Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

Chương 30

Tên đại ca vừa dứt lời, bọn đàn em liền xông lên, chúng gùn gè như lũ sói hoang nhìn con mồi tươi ngon, mặt sát khí đằng đằng, tay chúng cầm vũ khí. - Cô ngồi yên ở đây.Đặt nó xuống một bên Vũ Phong bắt đầu tiếp từng đòn của bọn chúng.- Cẩn thận.Nó nắm tay lo lắn hắn nói, thật vô dụng khi chân bị đau lúc này.- Ừ.Hắn gật đầu nhìn nó, sau đó quay nhìn lũ người kia đang tiến lại bên mình. Từng đòn phản công nhanh - chuẩn của hắn xuất ra quật ngã từng người, từng tên đàn em mặt mày nhăn nhó vì đau đớn ngã xuống dưới chân hắn...- Vũ Phong, mày được lắm...Thấy đàn em mình bị hắn đánh gục gần hết tên đại ca mặt nổi gân xanh, mắt sòng sọc những tơ máu thật đáng sợ, bàn tay siết lại, răng nghiến ken két. Hắn ta vẫy tay, một top đàn em phía sau tiếp tục xông lên... hắn không tin một người mà đủ sức đánh bại tất cả những tên đàn em được huấn luyện kĩ lưỡng của hắn. Hắn ta chỉ muốn xử chết Vũ Phong vì đã khiến hắn mất đi người thân cuối cùng. Hắn phải trả thù, trả thù cho anh trai hắn.Một tên đàn em nhân lúc hắn đang đánh mấy tên kia liền đưa một con dao từ phía sau nó tiến tới.- Thiên Châu, cẩn thận..."Phập"Nó không kịp phản ứng gì, chỉ thấy mình được hắn ôm lấy ngã về phía trước. Mở mắt ra...Máu... Màu máu xinh đẹp như cánh hồng đỏ tươi từ ngực hắn chảy ra...Chiếc áo đồng phục chưa kịp thay khi đi tìm nó nay ướt đẫm một màu đỏ chết chóc...Gió đêm lạnh lẽo bũa vây lấy con người nhỏ bé, ôm lấy hắn nó khóc lớn, giọng nói sợ hãi:- Vũ Phong, anh mau tỉnh lại đi... tôi xin anh đó... hu hu...- Đồ ngốc,... đừng khóc... tôi... không... sao... Ngón tay động đậy, cố mở đôi mắt nặng trĩu ra, cầm lấy tay nó hắn yếu ớt nở nụ cười.Thấy nó không sao là hắn yên tâm rồi, nhưng sao hắn rất buồn ngủ, chắc là lâu không được ngủ rồi... Hắn thấy ai đó đang vẫy tay hắn, lôi kéo hắn vào một màn trắng xóa thôi thúc hắn nhắm đôi mắt màu hổ phách lại.- Tôi.. buồn ngủ... cô... im... lặng... chút ... nhé?- Không, tôi không cho phép anh ngủ, anh mau mở mắt ra nhìn tôi đi, mau lên.... Thiên Châu cố đập vào tay hắn, không cho phép hắn ngủ. Nó sợ khi hắn ngủ đi rồi sẽ không dậy nữa!Tiếng hú còi xe cảnh sát vang vọng bên ngoài, anh của nó cùng mấy người kia đã đến, nhưng... liệu có muộn không? Nó không nghe! Không biết gì nữa! Người nó run rẩy như chiếc lá leo lắt bên vách núi giữa mùa gió lớn cố bám víu lấy vách đá._______

Thẩn thờ ngồi phịch xuống hành lang bệnh viện lạnh lẽo gần phòng cấp cứu, người vô hồn, mặt lấm lem vết bẩn cộng nước mắt, áo quần tay chân toàn loang lỗ màu máu chưa khô, đầu tóc rối bù. Nó bây giờ thật khác xa một Thiên Châu hoạt bát vui vẻ, đầy sức sống...- Thiên Châu.Ngước khuôn mặt thẩn thờ lên, là anh hai nó. - Anh hai... Vũ Phong... anh... ấy...Ôm nó vào lòng, Thiên Bảo vuốt sau lưng nó đang nấc lên từng hồi, người nó run run... Anh biểt nó đang sợ hãi điều gì. Vũ Phong vì cứu nó nên mới bị đâm, bọn đó đã bị cảnh sát bắt ngay sau khi Vũ Phong được đưa đi cấp cứu.- Cậu ấy sẽ không sao, em đừng sợ.- Hu hu anh hai, là em hại anh ấy... em hại Vũ Phong... híc...Đáng lí người nằm trong kia giờ này là nó chứ không phải Vũ Phong. Bây giờ hắn đang mong manh giữa sự sống và cái chết, tử thần luôn cặp kè bên hắn để mang hắn đi bất cứ lúc nào... 10 phút...30 phút...1 tiếng...2 tiếng... trôi qua đối với những con người ngoài phòng cấp cứu như trôi qua cả hai thế kỉ. Ai ai cũng chắp tay cầu nguyện cho hắn bình an vô sự.Thời gian thật đáng ghét, chúng nhởn nhơ nhích từng tý để con người ta chờ đợi, thấp thỏm lo âu...CạchPhòng phẩu thuật sáng lên, người đàn ông đeo khẩu trang mặc đồ phẩu thuật bước ra ngoài. Mọi người đều đứng dậy chạy vây quanh bác sĩ.- Bác sĩ, Vũ Phong sao rồi?Tháo khẩu trang xuống ông nhìn mọi người lắc đầu, cái thở dài bất lực của ông như nhấn chìm cả thế giới. Tuấn Kiệt, Thiên Bảo, Thiên Nam dựa vào tường mặt ảo não. Thiên Châu nghe xong, nó không giám tin vài tai mình, giường như nó đang đứng giữa đại dương mênh mông sóng vỗ... Vũ Phong... anh... ấy...- Bác sĩ, tất cả những gì ông nói không phải sự thật, đúng không? Ông đang nói dối tôi đúng không? Vũ Phong anh ấy không sao... ông nói đi...Không! Không thể nào... Nó chạy lại dữ chặt lấy hai tay bác sĩ lay mạnh, mặc cái chân nó đang đau, mặt nó đanh lại, tất cả những gì nó nghe chỉ là giả dối, giả dối... họ chỉ đang lừa nó thôi!- Thiên Châu, em bình tĩnh lại đi. Mau thả bác sĩ ra.Thiên Nam là người bình tĩnh nhất, anh cầm tay nó gỡ ra, vừa an ủi, khuyên nhủ nhưng vô ích, nó không nghe ai nói gì. Nó chỉ nhìn thẳng vào mặt bác sĩ chờ đợi câu hỏi nó mong muốn.- Tôi...Vị bác sĩ ấp úng, ông đang muốn nói gì đó thì thấy chiếc áo đang bị nó siết chặt lõng dần, không còn tiếng nó dồn dập hỏi nữa.Hóa ra nó bị sock quá nên ngất.______

Bên kia Vũ Phong đang đứng tựa vào gốc cây nhắm mắt ngủ, nó vui vẻ gọi tên hắn, rón rén bước lại hù hắn. Khi đến gần nó thấy áo hắn chỉ một màu đỏ, nó kinh hãi gọi tên Vũ Phong nhưng sao hắn không trả lời? Mắt hắn nhắm nghiền, nó gọi thế nào cũng không dậy.Máu. Thiên Châu thấy mình đang lạc lõng giữa không gian đầy màu máu. Và Vũ Phong đang nằm trong vũng máu đó.- Vũ Phong...Nó hét lên một tiếng, mơ màng mở mắt ra, một màu trắng xóa đập vào mắt nó, mùi thuốc khử trùng khó chịu xộc vào mũi. Đây là đâu? Vũ Phong, anh ấy đâu? Anh ấy bây giờ như thế nào?Cố ngồi dậy, giật phăng mấy cái dây chuyền nhằng nhịt trên tay, dù đau đến túa máu... nó chẵng quan tâm... Sao thế này? Chân nó không nhấc lên nổi. Lớp thạch cao trắng ngắt đang ôm lấy chân nó. Ai giải thích cho nó đi? Kệ! Nó loay hoay cho cái chân bó thạch cao chết tiệt kia xuống đất, trong chân truyền đến cảm giác nhói nhưng nó cố chịu đựng...Phịch...Nó không thể di chuyển được, giọt nước mắt bất lực rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.

_______Mấy ngày nay tác giả bận nên không đăng truyện nhiều được, mn thông cảm nhé :) Truyện cũng gần full rồi nên mình sẽ cố gắng, cảm ơn mn người luôn ủng hộ truyện, theo sát từng chương...~~~~~Thanks all~~~~~
Bình Luận (0)
Comment