Hoàng Tử Quỷ

Chương 100 -

Hắn tiện tay thu lại sách Thần nguyên. Hai quyển trong bộ ba Tam Nguyên đã trong tay hắn. Chỉ thiếu một quyển trong tay Thần Tối Cao. Hắn đã biết chỗ để sách, tất có cách lấy lại được.

Thần Điện cất tiếng nói âm u:

- Ngươi chiếm đoạt sách Thần nguyên.

Hoàng tử Quỷ cười sảng khoái:

- Đúng vậy. Ta vừa công khai chiếm nó.

- Sách Thần nguyên là điều kiện cần để mở cánh cổng nối giữa hai thế giới.

- Không có nó thì ngươi không mở cổng cho ta?

- Đó là điều mà Thần Tối Cao đã quy định.

- Thần Tối Cao đã chết, ta là ông chủ mới của vũ trụ này.

- Ta không chấp nhận.

Hoàng tử Quỷ nhíu mày:

- Thần Điện, ngay từ khi mới gặp ngươi, ta đã có cảm giác ngươi là một sinh vật sống. Thần điện nói là điện, nhưng thật ra không phải là điện, cũng không phải là đền thờ. Ta từng nghĩ ngươi là một cánh cổng, nhưng bây giờ ta nhận ra rằng sự suy diễn ấy không đúng, hay nói đúng hơn, chưa đủ. Ngươi là một chủng tộc riêng, phải không? Chủng tộc Thần Điện.

Thần Điện im lặng hồi lâu rồi đáp:

- Đúng vậy. Ngươi là người đầu tiên kể từ khi Thần Tối Cao sáng tạo ra ta hiểu được rằng ta là một chủng tộc chứ không phải là một công trình xây dựng biết nói. Ta là thành viên duy nhất của chủng Thần Điện. Ta chết, chủng tan.

- Như ta đã nói, Thần Tối Cao đã chết, cái còn lại chỉ là một linh hồn cằn cỗi sẽ không sống thêm được bao lâu nữa, ngươi cần một người chủ mới. Ta đã thu phục chủng Amelia, chủng Thần Thú, ta muốn thu phục cả ngươi nữa. Ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi. Về chủng Kỵ Sĩ thì họ đối với ta chẳng có giá trị gì, vậy nên ta sẽ bỏ qua. Thế nào, Thần Điện, nghe lời ta, ta sẽ đối xử với ngươi như một người bạn. Chống lại ta, ta sẽ đối xử với ngươi như kẻ thù, ta sẽ đánh bại ngươi, thao túng trí não của ngươi và biến ngươi từ một chủng tộc cao quý trở thành một công trình xây dựng biết nói, à mà vế sau ta cũng không dám chắc đâu đấy.

Thần Điện hơi run lên. Nó đã nhìn thấy cảnh tượng Hoàng tử Quỷ bóp méo không gian, trình độ ấy tuy chưa bằng các vị thần vào thời kỳ đỉnh cao của họ nhưng đã cao hơn hết thảy phần còn lại rồi, hắn cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của sợi hấp dẫn, sợi ấy mà cắm vào đầu thì còn sống mà làm gì nữa? Chết đi còn tốt hơn. Nhưng phàm người đã sống lâu và sống khỏe thì rất sợ chết. Nó là sinh vật bất tử, sở thích của nó là ngắm cảnh đẹp trong vũ trụ, nó có thể yên lặng trong suốt hàng triệu năm chỉ để nhìn các vì sao hiện ra rồi lại biến mất trên bầu trời, cảm nhận mình đang dần dần di chuyển xa hơn ra rìa của vũ trụ và điều đó mang lại sự phấn khích nhẹ nhàng cho nó. Nó là một sinh vật cực chậm chạp, ngay cả cái cây cũng phải động đậy bộ rễ và cành lá còn nó thì không, kể từ khi Trái Đất tan vỡ nó cứ lười nhác nằm yên một chỗ tận hưởng cảnh tượng các hành tinh và ngôi sao xoay quanh mình như thể nó là tâm điểm của vũ trụ. Nó cứ nằm một chỗ cả đời không cần phải đi lại đâu cả. Đó thực sự là một điểm mâu thuẫn hài hước, bởi vì nó có thể đưa người đến bất kỳ đâu trong vũ trụ trong khoảnh khắc, nghĩa là về một mặt nào đó nó nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng đồng thời nó cũng chậm hơn bất kỳ sinh vật sống nào.

Thần Điện thở hắt ra:

- Ta đồng ý quy phục ngươi.

- Tốt lắm, anh bạn. Mở đường cho ta về hành tinh Da Cam.

Như người ta thường nói, các quy tắc sinh ra là để phá vỡ, Thần Tối Cao đặt ra quy tắc phải có giấy thông hành mới được đi qua Thần Điện để tới các thế giới khác, dụng ý của ông là tạo ra một con đường hẹp để phục vụ cho kế hoạch Tam Nguyên, bây giờ Hoàng tử Quỷ đã có đủ sức để phá bỏ quy tắc ấy và biến Thần Điện thành chân tay của mình, phục vụ cho kế hoạch của riêng hắn.

Hắn không biết Obadia nguyên bản có đọc được kế hoạch của hắn không và sẽ làm gì để ngăn chặn, Obadia là người thông minh nhất mà hắn từng biết, quyền năng của hắn cũng gần như vô hạn, khoảng cách giữa hai người tựa như trời cao và vực thẳm, nhưng có những thứ nếu không thử thì dẫu chết cũng không thể nhắm mắt được.

Hắn đi rồi, Thần Điện cũng theo hắn biến mất, Tứ đại Kỵ sĩ thoát khỏi cơn Ác Mộng, họ nhìn nhau với ánh mắt mê man.

Kỵ Sĩ Trắng dè dặt hỏi:

- Sao tôi đau họng thế nhỉ?

Kỵ Sĩ Đỏ đáp:

- Tôi cũng vậy.

Kỵ Sĩ Đen nhìn Kỵ Sĩ Xanh:

- Chúng ta vừa trải qua một giấc mơ.

Kỵ Sĩ Xanh gật đầu:

- Ta nhớ mình đã mơ thấy rơi vào một bể rết màu tím than. Chúng đã cắn ta rất đau.

Kỵ Sĩ Đỏ hỏi:

- Rết là gì?

Hắn đã quên sạch giấc mơ lúc nãy và cả đời hắn cũng chưa từng thấy rết bao giờ. Cả cuộc đời hắn chỉ cưỡi trên lưng ngựa và lang thang từ vùng không gian này đến không gian khác trong vũ trụ bao la, hắn biết rất rõ về các vì sao và các vật thể lớn lao nhưng những thứ nhỏ bé hơn thì sự hiểu biết của hắn còn thua cả một đứa trẻ con.

- Tôi không thể giải thích cho cậu điều mà có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp lần nữa.

Kỵ Sĩ Đen hỏi:

- Thần Điện đâu rồi?

Kỵ Sĩ Xanh xấu hổ đáp:

- Bị hắn lấy mất rồi.

- Hoàng tử Quỷ?

- Phải.

- Vậy là chúng ta sẽ không thể sử dụng Thần Điện nữa.

- Phải.

Kỵ Sĩ Đen trầm giọng:

- Vậy thì chúng ta sẽ chết tắc ở đây, hệ Mặt Trời này. Có lẽ một ngày nào đó chúng ta có thể đi xa sang hệ Mặt Trời khác nhưng mãi mãi không bao giờ có thể bước chân ra khỏi dải Ngân hà được nữa, chúng ta đã trở thành tù nhân trong một khu vực địa lý mà trước đây chúng ta đã từng coi là quá chật hẹp.

- Chưa chắc, chúng ta là bất tử. Tuổi thọ của chúng ta vô tận. Chúng ta cứ thong thả đi và một ngày kia nhất định sẽ tới được thiên hà Centaurus A.

- Ồ, Centaurus A, đó là một thiên hà đẹp, ta thích hình dáng của nó, trông như một đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời.

- Vậy thì chúng ta đến đó thôi, các bạn của tôi.

Họ cất cao tiếng hát của tộc Kỵ Sĩ, bốn con ngựa cùng hý lên một tiếng và trong nháy mắt đã mất dạng trong không gian mênh mông. Nhờ thần mã, tốc độ của họ không thua Hoàng tử Quỷ chút nào. Khoảng cách đến Centaurus A là mười hai triệu năm ánh sáng, nếu phóng hết tốc lực họ sẽ mất hai mươi tư triệu năm, nhưng họ sẽ không vội vã, họ sẽ nhởn nhơ và thăm thú cảnh quan đây đó, bốn người bốn ngựa tựa như bốn chàng công tử nghêu ngao trên một vùng đất không có biên giới, họ là những con người cô độc hạnh phúc vì sự cô độc của mình. Họ không cần nghỉ ngơi. Kể từ khi ra đời họ đã gắn chặt với lưng ngựa. Họ chưa bao giờ nằm trên một cái giường hoặc ngồi trên một cái ghế hay chậm chí ở trong một căn nhà, vũ trụ này là nhà của họ, họ không cần ăn uống. Họ cứ đi mãi, đi mãi, không mệt mỏi, cũng không nản chí, bởi vì họ đã được tạo ra như thế. Bốn chàng kỵ sĩ Khải Huyền.

Lúc trở về hành tinh Da Cam, Hoàng tử Quỷ thấy Martha đang ngồi bên cạnh Quả Trứng Vàng. Gương mặt cô đầy vẻ háo hức. Cô vẫy tay gọi hắn.

- Anh mau đến đây, em nghĩ quả trứng này sắp nở rồi.

Hoàng tử Quỷ lại gần. Quả thật quả trứng đã bắt đầu nứt vỏ.

Không hiểu sao hắn có cảm giác hồi hộp.

Quả trứng rung động rồi vỡ đôi, hắn nhìn thấy bên trong là một đứa bé gái nhỏ bằng ngón tay út, da thịt nhăn nheo, trên mình dính đầy dịch nhầy.

Martha sững người:

- Em cứ tưởng anh nói nó là một con chim.

- Anh cũng không hiểu. Thú Mẹ bảo với anh nó là Chu Tước. Chu Tước là giống cái. Chẳng lẽ tất cả các thành viên của tộc Thần Thú đều có hình dạng con người? Điều đó thật vô lý. Tứ Đại Thánh Thú lúc tàn phá Tiên Quốc dù rất thông minh nhưng rõ ràng không hề có ý thức con người. Có lẽ chỉ mỗi Quả Trứng Vàng mới có thể sinh ra đứa trẻ hình người bởi vì nó hội tụ sức mạnh của anh chị nó đã được tích tụ trong hàng triệu năm, sức mạnh ấy ban cho nó quyền năng Hóa Hình và sau này nó sẽ hóa thú.

- Nó sẽ hóa thú ư? Nghe buồn thế.

- Có thể nó sẽ hóa thú mỗi khi nó muốn chứ không phải lúc nào cũng trong trạng thái thú vật. Quyền năng Hóa Hình là một quyền năng cực kỳ siêu việt và hiếm có, ngày xưa Thần Tối Cao từng làm được, ông ta biến bố của chúng ta thành Quỷ và mẹ của chúng ta thành bò cái, bây giờ ông ta đã yếu đi rất nhiều, hẳn không thực hiện được nữa. Bản thân anh dù rất tò mò cũng không biết Hóa Hình thế nào.

- Hy vọng là con bé sẽ không hóa thú cả đời. Nó đáng yêu chưa này. Em thích nó quá.

Martha nhón nó đặt vào lòng bàn tay của cô. Đứa bé gái mở mắt ra nhìn hai người bọn họ rồi lập tức chìm vào trong giấc ngủ say.

Đôi cha mẹ bất đắc dĩ lập tức nhận ra rằng họ chưa biết phải nuôi con bé như thế nào. Thú Mẹ đã chết, cũng không hề để lại hướng dẫn về cách thức chăm sóc cho Chu Tước, thậm chí ngay cả vấn đề cơ bản nhất là nó ăn gì họ cũng chỉ có thể tự đoán mò với nhau.

- Có lẽ nó thích uống sữa?

Xã hội của Tiên Quốc phát triển hơn Trái Đất rất xa, ở đây người lớn trẻ em ai cũng uống sữa nhưng là một loại sữa công thức được điều chế đặc biệt, thậm chí động vật cũng thích uống sữa này. Chỉ có điều khi mớm Chu Tước uống sữa, mồm con bé vẫn đóng chặt, ra vẻ không thích.

Martha nghĩ ra một món ăn khác có vẻ phù hợp hơn với loài chim.

- Cho nó ăn giun xem sao.

Hoàng tử Quỷ giãy lên:

- Sao lại bắt nó ăn giun?

- Chim chả ăn giun thì ăn gì?

- Chim nào ấy chứ, đây là Chu Tước, là vua của các loài chim, là Thần Tộc.

Nói vậy thôi chứ Hoàng tử Quỷ vẫn tiện tay bắt mấy con giun đặt thử trước miệng con bé, nó lập tức quay mặt đi chỗ khác, biểu hiện vừa kinh tởm vừa khinh bỉ.

Hoàng tử Quỷ thở phào nhẹ nhõm. Hắn không thể tưởng tượng nổi Chu Tước ăn giun sẽ là chuyện như thế nào.

- Anh đã bảo mà.

- Anh có vẻ mừng rỡ thế? Tóm lại cho nó ăn gì?

- Có phải trông nó hơi lạnh không?

Quả thật người con bé đã bắt đầu run lên.

- Em nghĩ nó đói thôi.

Hoàng tử Quỷ lo lắng cầm nó lên tay. Con bé hãy còn bé quá, đúng nghĩa là như cái kẹo chứ không phải nói theo phép so sánh thậm xưng, chỉ có thể nâng niu trên lòng bàn tay tựa như viên ngọc quý. Mặc dù hắn cùng con bé không cùng huyết thống, thậm chí còn không cùng giống loài, nhưng hắn vẫn cảm thấy có mối liên hệ sâu sắc với nó, có lẽ bởi hắn luôn khao khát có một đứa con. Hắn đã nghĩ về đứa con của mình kể từ khi sống với Tuyết Lan trong làng Stein am Rhein năm xưa, con trai hay con gái đều tốt nhưng hắn vẫn thích có con gái hơn. Một đứa con gái xinh xắn và đáng yêu. Xinh thì lúc này Chu Tước chưa xinh, tuy nhiên Hoàng tử Quỷ vẫn yêu nó lắm.

- Con gái ta, con muốn ăn gì, hãy nói cho ta nghe.

Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, Chu Tước như ngửi được mùi gì đấy, một bên mắt mở ra, cái miệng nhỏ chợt há, và thế là trong sự kinh khiếp của hai vợ chồng Hoàng tử Quỷ, một giọt Quỷ huyết màu xanh lục bảo chui ra khỏi ngực hắn, rơi vào miệng con bé.

Con bé khẽ rùng mình, ra vẻ thỏa mãn. Da thịt nó bắt đầu chuyển sang sắc hồng và dường như người nó duỗi ra đôi chút.

Hoàng tử Quỷ dụi mắt:

- Anh vừa mơ chăng?

Martha thì thào:

- Nếu đó là một giấc mơ thì em cũng mơ y hệt như anh vậy.

- Vậy thì hẳn không phải mơ. Nhưng em thấy gì chứ, con bé đã hút máu của anh, đó không phải là sữa đâu mà là Quỷ huyết đấy.

- Đúng vậy, nhưng càng nghĩ về điều đó em càng thấy hợp lý. Con bé là Thánh Thú, là Thần Tộc, là kết tinh sức mạnh của cả một giống loài trong hàng triệu năm, chỉ Quỷ huyết mới cung cấp đủ dưỡng chất cho một sinh linh khổng lồ như vậy.

- Ừ, cũng đúng. Nhưng nó đã hút máu anh mà không anh không thể phản kháng lại được. Giọt máu cứ tự động rơi khỏi người anh cứ như một trò ảo thuật. Nó mới sinh ra được có một ngày thôi. Làm sao có thể? Bây giờ nó còn chưa có ý thức đã làm được như thế, sau này lúc có ý thức rồi, trên đời này không ai ngăn được nó nữa. Chúng ta cũng không thể kiểm soát được nó nữa.

Martha vẫn thản nhiên như không:

- Chúng ta là bố mẹ nó, nó nhất định sẽ nghe lời chúng ta. Anh đừng lo.

Kể từ đó, Hoàng tử Quỷ bắt đầu trích xuất Quỷ huyết cho Chu Tước. Ban đầu là một bát mỗi ngày, thế đã là rất nhiều rồi, nhưng vẫn chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, bởi sau đó cứ cách một tuần lượng Quỷ huyết cần cung cấp cho con bé lại tăng gấp đôi, nó tựa như cái thùng không đáy uống bao nhiêu vẫn ít. Thật may mắn cho cả hai, Hoàng tử Quỷ sở hữu năng lực tái tạo Quỷ huyết tức thời và vô tận, hắn có thể đáp ứng được nhu cầu khổng lồ của Chu Tước để con bé no bụng, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn có cảm giác kiệt quệ. Mỗi lần cho con bé uống máu xong hắn lại phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian thật dài mới bình phục lại như cũ.

Có Quỷ huyết làm thức ăn rồi, Chu Tước bắt đầu thể hiện sức sống phi thường. Nó lớn nhanh như thổi, sau một tháng đã cao một mét và đi lại được bằng hai chân. Martha dạy cho nó nói Thần ngữ và Ngôn Ngữ Đầu Tiên, Ngôn Ngữ Đầu Tiên là ngôn ngữ chính thức của Tiên Quốc. Nó học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể giao tiếp một cách lưu loát.

Con bé càng lớn càng xinh, ngoại hình cực kỳ nổi bật. Vẻ đẹp của nó hơi giống Martha, nhưng tóc của nó dài và màu đỏ. Môi và má nó hồng một cách tự nhiên. Con bé đặc biệt yêu đời, lúc nào cũng chạy nhảy, ca hát. Nó hiếu động nhưng tình cảm, thích được bố mẹ tức là Hoàng tử Quỷ và Martha ôm ấp, cưng chiều. Nó thích nghe Hoàng tử Quỷ kể về các câu chuyện xưa kia lúc hắn chiến đấu với các thành viên Biệt đội diệt Quỷ, nó thích nghe về lịch sử của Trái Đất và Tiên Quốc, về các chàng kỵ sĩ đang rong ruổi đâu đó trong vũ trụ mênh mông. Hoàng tử Quỷ định bụng rằng một ngày kia sẽ kể cho nó nghe về Thú Mẹ và chủng tộc của nó, tuy hắn băn khoăn không biết con bé sẽ phản ứng thế nào, nhưng hắn cho rằng không thể giấu con bé được mãi. Bản tính của con bé rất hoang dại và sự khác biệt giữa nó với những người xung quanh sẽ càng ngày càng tăng lên theo thời gian. Nó tựa như một nguồn năng lượng lúc nào cũng bùng cháy, Tiên Quốc đang dần trở nên chật chội với con bé, thế giới của nó rộng lớn hơn hành tinh này rất nhiều. Một ngày kia, đôi cánh lửa sẽ tung bay trong vũ trụ bao la.

Bình Luận (0)
Comment