Đưa cho y tờ giấy nhàu nát, Triệu Trinh oán hận nhìn y: “Ngươi không tin? Bởi vì ngươi vốn là tên hỗn đản! Lục đệ vì ngươi mà từ bỏ tôn nghiêm của hoàng đế, tôn nghiêm của nam nhân, bảo vệ ngươi, không để ngươi bị chút hiểm nguy nào! Vậy mà ngươi đã đối xử với đệ ấy thế nào? Ngươi căn bản không xứng với tình yêu của lục đệ! Ngươi không xứng! Ngươi không xứng…” Triệu Trinh lửa giận tăng vọt, kích động mà suýt ngất xỉu.
Y không xứng… y không xứng sao? Triệu Hồng Lân ngơ ngác nhìn tờ giấy, mà không biết trên mặt mình đã chảy xuống hai hàng nước mắt.
Trong tim y hiện lên khuôn mặt tươi cười của Triệu Tĩnh, vốn quen thuộc như thế… đan xen vào đó là một khuôn mặt tươi cười khác, là Ngọc Diệp? Trong khoảnh khắc, y nghĩ thông suốt rất nhiều. Thì ra, thì ra… người y yêu vẫn là Triệu Tĩnh. Lúc mới gặp Ngọc Diệp, y cảm thấy rất quen mắt, cho nên đã nhận định đây là tình duyên kiếp trước, mà chưa từng nghĩ tới, nguyên nhân chính là, nụ cười của Ngọc Diệp, cực kỳ giống Triệu Tĩnh. Còn Tĩnh Nhi từ khi y quen biết Ngọc Diệp, đã dần mất đi nụ cười. Cho nên y vẫn chỉ để tâm tới Ngọc Diệp, thông qua khuôn mặt tươi cười của nàng mà nhìn Tĩnh Nhi… Song, chờ y nghĩ thông suốt, hết thảy đều đã quá muộn. Tĩnh Nhi đã hồn tiêu phách tán, sau khi nhận hết nhục nhã cùng hành hạ, thân đã hãm đến thế giới khác…
Mở tờ giấy trong tay ra, nước mắt chảy xuống giàn dụa, ướt nhẹp cả tờ giấy, hai tròng mắt đẫm lệ mơ hồ không thấy rõ chữ viết, nhưng lại thấm thật sâu vào trong lòng…
Không thể ngờ, Triệu Hồng Lân lại lao xuống vách núi, từ vực thẳm truyền tới từng đợt rên rỉ nức nở: “Tĩnh Nhi… Tĩnh Nhi…” Hồi âm không dứt, quanh quẩn trong lòng mọi người.
Một trận cuồng phong, một mảnh màu trắng từ dưới vực bay lên, mọi người ánh mắt sáng ngời. Chờ đến khi nhìn rõ, mới thấy một tờ giấy thấm đẫm nước mắt theo gió bay lên, lờ mờ còn nhìn thấy dòng chữ: “Cửu hoàng thúc, chờ Tĩnh Nhi lớn lên sẽ lấy thúc…”
Triệu Trinh cầm lấy tờ giấy, thổn thức mà khóc.
Đây là câu nói của lục đệ khi còn bé, ai cũng cho rằng chỉ là câu nói trẻ con, nhưng không ngờ, lại khiến hai người dây dưa lấy nhau trong cuộc đời ngắn ngủi này…
“Hoàng thượng, hoàng thượng đâu? Hoàng thượng…” Hồng Linh lúc này mới biết tin chạy đến đây, nhưng chỉ thấy thi thể đầy đất, còn mọi người đều đứng vây quanh vách núi, nào có bóng dáng Triệu Tĩnh.
Chứng kiến khuôn mặt đầy nước mắt của Triệu Trinh đang nhìn xuống vách núi, bi thương không nói nên lời, Hồng Linh sững người một chút, chẳng lẽ… “Hoàng thượng không bị rơi xuống đúng không?!” Nàng chạy lên nắm lấy một tên cấm quân hỏi, nhưng người này chỉ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Hoàng thượng cùng Cần vương đã rơi xuống núi rồi…”
Hồng Linh chạy tới vách núi kêu gọi Triệu Tĩnh, có điều, chỉ có cơn gió lạnh đáp lại lời nàng. Đột nhiên, nàng điên cuồng cười to: “Triệu Tĩnh, chàng lợi dụng ta xong rồi muốn vứt bỏ ta? Chàng muốn cùng Triệu Hồng Lân song túc song tê dưới âm phủ sao? Ta Hồng Linh không phải là người dễ dàng bị đuổi đi thế đâu! Mặc kệ kiếp này hay kiếp sau, dương thế hay địa phủ, ta cũng phải quấn lấy chàng, đời đời kiếp kiếp…” Ngoài sự dự đoán của mọi người, hoàng hậu mang theo tiếng cười đầy bi ai mà lao xuống vực.
“Hoàng hậu…” Mọi người vọt với vách đá, nhưng nào còn thấy bóng người!
Dưới cốc, mây mù lượn lờ, mê mang mờ ảo.
Trên cao, bầu trời trong xanh, ngàn dặm không mây.
Hồng trần tự hữu si tình giả
Vấn thế gian tình vi hà vật,