Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 12


Không được Đoạn Hành Dư cùng Lâu Tri Muội đáp lại, Thái Vũ Quân tiếp tục nói, "Ta còn đang nghĩ vì sao giữa trưa hắn không đi dùng bữa, nguyên lai là đến Tàng Thư các."
Đoạn Hành Dư bỗng nhiên nghĩ đến, "Số học thông luận cuốn một, đó là cái gì?"
"Ta biết! Đó là sách mà phu tử đã đề cử cho ta." Ngữ khí Thái Vũ Quân có điểm ngượng ngùng, "Lúc trước ngươi vừa vào học một khoảng thời gian, sau đó không lâu có bài kiểm tra, số học của ta chỉ tàm tạm, phu tử khuyên ta nên xem quyển sách này, nói rằng có thể giúp ta vững chắc kiến thức số học hơn."
Thái Vũ Quân gãi gãi đầu, "Đáng tiếc lần trước đi Tàng Thư các tìm rất lâu cũng chưa tìm được, biết thế đã hỏi hắn để ở nơi nào?"
Lâu Tri Muội trợn trắng mắt, lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Nhưng không thể không nói, môn số học của Cửu hoàng tử điểm đã rất cao.

Nói cách khác, quyển sách này đối với hắn không có tác dụng."
[Tác giả dùng từ "đinh đẳng" chỉ trình độ môn số học của Thái Vũ Quân, "giáp đẳng" cho Tạ Thời Quyết, nhưng tác giả không chú thích thêm xếp hạng trình độ như thế nào.

Theo Thiên can thì "Đinh" thông thường đứng thứ tư, "Giáp" đứng thứ nhất, nên mọi người cứ hiểu là Tạ Thời Quyết học rất là giỏi nha =)))]
Đoạn Hành Dư nhìn về phía hắn, suy nghĩ ý tứ trong lời nói vừa rồi.
"Này, các ngươi nói đủ chưa?" Khâu Hoành Tranh đập bàn một cái, khiến Thái Vũ Quân hoảng sợ.
Bọn họ rõ ràng đã đứng xa, không biết Khâu Hoành Tranh đột nhiên hù dọa cái gì, quản đến cả việc của bọn họ.
Hắn sợ Cửu hoàng tử, lại không sợ Khâu Hoành Tranh, cũng sớm không vừa mắt hắn, "Bây giờ còn chưa vào học, chúng ta vì sao không thể nói chuyện? Nơi này là Quốc Tử Giám, muốn la lối khóc lóc thì về phủ tướng quân đi."
"Ngươi!" Khâu Hoành Tranh đang muốn mắng hắn một trận, xoay người lại đụng phải Đoạn Hành Dư đang dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn, cách hắn nhìn như thể thấy đồ vật gì chán ghét, lập tức quay ngược lại hướng Thái Vũ Quân, "Muốn nói thì đứng xa một chút hẵng nói, đừng ở bên tai ta ríu rít."
Buổi chiều Tạ Thời Quyết không đi học, thời điểm tan học, Đoạn Hành Dư thu thập đồ đạc trong lúc chờ A Mao tới, chờ đến khi hắn cọ tới cọ lui dọn xong xuôi, A Mao vẫn chưa tới.
Đoạn Hành Dư định ra bên ngoài chờ, lúc này mới thấy thân ảnh nho nhỏ vội vàng chạy vào.
"Công...! Công tử, ngươi hẳn chờ lâu rồi đi." Đứa bé vẫn không dám nhìn hắn, dường như có chút chột dạ, tay vẫn luôn giấu phía sau.
"Trong tay ngươi cầm cái gì vậy?"

A Mao ngẩng đầu lên nhìn hắn, đem đồ vật phía sau đưa đến trước mặt Đoạn Hành Dư xem, cơ hồ muốn khóc đến nơi, "Công tử, thực xin lỗi, ta biết công tử không muốn, nhưng...!Chính là Cửu hoàng tử muốn ta lấy, hắn là hoàng tử, ta không dám..."
Trên tay hắn cầm là ba cây bút lông cùng một quyển sách.
"Người kia đâu?"
A Mao lắc đầu.
"Hộp đâu?"
"Công tử nói là cái hộp có con cá nhỏ sao? Cửu hoàng tử vừa mới cầm, nó giống như bị quật hỏng rồi."
Đoạn Hành Dư nhíu mày, có con cá nhỏ sao? Hắn không chú ý.
Hắn ý bảo A Mao đem đồ vật để lên bàn, tay tùy tiện mở ra số học thông luận xem vài lần, rồi cầm tới đưa A Mao.
A Mao tiếp nhận, rón rén hỏi: "Ném xuống?"
"Cái gì?"
"Cửu hoàng tử nói, nếu công tử vẫn không muốn, thì ta cứ ném đi, chính là ta không dám ném..."
"..." Đoạn Hành Dư không nói gì, "Mang về phủ."
Đoạn Hành Dư cầm lấy mấy cây bút lông sờ soạng, cảm nhận độ mềm cứng khác nhau, hắn đem tất cả treo trên giá.
Đoạn Hành Dư là kiểu người nếu ngươi đối với ta tốt một, ta liền đối tốt gấp ba, lúc trước hắn còn một lòng muốn cách xa Tạ Thời Quyết, có lẽ hắn sai lầm rồi?
Huống hồ hiện giờ y thoạt nhìn đối với Thái Vũ Quân cũng không có hứng thú, vậy chỉ cần không để bọn họ thường xuyên có cơ hội tiếp xúc là được đi?
Đến nỗi chính hắn...!Trong lòng có chút gì đó bảo hắn sẽ không có việc gì.
Đoạn Hành Dư tuy học hành không tốt, nhưng là người nặng nghĩa khí bạn bè, hiện giờ nghĩ đến người nọ có lẽ xác thật chỉ muốn cùng chính mình giao hảo, lúc trước chủ yếu vẫn là do tự hắn có thành kiến, nếu hắn cùng vai chính giao hảo, lại cùng nam phụ làm bằng hữu, có lẽ cũng sẽ không xảy ra xung đột? Có lẽ còn có thể biết đến nội tình bên trong, kịp thời phát hiện ra tình cảm của y, chặn đứng nguy hiểm.
Huống chi, tám năm trước đã đối với y thỏa hiệp một lần, hắn sớm biết chính mình không thể chống cự được.
Thời điểm Đoạn Hành Dư trở lại Hầu phủ, đã đến giờ chuẩn bị cơm, hắn đi theo mẫu thân cùng hướng về nhà chính.
Ngồi bên cạnh Đại phu nhân là đại ca của Đoạn Hành Dư - Đoạn Hành Khâm, cũng là Đoạn Hầu gia đích trưởng tử.

"Lão gia, phu nhân, lúc sau khi Tiểu Dư trở về thiếp thân có bảo hắn đi rửa mặt rồi mới đến nghênh đón đại ca hắn, vì vậy mới đến chậm." Tần thị trước hướng Hầu gia cùng Đại phu nhân Triệu thị hành lễ, Đoạn Hành Dư cũng hành lễ theo.
Triệu thị trước mặt người khác vẫn luôn là một bộ dáng công minh dịu dàng, lại bởi vì nhi tử vừa trở về, nàng rất vui vẻ, "Không sao không sao, muội muội, Tiểu Dư, mau ngồi xuống đi."
Tần thị ngồi xuống, cùng Đại phu nhân một trái một phải ngồi bên cạnh Hầu gia, Đoạn Hành Dư trước mắt cung kính với người nhà hành lễ, "Phụ thân, phu nhân, tam di nương, tứ di nương hảo."
Cuối cùng hắn đến trước mặt Đoạn Hành Khâm, chắp tay thi lễ, "Đại ca."
"Ừm." Đoạn Hành Khâm chỉ nói một tiếng.
Quan hệ của bọn họ không tốt, Đoạn Hành Dư cũng không thèm để ý đến thái độ của y đối với chính mình thế nào, chỉ vì không muốn để người khác bắt được sai lầm mà liên lụy đến mẫu thân, nên ngoài mặt vẫn phải triển ra ít công phu.
Hắn đến bên cạnh Đoạn Hành Húc ngồi xuống.
Đoạn Hầu gia có bốn phòng phu nhân, Đại phu nhân Triệu thị chỉ sinh một nhi tử là Đoạn Hành Khâm, Nhị phu nhân Tần thị cũng chỉ có Đoạn Hành Dư là nhi tử duy nhất, Tam phu nhân Tiền thị thì có hai nhi nữ, Tứ phu nhân Tôn thị sinh được cả nam cả nữ, gồm Đoạn Hành Húc cùng một nhi nữ nữa.
Đoạn Hành Khâm là đích trưởng tử, tâm khí có chút cao, cùng các đệ đệ muội muội không thân cận.
Duyệt triều tôn ti không rõ ràng, đích thứ chỉ là một dạng tên tuổi, trên thực tế không khác biệt mấy, bởi vậy các phu nhân trong nhà cũng không cưỡng bức con cái phải lấy lòng ai, đều chiều theo tính tình của bản thân.
Chỉ là trên mặt vẫn luôn kiêng kị Đại phu nhân vài phần.
Hôm nay vai chính là Đoạn Hành Khâm, Đoạn Hành Dư cũng tận lực hạ thấp hiện diện của chính mình, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, nhưng người nọ tựa hồ không định để hắn bình an.
"Hành Dư, hiện giờ ngươi đã vào học Quốc Tử Giám, không thể ham chơi giống trước, những học sinh trong đó đều là công tử nhà các trọng thần trong triều, ngươi không thể đắc tội với người ta." Đoạn Hành Khâm làm ra bộ dáng muốn nhắc nhở điều tốt cho hắn.
Đoạn Hành Dư chỉ gật gật đầu mặt vô biểu tình nói, "Đại ca nói phải."
Đại phu nhân cũng thuận thế nói, "Lần này Hoàng Thượng phái Khâm nhi đi Càn Châu, trên đường cũng kết bạn với không ít công tử." Đại phu nhân nói đến hai chữ "Hoàng Thượng" còn cố ý đề cao âm điệu, nàng nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Đứa nhỏ Tiểu Dư này chính là không thích nói chuyện, ngươi phải nhìn đại ca noi theo học nhiều nhiều."
Đoạn Hành Dư chỉ nghĩ một chốc rồi lại phản hồi như một cái máy, "Đúng vậy."
Đại phu nhân lại nhìn về phía Tần thị, "Muội muội ngươi cũng thật là, Tiểu Dư hiện tại đã mười lăm, cũng phải học tập một chút đạo lý đối nhân xử thế, ngươi làm mẫu thân không thể luôn luôn dung túng hắn như vậy."
"Tỷ tỷ nói phải, chỉ là bình thường ta cũng không hay nói chuyện, Hành Dư vậy mà giống tính ta."
Đoạn Hành Dư nhìn thấy nương khẽ mỉm cười nhìn về phía hắn, trong lòng lại không rõ tư vị, hắn do dự trong chốc lát, "Nương, ngày mai có hai người bạn tốt đến chơi, muốn ăn đào hoa tô nương làm."

Tần thị tuy khí chất điềm đạm, nhưng có một đôi mày lá liễu cực kỳ vũ mị, cười rộ lên khiến mi mắt cong cong, trông rất đẹp mắt, "Vậy thật tốt rồi, ngày mai nương sẽ làm thật nhiều điểm tâm."
"Ồ?" Triệu thị có chút kinh ngạc, "Không biết là công tử nhà ai?"
Đoạn Hành Dư vô tình nói ra, chỉ là mẹ con Đại phu nhân lại đáp lời mang ý vị trào phúng rõ ràng, hắn không thể mắt thấy nương bị khi dễ mà nén giận, "Tả Thừa tướng chi tử Thiếu Vũ Quân, Hữu Thừa tướng chi tử Lâu Tri Muội."
Triệu thị sắc mặt nhất thời có chút khó coi.
Đoạn Hầu gia ngồi bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, "Học hai ngày nay đã kết bạn?"
"Vâng." Đoạn Hành Dư cũng chỉ mới hồi kinh vài ngày, đương nhiên là vừa kết bạn.
Đoạn Hầu gia gật đầu.
Đoạn Hành Dư sinh ra đã luôn chọc người thương, tuy rằng khi còn nhỏ tính tình hơi nhút nhát không quá năng động, nhưng càng lớn lại càng vững vàng ổn trọng, đối với đứa con trai này Đoạn Hầu gia vẫn luôn yêu thương, giờ đây trong mắt cũng nhiều lên vài phần tán thưởng, "Tả Thừa tướng cùng Hữu Thừa tướng đều là người mang bách tính trong lòng, chắc hẳn hài tử của bọn họ cũng là người tốt, ngày mai liền lưu bọn họ ở lại trong phủ dùng bữa đi."
Đoạn Hầu gia cùng cha hắn đời trước một chút đều không giống nhau, thường xuyên căng khuôn mặt, thực nghiêm túc, Đoạn Hành Dư ở trước mặt hắn không dám lỗ mãng, nói chuyện cũng cung kính hơn, "Chỉ là bạn tốt thôi, không cần quá phí công phu."
Tần thị cũng nói, "Đúng vậy, mấy tiểu hài nhi cùng chúng ta tụ lại dùng bữa cũng sẽ không tự nhiên, như vậy đi, ngày mai ta nói phòng bếp làm vài món ngon, để bọn họ ở Ngô Đồng uyển dùng bữa là được.

Vừa không mất lễ nghĩa, cũng không để bọn chúng mất tự nhiên."
Đoạn Hầu gia cầm tay Tần thị, "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."
Như thế rất tốt.
Đoạn Hành Dư nhìn cha mẹ hắn, khẽ mỉm cười.

Cũng không thèm để ý tới Đại phu nhân ngồi bên cạnh sắc mặt phi thường ngoạn mục.
*
"Công tử, Thái công tử cùng Lâu công tử tới!" A Mao chạy vào thông báo.
Đoạn Hành Dư không nghĩ tới hai người đến từ sáng sớm, hắn còn đang dùng bữa sáng.
"Tiểu Dư! Chúng ta tới~"
So sánh với Thái Vũ Quân đang vô cùng hưng phấn, Lâu Tri Muội bên cạnh biểu tình bình tĩnh hơn nhiều, từ trong mắt hắn còn có thể nhìn ra một tia buồn ngủ.
"Các ngươi sao lại đến sớm như vậy? Nương ta còn chưa có bắt đầu làm đào hoa tô đâu."

"Không quan hệ không quan hệ, chúng ta lại không phải vì đào hoa tô mới đến." Thái Vũ Quân nói, đôi mắt không nhìn Đoạn Hành Dư mà lại hướng về bàn cơm.
"Còn phải nói, ta vẫn chưa ăn, còn chưa tỉnh đâu, hắn đã kéo đi."
"Chưa dùng qua bữa sáng sao?"
Thái Vũ Quân chờ chính là câu này, "Không ăn no!"
"Uyển Nhi, thêm hai cặp bát đũa tới."
Nha hoàn thực mau cầm bộ đồ ăn đi lên, Thái Vũ Quân liền không khách khí mà bắt đầu ăn, Lâu Tri Muội cũng đói không chịu được.
"Ừm~ cháo này vậy mà thật thơm!"
"Đây là dùng canh gà nấu, nếu thích thì ăn nhiều vào."
Thái Vũ Quân ăn ngấu nghiến, cũng không sợ nghẹn, một tay cầm chén cháo uống, một tay kia dùng đũa kẹp thịt ăn, "Ừm! Tôm bóc vỏ này ăn cũng rất ngon!"
So sánh với người ngồi cạnh, Lâu Tri Muội trông rụt rè hơn nhiều, hắn có chút bất đắc dĩ, "Ăn từ từ."
"Uầy...!Cay thật."
Thái Vũ Quân giương miệng phun đầu lưỡi, giờ phút này đầu lưỡi hắn bị cay đến đỏ.
Lâu Tri Muội lập tức buông đũa, khẩn trương phủng mặt hắn xem xét.
"Ngươi không thể ăn cay sao?" Đoạn Hành Dư cả kinh, lập tức đổ một ly trà cho hắn, "Uống chút trà đi."
Thái Vũ Quân uống hết một ly trà, mới đỡ hơn một chút, "Ừm, ta ăn cay không giỏi, ui, hiện tại không có việc gì rồi."
Hắn trộm ngắm Lâu Tri Muội liếc một cái, trấn an nói, "Ta thật sự không có việc gì mà."
Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng thở ra, nhìn hai người không coi ai ra mà gì mày qua mắt lại, trong lòng hắn đã có định luận, nghĩ có lẽ hai người đã có tâm ý lẫn nhau.
Nói đến cũng kỳ quái, hắn tưởng rằng sẽ không chịu nổi cái cảnh hai nam nhân ân ân ái ái, lúc này nhìn đến lại không cảm thấy mất tự nhiên, không có cảm giác ghét bỏ giống hắn tưởng tượng.
Hắn âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm có lẽ mắt thấy việc thật liền thật sự không có thành kiến.

Cảm tình dù sao cũng là chân thật, sẽ không vì thế mà thay đổi..

Bình Luận (0)
Comment