EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae
Tạ Thời Quyết nói được là làm được, nhớ tới mấy ngày đầu xác thật y không làm gì hắn cả.
Nhưng chỉ mấy ngày kế tiếp, người yêu trượng nghĩa lấy lý do hai người đã xa cách một khoảng thời gian rồi biến thành sói đói nhanh chóng đánh dấu thức ăn, cố gắng biến đổi đủ loại hình thức bỏ con mồi vào bụng, ăn đến mức đến cả xương cốt cũng không còn.
Đoạn Hành Dư không nhớ rõ chân hắn đã không chạm đất bao nhiêu ngày, lúc ăn cơm cũng phải để người khác ôm đi, lúc tắm rửa thì được trực tiếp ôm vào bồn tắm...
Đồ không biết xấu hổ.
Chỉ còn cách lễ khai giảng vài ngày, ngay từ đầu Đoạn Hành Dư đã vô cùng dung túng đối phương, nhưng lúc xử lý công việc thì thái độ vẫn rất công bằng, phân chia cứ học trưởng Tạ Thời Quyết một lần, lại đến Cửu hoàng tử Tạ Thời Quyết một lần.
Thẳng đến chạng vạng một ngày nọ...
Tạ Thời Quyết vừa đem nguyên liệu làm bữa tối hắn mới mua được trở về phòng, rồi đem hai bàn tay giấu phía dưới chăn.
Đoạn Hành Dư đã khàn cả giọng, dùng hết sức lực đạp đối phương một chút: "Cút..."
Sức chiến đấu của Tạ Thời Quyết quá kinh người, hắn cam tâm tình nguyện chịu thua.
Tạ Thời Quyết cười một chút, chui vào trong ổ chăn ôm lấy người nọ.
"Bây giờ không làm gì hết."
Bây giờ không làm, nghĩa là lát nữa mới làm?
Đoạn Hành Dư hừ hừ hai tiếng.
Nhưng mà hắn cũng không muốn cách xa đối phương, liền một tay bế Đoạn Hành Dư đang giận dỗi lên, kéo y vào lòng vỗ về.
Tạ Thời Quyết đi ra ngoài một chuyến cũng đã tắm rửa xong, giờ phút này trên người vẫn còn lưu chút hương thơm, khiến hắn không nhịn được hít hai cái.
"Em còn trêu chọc anh?"
Tay Tạ Thời Quyết dừng ở phần xương cánh bướm vuốt ve, ngữ khí có chút nguy hiểm.
Thân mình Đoạn Hành Dư cứng lại một chút.
"Anh nói không làm mà."
"Thôi đi. Một lát là phải ăn cơm rồi."
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Đoạn Hành Dư.
"Vậy trước tiên em trả lời một vấn đề cho anh được không?"
"Cái gì?"
Màn giường vẫn chưa kéo ra, bên trong chỉ có chút tia sáng len lói từ phía đèn ngủ để cạnh giường.
Đôi mắt Tạ Thời Quyết đen láy, nhìn có chút thâm thúy không đoán được.
"Anh với hắn, em thích ai hơn?"
Đoạn Hành Dư không hiểu gì cả, "Cái gì mà anh với hắn, hắn là ai?"
"Cửu hoàng tử Duyệt triều với Tạ Thời Quyết thế kỷ 21, em thích ai hơn?"
Chính mình tự so sánh với chính mình mà còn hăng hái vậy?
Đoạn Hành Dư có chút bất đắc dĩ, nhưng lại thấy biểu tình của đối phương thật sự nghiêm túc.
Cửu hoàng tử cùng Tạ Thời Quyết kỳ thực không hoàn toàn giống nhau.
Cửu hoàng tử nhiệt liệt chân thành, thích giả đáng thương làm nũng, mà Tạ Thời Quyết hiện đại... vừa ngạo kiều một cách kỳ quái, nhưng có phần dễ thương.
Một người sẽ mang hết tâm tư thâm tình nói thẳng ra, một người lại cố tình giấu đi tình yêu mãnh liệt vào lòng.
Nhưng bản chất... bọn họ đều là Tạ Thời Quyết.
Đoạn Hành Dư nhìn hắn, khó có thể chọn một trong hai.
"Em thích cái này nhất."
Hắn rướn người lên một chút, thuần thục hôn lên người trước mặt.
Cũng giống như vô số lần trước đây, rất mau nụ hôn đã được Tạ Thời Quyết đáp lại.
Hắn bị đối phương đè xuống ôm, Tạ Thời Quyết ngăn trở ánh sáng, tạo thành một cái bóng đen.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy Tạ Thời Quyết đang cười.
"Vậy anh đổi câu hỏi, anh và hắn ai lợi hại hơn?"
Biểu tình Đoạn Hành Dư phức tạp, một lời khó nói hết, nhưng vẫn phối hợp với y thỏa mãn tính hiếu thắng kỳ quái này, "Anh là anh thế nào, hắn là hắn thế nào?"
"Này..."
Đoạn Hành Dư thừa thắng xông lên: "Anh muốn hỏi lợi hại ở phương diện kia?"
Phương diện học tập... hình như cả hai đều khá tốt.
Xét về khả năng nghiên cứu khoa học, khẳng định Tạ Thời Quyết hiện đại lợi hại hơn.
Còn xét về xuất thân... Cha là Hoàng Thượng, mẹ là Hoàng Hậu, anh trai là Thái Tử thì Cửu hoàng tử còn có thể hơn thua với ai?
Hắn nghiêm túc phân tích, cảm thấy những thứ này không thể so đo tính toán, chắc chắn sẽ không có kết quả.
Lúc này lại nghe Tạ Thời Quyết nhắc nhở hắn: "Hiện tại chúng ta đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Cụ thể một chút."
"Trong phòng?"
"Giường... trên giường."
Thần sắc Tạ Thời Quyết có chút diệu kỳ, chỉ cười không nói.
Đoạn Hành Dư hậu tri hậu giác, bừng tỉnh đại ngộ, không còn lời gì để nói, cuối cùng thẹn quá thành giận.
[Hậu tri hậu giác: Quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.]
Hắn đẩy Tạ Thời Quyết ra, "Cút cút cút."
Tạ Thời Quyết vừa cười vừa lăn từ trên giường xuống.
"Được rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi. Hôm nay có lẩu, để anh đi xuống mua dầu hào."
"Mau đi đi."
Nhìn đến khuôn mặt cười hề hề của người nọ vài giây, Đoạn Hành Dư lại muốn đá thêm một phát.
*
Lần này rốt cuộc Đoạn Hành Dư cũng tự xuống giường được, trừ lúc vừa mới dẫm chân lên sàn cảm thấy bước chân có chút vô lực, cộng thêm thắt lưng phía sau có hơi mỏi, thì những chỗ khác đều không có vấn đề gì.
Hắn thuận tay gãi đầu, chậm rì rì mà kéo màn sang một bên.
Đối diện cửa sổ là khung cảnh rộng lớn.
Hắn lười biếng duỗi eo thả lỏng gân cốt, nghe được phía bên ngoài truyền đến âm thanh chuông cửa.
Anh ấy quên mang chìa khóa à?
"Tới đây."
Hắn đỡ eo đi ra ngoài, vừa mới mở cửa mới phát hiện đối phương không phải Tạ Thời Quyết.
Nam nhân đứng bên ngoài có khuôn mặt trưởng thành, mang mắt kính, bộ dáng vô cùng thành thật, người đối diện nhìn thấy Đoạn Hành Dư mở to hai mắt nhìn mình, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Đoạn Hành Dư theo bản năng cúi đầu nhìn vào bộ đồ giờ phút này mình đang mặc.
Trên người hắn bây giờ là áo sơ mi của Tạ Thời Quyết, có hơi lỏng lẻo, còn nhăn nhúm nếp áo, hai chiếc cúc phía trên còn chưa kịp đóng vào, lộ ra một vùng... đầy dấu vết đỏ sậm.
Hết cứu.
Hắn nhanh chóng kéo cổ áo, cố gắng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà nhanh chóng đóng nút áo lại.
"Ha ha." Đoạn Hành Dư xấu hổ ngẩng đầu lên liền phát hiện đối phương đã thu hồi thần sắc khiếp sợ, chỉ còn vẻ mặt hiền lành cười với hắn.
Đoạn Hành Dư đành phải căng da đầu cùng y chào hỏi, "Chào anh, xin hỏi anh là?"
"À, anh là..."
"Anh trai?"
Tạ Thời Quyết mang theo một chai dầu hào cùng một chai nước chanh trở về.
"Anh trai?!" Biểu tình của Đoạn Hành Dư có thể nói là "hoa dung thất sắc", xoay người liền chạy vào trong nhà.
[Hoa dung thất sắc: Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.]
Tạ Thời Quyết bật cười, đành tự mình mang theo anh trai vào nhà.
Hắn cắm bếp điện, bắt đầu nấu nước lẩu.
Lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện anh trai mang vẻ mặt hiếm lạ mà nhìn hắn.
"Sao vậy?"
"Em đây là... đang làm vợ hiền dâu đảm à?"
Thời điểm em trai hắn còn ở một mình lúc nào cũng ngấu nghiến cơm hộp, còn thấy phiền khi nấu cơm, người làm anh như hắn cũng thấy không yên tâm, đôi khi sẽ phải mua một chút đồ ăn đến đây nấu cơm cho y.
"Có thể hầu hạ cho bạn trai, em thấy cũng vui."
Tạ Thời Quyết thích thú, chống cằm, "Hôm nay anh mua gì rồi? Có thể bỏ vào lẩu không?"
Anh trai đáp lời: "Có cà chua, thịt bò, trứng, còn có một chút thịt cá nữa."
"Được rồi, anh cũng ở lại ăn đi."
Hắn đang định từ chối, liền nghe được âm thanh cửa phòng mở.
Đoạn Hành Dư đã đi ra, đem toàn bộ quần áo nhăn nhúm lúc nãy thay bằng một bộ áo lông cao cổ.
"Đúng vậy, anh... anh ở lại ăn cơm đi." Sau khi sửa soạn lại dung nhan thật tốt, hắn hít sâu một hơi, chỉ cần hắn không thấy xấu hổ, thì người khác sẽ phải xấu hổ.
Hắn đi qua chào hỏi lại anh trai, "Em chào anh, em là bạn trai của cậu ấy, tên là Đoạn Hành Dư."
"Chào em chào em, anh tên là Tạ Thời Khiêm, em cứ giống như em ấy cứ gọi anh là anh trai cũng được."
Tạ Thời Khiêm.
Tuy rằng đối phương không có diện mạo giống như Thái Tử điện hạ, nhưng cái tên cũng thật giống nhau.
Đoạn Hành Dư tức khắc cảm thấy rất thân thiết, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Anh trai".
Bên kia bọn họ đã nấu sôi nước, Tạ Thời Quyết liền ở một bên im lặng bỏ thực phẩm vào trong nồi.
Nước canh sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên khiến hắn phải nheo mắt một chút.
"Ngồi xuống ăn đi."
Lúc này Đoạn Hành Dư mới biết hôm nay y nấu canh hầm xương, phía dưới có mấy lát bắp ngô, nhưng thoạt nhìn nước canh vẫn có phần nhạt nhẽo.
"Trong tủ lạnh không có nước cốt lẩu sao? Em muốn ăn thêm thảo quả nữa."
Hắn đang định đi lấy, lại bị Tạ Thời Quyết kéo lại.
"Thảo quả không tốt."
Tạ Thời Quyết nhíu mày, ngại anh trai hắn đang ở đây, chỉ khụ một tiếng, mơ hồ nói: "Hôm nay em đừng ăn cay."
Đoạn Hành Dư đang muốn hỏi tại sao, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, rồi cả người héo dần, cuối cùng đành ngồi trở về chỗ cạnh anh trai vùi đầu ăn cơm khô.
Vất vả lắm mới xua tan cảm giác xấu hổ, Đoạn Hành Dư gắp cá viên chấm dầu hào, cúi đầu mở miệng nhỏ ăn thật từ tốn.
Áo lông cọ vào cổ có hơi ngứa, thời điểm cúi xuống ăn hắn phải dùng tay lay cổ áo một chút mới thoải mái.
Tạ Thời Quyết nhìn thấy nhịn không được mà mở miệng, "Em không thấy nóng sao?"
Trong nhà đã bật máy sưởi đầy đủ, chỉ cần mặc một cái áo thun mỏng cũng đủ.
Vốn dĩ Đoạn Hành Dư đang thương tâm vì không được ăn lẩu cay, nghe thấy lời này của Tạ Thời Quyết lại càng muốn trừng mắt nhìn đối phương.
Hắn phải làm như vậy là vì ai?!
Tạ Thời Quyết thực vô tội...
Hắn đành yên lặng gắp thêm thịt vào trong bát người kia, không dám nói tiếp nữa.
Nhìn hai người bọn họ chăm sóc lẫn nhau, ánh mắt Tạ Thời Khiêm càng lộ rõ ý cười.
"Em đừng chọc ghẹo người ta nữa."
Hắn nói Tạ Thời Quyết xong liền nhìn về phía Đoạn Hành Dư, "Lần trước phải em kết bạn với anh vì chuyện kia, thật ngại quá. Kỳ thật anh đã nghe Thời Quyết nói về em, anh cũng có thể nhìn ra được em trai anh thật lòng thích em, anh thấy vậy liền nghĩ em cũng thật quan tâm em trai anh, dù sao cũng phải cho nó biết."
Tạ Thời Quyết yên lặng nghe ngóng, thời điểm gắp thịt bò còn rắc thêm chút bột thì là, lấy một miếng cho anh trai hắn, lại lấy thêm một miếng đưa Đoạn Hành Dư.
"Trong chuyện tình cảm vẫn nên thẳng thắn thành khẩn với nhau là quan trọng nhất."
"Ở nhà chúng ta chuyện gì Thời Quyết cũng giấu trong lòng, kỳ thật một người lúc nào cũng rất cô đơn."
"Anh, anh nói cái này làm gì?"
Tạ Thời Khiêm chỉ cười cười, "Cho nên khi em ấy có thể tìm được một người nguyện ý bao dung nó, hơn nữa lại thật lòng thích nó, anh cũng rất cao hứng, cũng yên tâm hơn phần nào."
Đoạn Hành Dư cười một cái.
Mặc kệ là ở cổ đại hay hiện đại, Tạ Thời Quyết đều có thể hấp dẫn rất nhiều người yêu thích, nhưng hắn thực may mắn, chỉnh mình mới là người có thể ở trong lòng đối phương.
"Anh trai yên tâm, chúng em sẽ ở với nhau thật tốt."
Cơm nước xong xuôi, Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Khiêm đứng ở ban công nói chuyện phiếm.
Bây giờ hắn mới biết, ở thế giới này Tạ Thời Quyết không giống Cửu hoàng tử được lớn lên trong tình yêu thương đầy đủ, cho nên y vẫn luôn mẫn cảm lại yếu ớt, tạo thành thói quen dùng sự lạnh nhạt tự ngụy trang cho bản thân.
"Kỳ thật anh không phải anh trai ruột của nó, em ấy từ khi còn nhỏ đã không thích nói chuyện, anh cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể có được sự tín nhiệm của em ấy. Muốn cho em ta chân chính tiếp nhận một người, có lẽ cũng không dễ dàng gì, cho nên ngay từ đầu nghe em ấy nói em là bạn trai nó, hơn nữa lại là một nam sinh mới quen biết không lâu, anh thật sự vô cùng kinh ngạc, cũng thật tò mò."
"Đến khi biết nó muốn dọn ra ngoài ở, anh cũng đoán được em ấy muốn cùng ở với em, cho nên mới mạo muội đến đây, coi như nhìn em một chút."
"Em ấy không có thói quen bộc lộ chính mình, cũng hay sợ hãi mất đi những thứ xung quanh, có rất nhiều chuyện nếu em không nói em ấy cũng sẽ không nói ra, nhưng kỳ thật đứa nhỏ này tâm tư tỉ mỉ, quan tâm rất nhiều nhưng lại giấu bằng những hành vi lơ đãng. Cho nên anh cũng muốn nhờ em, bất luận có sự tình gì phát sinh cũng đừng dễ dàng từ bỏ em ấy."
Cách một tấm cửa kính, Đoạn Hành Dư nhìn vào bên trong, liền thấy người kia đang nghiêm túc thu dọn đồ vật.
Đoạn Hành Dư nhớ tới những lời ngày đó của người kia, y nói bản thân đã giấu những cảm xúc không tốt, khiến Đoạn Hành Dư lo lắng.
Lúc đó Đoạn Hành Dư mới biết kỳ thật y giấu đi tâm sự rất giỏi, lại làm Đoạn Hành Dư cảm thấy đau lòng.
Ở thế giới này, hiểu biết của Đoạn Hành Dư đối với y còn chưa đủ...
"Cảm ơn anh đã nói với em những chuyện này..."
Nếu không được anh ấy kể những chuyện này, có lẽ cả đời Tạ Thời Quyết cũng sẽ không nói cho hắn biết.
Chỉ là hắn cũng không muốn cưỡng ép giữ Tạ Thời Quyết lại.
Hắn hy vọng có thể dùng thời gian để giúp y hoàn toàn mở lòng với mình.
Trong phòng bếp, Tạ Thời Quyết đang rửa bát.
Dòng nước ào ào chảy xuống, bỗng nhiên có người ôm lấy hắn từ phía sau.
Hắn quay đầu lại, "Anh ấy đi rồi?"
"Ừm." Đoạn Hành Dư ôm hắn, tựa cằm lên vai người trong lòng.
Tạ Thời Quyết đem những vệt nước trên bàn lau khô, sau đó lại tiếp tục rửa bát.
Hắn giống như đang chỉ thuận miệng hỏi, "Lúc nãy hàn huyên chuyện gì vậy?"
Đoạn Hành Dư nhìn bàn tay đang cầm chén của đối phương, cái chén kia đã sạch sẽ, nhưng y vẫn như cũ không đổi động tác.
Trong lòng hắn cảm thấy mềm nhũn.
"Nói về..."
"Về?"
Cánh tay đằng sau duỗi ra phía trước, tắt vòi nước đi.
Tạ Thời Quyết dùng nước nóng, thời điểm vươn tay chạm vào nước còn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.
Nhìn đến Tạ Thời Quyết đang chăm chú nhìn lại mình, hắn liền trêu chọc một tiếng: "Cái chén bị anh rửa muốn mòn rồi."
Hắn tiếp nhận chén sứ từ trong tay Tạ Thời Quyết, đặt vào chạn bát bên cạnh.
Ngón tay ướt át xoa lên mặt Tạ Thời Quyết, để y tỉnh táo đôi chút.
Bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở mềm nhẹ cùng giọng nói nỉ non ấm áp.
"Em nói với anh ấy," hắn ngẩng đầu lên.
"Em yêu anh."
Mang theo cái hôn nóng bỏng sát lại gần, Đoạn Hành Dư tiến lên, dẫn dắt y dây dưa.
Đây không phải là tư thế tốt, nhưng không có ai phá vỡ bầu không khí, bọn họ không kiêng nể gì mà hôn môi, hô hấp dần trở nên tùy ý dồn dập, vội vàng thể hiện tình cảm đến người yêu.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ lóe lên, ánh trăng sau mây đen chậm rãi nhô đầu ra, có chút ảo mộng, bao phủ cho từng đóa hải đường trên ban công.