Hoàng Tử Lọ Lem

Chương 24

Chiếc xe đỗ ở trước đường Hoa Sơn, tuyết lại rơi.


Bắc Kinh lúc này tuyết rơi thật thất thường, Ma vương lại muốn hơi ấm của người kia rồi.


Hí hửng cầm bánh đi lên lầu, cửa không có khóa, Thiên Văn đẩy vào môi treo mạt cười chào đón cục bông.


Diệp Tử Thanh vừa vặn làm xong bài tập đang gom lại sách vở, nhìn thấy Thiên Văn đứng ở cửa liền chào một tiếng, lòng tự nhiên giận dỗi không hiểu làm sao.


Ma vương chưa nhận ra, hắn đặt bánh lên bàn đem cậu ôm vào lòng, cằm đặt ở vai cậu dụi dụi vào cổ tìm hơi ấm. Diệp Tử Thanh bị nhột nhưng không có ý tránh, trong lòng lại buồn bực thêm vài phần.


"Sao thế?". Cảm giác được Diệp Tử Thanh khó chịu, Ma vương nghi ngờ hỏi, hoàn toàn đem chuyện lá thư quẳng ra sau đầu.


Còn dám hỏi sao nữa hả, cơn giận của Diệp Tử Thanh phút chốc bị khơi mào, cậu lập tức đẩy người ra, đứng dậy không thèm nhìn Thiên Văn ngơ ngác chưa biết đang xảy ra cái gì.


"Em đến bệnh viện, anh về đi".


Thật ra mỗi lần thi học kì Diệp Tử Thanh đều không vào bệnh viện mấy ngày, nhưng nhìn thấy Thiên Văn lại nhớ chuyện lá thư, bỗng dưng cậu thấy buồn bực, những lúc này muốn ở một mình để cân bằng cảm xúc.


Thiên Văn lại ôm cậu từ đằng sau, trực giác cho hắn biết cục bông khó chịu chuyện gì đó, hắn mà bước ra khỏi cửa phòng này không chừng lần sau cậu liền đổi ổ khóa.


"Em mệt à?".


Tay đặt lên trán cậu thăm dò, có hơi nóng. Diệp Tử Thanh nghe âm thanh trầm thấp người nọ bên tai nhất thời phát hỏa xoay người đẩy ra cửa.


Thiên Văn nhíu mày, bước chân thụt lùi bị cậu mạnh mẽ đẩy đi. Hắn vừa ra khỏi ngạch cửa, Diệp Tử Thanh dùng sức đóng cửa lại.


"A".


Thiên Văn rên rỉ nhắm chặt hai mắt. Diệp Tử Thanh cảm giác được nắm cửa ở tay đụng phải cái gì, nghe hắn rên la, cậu hoảng hốt mở cửa ra.


Quả nhiên bốn ngón tay Thiên Văn đặt ngay ngắn trên cạnh cửa hằn đỏ lên. Lòng Diệp Tử Thanh chùn xuống, cậu vội vã cầm lấy bàn tay hắn xem xét.


Đốt ngón tay thon dài toàn bộ sưng lên, vài chỗ còn rách da rướm máu, Diệp Tử Thanh hận bản thân vừa rồi nóng nảy quá không nhìn thấy tay của hắn.


Cậu kéo Thiên Văn ngồi trên giường, loay hoay đi tìm thuốc và bông băng, cuống lên lật tung cả tủ.


Thiên Văn đau đến nín thở, cục bông thâm thù đại hận lấy chín phần mười sức lực mà đóng cửa, cơ bản hắn có thể rụt lại, nhưng không hiểu sao lại để luôn, giờ nhìn bộ dáng hối hận của cậu có chút đau lòng.


"Em...em sát trùng cho anh".


Diệp Tử Thanh cẩn thận nâng tay trái hắn lên, nhẹ nhàng lấy tăm bông chấm cồn để vào vết thương. Chân mày Thiên Văn nhíu lại, hơi thuốc xót quá.


Hai tay Diệp Tử Thanh run rẩy xoa thuốc cho hắn, đầu cúi rất thấp, thở cũng không dám thở mạnh.


Ma vương duỗi tay phải nâng mặt cậu lên, hai viền mắt đỏ bừng, ngọc lục bảo của hắn ngập long lanh trong nước mắt, Diệp Tử Thanh đang khóc.


"Anh không sao, đừng khóc, ngoan".


Thiên Văn ban đầu dùng hạ sách này để lấy lòng Diệp Tử Thanh, không ngờ làm quá đà khiến cậu thương tâm hơn, hắn có phần áy náy.


"Em xin lỗi, em không biết tay anh đặt ở đó".


Diệp Tử Thanh nói năng ngắt quãng, cậu ôm cổ Thiên Văn sợ hãi mà khóc lớn. Cậu thừa nhận bản thân có ghen tị với Diêu Ngọc, cô gửi thư cho Thiên Văn khiến cậu không thoải mái, nhưng tức giận đến hồ đồ hoàn toàn là lỗi của cậu.  


"Bảo bối đừng khóc, anh không sao mà".


Ma vương thở dài tự trách, biết thế lúc nãy đưa chân chặn cửa, đưa tay ngang mặt xem lại vết thương, cũng không có gì đáng sợ, hơi nhói một tí, chẳng tổn hại đến xương cốt.


"Nào nào, khóc rất mệt, ngoan".


Ma vương đẩy cậu ra, áp môi lên hôn chặn lại tiếng khóc, Diệp Tử Thanh nghẹn ngào đáp trả.


Nụ hôn kéo dài rất lâu, Ma vương chủ động tách ra đưa ngón tay cái lau nước mắt trên đọng trên mi cậu, suy cho cùng hắn dùng kế sai chỗ nhưng đổi lại lo lắng của Diệp Tử Thanh cũng đáng.


"Có đau không, hay đến bệnh viện xem sao nhé?".


Diệp Tử Thanh không yên tâm muốn đưa Thiên Văn vào bệnh viện xem lại, cậu sợ hắn giấu đi để vết thương ảnh hưởng thì không tốt.


Ma vương len lỏi vào tóc cục bông, kéo cậu lại hôn lên trán. Hắn còn gặp đối tác tối nay, không thể để lỡ.


Nghe đến đối tác Diệp Tử Thanh mới để ý đến âu phục mặc trên người Thiên Văn. Vest đen sang trọng, khuy tay áo đính đá quý sáng màu, cà vạt cùng màu nhưng điểm nhấn đường trắng nhỏ ngay giữa kéo dài xuống dưới, bên ngoài còn khoác áo lông màu đen phủ đến đầu gối.


Một màu chìm nhưng khoác lên người Thiên Văn lại ma mị và cuốn hút khó tả, trầm ổn vượt trội càng làm hắn thêm nam tính băng lãnh.


Diệp Tử Thanh nhìn đến ngây người, mặt chuyển sang hồng nhạt, Thiên Văn nhìn thật đẹp trai.


Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Ma vương liếm môi nhìn cục bông hỏi


"Chồng em có phải rất đẹp trai không?".


Toàn bộ giác quan của Thiên Văn : ...... chủ nhân thật không biết tự trọng.


"Nói bậy bạ, chồng...nào chứ?".


Diệp Tử Thanh bị chọc đến đỏ mặt, quên luôn chuyện cậu làm hắn đau.


Thiên Văn cười ôm cậu ngồi lên đùi mình, sợ làm nhăn bộ âu phục nên Diệp Tử Thanh muốn đứng lên, hắn giữ cậu lại ôn tồn bảo


"Gặp đối tác thôi, em lo lắng cái gì?".


Chỉnh tư thế Diệp Tử Thanh lại cho cậu thoải mái, Thiên Văn đem tay đau gác lên giường, tiếp tục nói


"Thiên Ngôn đem cho em máy nhắn, em đã xem qua chưa?".


Diệp Tử Thanh lắc đầu, khi nãy về mang theo tâm trạng không vui, tắm rửa xong lại làm bài tập, cơ bản chưa có nhìn đến thứ bên trong hình thù thế nào. Nghe Thiên Văn hỏi đến cậu mới vươn tay lấy túi giấy trên bàn mở ra.


Máy nhắn tin nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, góc trái còn có một dây xích mảnh màu bạc móc lại, toàn thân máy màu đen tuyền cứng cáp, mỏng nhẹ, nhìn khá bắt mắt. Màn hình khoảng 6-7 cm, bên dưới là một loạt phím màu nhạt hơn.


Diệp Tử Thanh nâng trong tay thích thú ngắm nghía, cái máy này cậu từng thấy vài bạn học cấp II dùng, nhìn cách họ bấm bấm rất hay ho, nhưng kiểu dáng mấy loại đó không đẹp như cái máy này.


"Đẹp quá, em thích lắm". Diệp Tử Thanh hớn hở cười.


Ma vương cong khóe môi, dạy cục bông nhà mình sử dụng, Diệp Tử Thanh thông minh học nhanh chả mấy chốc đã quen tay. Ma vương hôn lên má cậu, thì thầm nói


"Nhắn qua cho anh một tin nào".


Diệp Tử Thanh gật đầu tìm kiếm trong danh bạ, nói là danh bạ nhưng thật sự chỉ có độc nhất một số, nhìn cái tên trên đó hai má Diệp Tử Thanh nóng bừng.


Thiên Văn biết rõ còn cố trêu đùa, hắn vuốt ve lưng cậu cười tà


"Sao vậy?".


"...Ừm, em thấy cái tên....nên đổi lại". Diệp Tử Thanh không dám ngẩng cao đầu.


"Em không thích à?". Tay lần mò xuống thắt lưng mềm dẻo kia.


"......."


Diệp Tử Thanh bất đắc dĩ nhắn vài chữ nhanh chóng gửi đi, mặt đỏ như cà chua. Trên màn hình hiển thị một dấu Get (√) trắng đen, báo cáo đã gửi tin nhắn thành công cho "Chồng đẹp trai".


Túi quần Thiên Văn rung lên, hắn nhếch môi đắc ý lôi ra máy nhắn, y đúc cái Diệp Tử Thanh đang cầm.


Màn hình nổi bật báo hiệu tin nhắn mới từ "Vợ cục bông". Diệp Tử Thanh càng vùi đầu vào vai Thiên Văn trốn.


"Ha ha ha".


Ma vương cười lớn, yêu thương hôn lên mặt cậu. Bộ dáng xấu hổ thật muốn lấy mạng người, đoán chừng chỉ có cục bông nhà hắn dễ thương như vậy.


"Anh ăn tối chưa?".


Diệp Tử Thanh vô thức sờ lên bụng Thiên Văn, cơ bụng rắn chắn nhưng xẹp xuống, cậu quên mất đã chiều tối, Thiên Văn chạy một mạch đến đây không biết đã dùng bữa chưa.


Quả nhiên hắn lắc đầu, Diệp Tử Thanh nhìn lại tay trái băng bó thảm thương cắn rứt vô cùng. Cậu nâng tay hắn lên nhẹ nhàng hôn những đốt ngón đã sưng, trong lòng khó chịu vạn phần so với chuyện lá thư.


"Anh có đem bánh, cùng ăn đi, khoảng 7h anh phải đi rồi".


Ma vương xem đồng hồ, còn những 40 phút. Tay hắn như vậy lái xe không tiện, Ma vương sờ điện thoại trong túi áo nhắn tin cho vệ sĩ đang theo mình chờ ở trong xe. Bọn họ tất nhiên đều có chìa khóa dự phòng mọi thứ Thiên Văn đem theo phòng hờ bất trắc.


Hộp bánh có bốn cái khác loại, Ma vương không thích ăn ngọt nên chọn vị Matcha, toàn bộ để Diệp Tử Thanh ăn.


"Anh có đưa một phần đến cho bác, em những ngày này ở nhà đi, thi xong rồi vào lại".


Đưa tay vén tóc xõa trên trán cậu cho gọn gàng, Ma vương ôn nhu dặn dò, tuyết rơi bất chợt, cục bông lại không đi xe, lỡ như xe bus ngừng chạy thì chắc chắn cậu phải đi bộ, đi dưới trời lạnh thế này hắn không yên lòng.


Diệp Tử Thanh gật đầu, cậu hỏi hắn


"Gần thi rồi anh không vào lớp sao?".


"Mấy ngày nữa anh mới đến trường, công ty có chút việc cần đến anh".


Ma vương giải thích, việc thi cử hắn đến hay không đến không quan trọng, dù sao hắn chỉ cần đạt điểm cần để trụ ở lớp quan sát Diệp Tử Thanh thôi, điểm tối đa không cần thiết. Huống hồ hắn hiện tại nắm giữ hai bằng cấp cao nhất của hai trường Đại học nổi tiếng, thi cử này chỉ là hình thức che mắt thân phận.


Thiên Văn gãi sóng mũi Diệp Tử Thanh hỏi


"Lúc nãy em giận dỗi anh chuyện gì?".


Diệp Tử Thanh không muốn trả lời, hình như cậu hiểu rằng mình đang...ghen.


"Là chuyện áo khoác sao?".


Ma vương chột dạ nhìn cậu. Diệp Tử Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu, cậu nắm tay lành lặn của Thiên Văn lí nhí nói


"...Em khó chịu, áo khoác là thật, em sẽ cố gắng đi làm trả lại, em không thể nhận không của anh".


"Hết rồi?". Ma vương hỏi lại, hắn nghi ngờ không chỉ mỗi chuyện áo khoác kia mà cục bông bạo lực gia đình với hắn.


"....Ân, lá thư....". Diệp Tử Thanh im lặng, hai vành tai đỏ lên lan rộng xuống mặt.


Ma vương nhìn cậu, không khí chìm vào tĩnh lặng vô biên.


Cục bông của hắn ghen, tự nhiên nghĩ đến biểu cảm tức giận của cậu, Ma vương cảm thấy việc tay mình đau vì bạo lực gia đình chẳng đáng là gì.


Hắn ôm chặt Diệp Tử Thanh cười


"Anh có thể nghĩ rằng là em ghen, rõ ràng em không thích người khác viết thư cho anh, anh không có đọc lá thư đó". Thiên Văn phóng ra một câu nói dài đáng ghi vào lịch sử làm người của hắn.


"Không đọc vậy anh làm gì với nó rồi?". Đến lượt Diệp Tử Thanh thắc mắc.


"Vất rồi". Ma vương tỉnh bơ trả lời.


"....."


Cái này có gọi là tổn thương con gái nhà lành không? Tâm thư viết ra lao tâm khổ trí chưa kịp đọc đã đem vất rồi.


"Sau này ai đưa cho anh cái gì thông qua em, em đều tiện tay ném hết đi, giải quyết giúp anh rắc rối".


Khóe môi Diệp Tử Thanh giật giật, người ta liệu có đánh em hay không mới là vấn đề a.


"Trễ rồi, anh phải đến chỗ hẹn".


Ma vương ôm hôn cậu lần nữa, Diệp Tử Thanh đứng dậy giúp hắn sửa sang lại quần áo, đầu tóc Thiên Văn hôm nay vuốt keo ngược ra sau nhìn rất phong cách, Diệp Tử Thanh nhịn không được nhón chân hôn lên môi hắn.


"Vợ thật quấn người". Ma vương cười khẽ ôm cậu đáp trả lại.


Diệp Tử Thanh theo Thiên Văn ra xe, nhìn thấy tài xế mới an tâm vẫy tay chào tạm biệt. Đợi đến khi bóng dáng nhỏ kia vào nhà tắt đèn, xe mới lăn bánh.


"Đại thiếu gia cần đến bệnh viện sau khi xong việc không?". Một trong hai vệ sĩ nhìn thấy vết thương vội vàng lên tiếng.


"Không cần".


Tính ra cũng không đau lắm, ngài mai cứ để Từ Khiêm kiểm tra kĩ lưỡng chụp lại xạ hình xương, có hồ sơ bệnh án chi tiết cũng khiến Papa hắn đỡ lo lắng hơn.


Đối tác lần này là một công ty mới nổi về lĩnh vực cửa hàng tiện lợi. Báo cáo sơ bộ trong lí lịch khá rõ ràng, Thiên Văn đích thân đi gặp để lấy thêm kinh nghiệm ở quê nhà.


Hơn hai tiếng Ma vương mới hoàn thành hợp đồng, trở về người nhàn nhạt mùi rượu. Hắn không thích uống loại cồn có hại đó, nhưng phép lịch sự tối thiểu vẫn phải gồng mình xã giao. Mặc dù uống không nhiều nhưng chuếnh choáng là điều không tránh khỏi.


Về đến biệt thự đã gần 11 giờ đêm, Thiên Văn hít một ngụm dài khí lạnh lấy tinh thần, chậm rãi vào nhà.


Tuệ Lân đã ngủ từ sớm, trên sofa là Thiên Kì ngồi xem giá cổ phiếu, hai mắt nheo lại rất chăm chú. Thiên Văn ngả lên ghế mềm mại thở hắt ra


"Ba nên đeo kính lão rồi".


"Con trai, Ba đâu già đến nỗi không nhìn thấy".


Thiên Kì liếc sang con trai bỗng chốc khựng lại, hắn đối với thương tích của các con luôn bình tĩnh nhưng lần này quá kinh sợ rồi, phỏng chừng Tuệ Lân nhìn thấy sẽ lại lải nhải trách hắn không quan tâm con.


"Sao thế?".


"Bị bạo hành".


Hai ba con nhìn nhau đồng cảm, chậc, thằng nhóc này vậy mà có người trị, cao tay quá. Nếu tương lai về làm dâu nhà này không khéo hai Ba con hắn ôm gối gặp nhau đàm đạo ngoài sofa dài dài.


"Thầy giáo con nhắn tin thông báo lịch thi, mấy ngày tới Ba rảnh rỗi, con đi học lại đi".


Thiên Kì đóng lại laptop chuẩn bị về phòng, con trai quý tử về nhà an toàn, nhiệm vụ của hắn xong rồi.


"Mai ghé bệnh viện xem lại tay đó".


Thiên Kì dặn dò thêm một câu mới xoay lưng về phòng, ôm bảo bối đi ngủ thôi a.


Ma vương xoa trán cho bớt đau nằm dài trên ghế nghỉ ngơi. Máy nhắn tin trong túi rung lên, hắn cầm ra xem.


"Anh đã về nhà chưa??".


Khóe môi Thiên Văn kéo cong, hắn bò dậy trở về phòng cởi quần áo vướng víu ra, thả lỏng tứ chi trên giường nhắn tin cho cục bông.


Diệp Tử Thanh biết Thiên Văn về khuya liền nhắn thêm hai tin nữa thúc giục hắn đi ngủ. Hai phút sau tin nhắn từ "Chồng đẹp trai" đáp lại.


"Ngủ ngon, bảo bối".


Diệp Tử Thanh mỉm cười, đem máy nhắn tin cẩn thận đặt trên tủ đầu giường nhỏ. Đêm này, lại ngủ thật ngon.


"Ngủ ngon, ông xã đẹp trai".


Ma vương đọc lại mấy lần tin nhắn, chu môi hôn lên màn hình một phát rõ to. Yêu chết cục bông này rồi.



Bình Luận (0)
Comment