
Nhưng sau khi quân Thân Tể rút về phía đông thì quân coi thành lập tức hoan hô, tiếng hoan hô vang vọng Ung Kinh.
Ở trong hoàng cung Thân thái hậu hai đêm rồi không chợp mắt nàng mỗi khi nhắm lại là nhìn thấy vô số quân tiến vào trong nội thành đánh cướp
giết người, toàn bộ Ung kinh đều tràn ngập trong đại hỏa.
Nàng mỗi ngày đều hi vọng tin tức của viện quân, tuy nhiên mỗi ngày chờ
lại là mỗi ngày thất vọng, mỏi mệt và lo nghĩ khiến cho nàng muốn nổi
điên lên rồi.
Đúng lúc này ở bên ngoài cung bỗng truyền tới tiếng nói to:
- Thái hậu có tin tức tốt.
Thân thái hậu đứng người lên, bỗng nhiên nàng cảm thấy choáng váng lại té xuống giường, hai bên cung nữ liền đỡ nàng dậy:
- Nương nương không sao chứ?
Thân thái hậu khoát tay tỏ vẻ mình không bị sao nàng lại khàn giọng nói:
- Không sao mau để cho hắn tiến tới, có tin tức gì ai gia muốn biết.
Một hoạn quan nhanh chóng bước tới quỳ xuống:
- Thái hậu tin tức tốt.
- Nói đi tin tức gì tốt.
- Hồi bẩm thái hậu Thân Tể đã rút quân về phía đông nghe nói là ra ngoài hai mươi dặm vẫn chưa dừng lại.
- Cái gì có chuyện gì?
- Nô tài hỏi Hoàng tướng quân thì tướng quân nói có thể phía đông xảy ra chuyện, Thân Tể bị ép rút quân.
Phía đông gặp chuyện không may là viện quân của mình tới hay là Sở quân tiến đánh Quan trung?
Thân hoàng hậu nhíu mày lại nàng cũng khô cao hứng nổi
Trong bóng đem hơn hai vạn kỵ binh dọc theo quan đạo chay tới Phong Kho, đây cũng là tinh nhuệ kỵ binh của Thân Tể, Phong kho an nguy cũng liên
hệ tới lợi ích của những kỵ binh này, bọn họ cũng tràn đầy lo nghĩ.
Trần Kiện năm nay ước chừng bốn mươi tuổi dưới thời của Hoàng Phủ Huyền
Đức hắn chính là Phượng Tường tổng quản, hắn vì theo Thân gia mà được
thăng chức tỷ tỷ của hắn là vợ trước của Thân Tể ba năm trước đã chết
bệnh tuy nhiên Thân Tể cũng không vì vậy mà lạnh nhạt với hắn, tiếp tục
trọng dụng bây giờ đã là phụ tá đắc lực của Thân Tể.
Tuy Thân Tể không nói cho hắn biết Đồng Quan bị Sở Quân công phá tuy
nhiên Trần Kiện vẫn đoán ra một chút ẩn tình, hắn là đại tướng trong
quân làm sao không biết, chỉ có hai vạn quân thủ Đồng Quan, như vậy thì
rất nguy hiểm, thực tế vào mùa đông hoàng hà đã mất đi tác dụng phòng
ngự, nguy hiểm này càng thêm nhiều.
Hắn cũng đã từng khuyên Thân Tể nhưng Thân Tể đã bị mục tiêu chiếm đoạt
quyền lực làm lu mờ rồi không nghe theo bất kỳ đề nghị gì, mà bây giờ
Trần Kiện cũng đoán chừng trong lòng Thân Tể đã tràn ngập hối hnậ cho
nên hắn không mới nói chuyện Đồng Quan mất cho mình biết.
Đồng Quan nếu như bị Sở quân công phá thì ngay cả Trần Kiện cũng không
biết phải làm sao mới tốt, chỉ có thể tính toán từng bước.
- Truyền lệnh toàn quân mau hành quân nhanh hơn, nhất định phải trước canh ba tới Phong kho.
Mệnh lệnh hạ xuống hai vạn kỵ binh dùng tốc độ nhanh hơn hướng về phía Phong kho chạy nhanh tới.
Lúc này bọn họ đã tới huyện thành Phong kho, khoảng cách chỉ còn bốn mươi dặm hai bên là đồng lúa mênh mông.