Hoàng Tử Quỷ

Chương 105 -

Martha nhìn hắn với vẻ lo lắng.

- Anh có sao không?

- Mọi chuyện thật khủng khiếp.

- Anh đã gặp chuyện gì trong quyển sách ấy? Em đã thử tiến vào đó, nhưng nó bài bác sự hiện diện của em.

- Em ư?

- Vâng, em đã tách linh hồn khỏi thể xác để theo chân anh, em không thể để anh một mình đương đầu với nguy hiểm, nhưng linh hồn em không vào được trong sách.

Hoàng tử Quỷ cảm động thốt lên:

- Em đừng dại dội như vậy.

- Em là vợ anh, là mẹ của con anh, em sẽ làm tất cả vì anh.

- Em cần ở đây với đứa con của chúng ta.

Hoàng tử Quỷ bế đứa trẻ lên, nước mắt của hắn tự nhiên trào ra. Hắn nói, giọng lạc đi:

- Con trai ta, con thật tội nghiệp biết bao. Ta ước gì ta đã không sinh ra con vì được làm con ta chẳng những không mang lại điều gì mà còn phải chịu toàn nỗi bất hạnh. Nhưng con đã sinh ra rồi, vậy thì chúng ta đành chấp nhận thực tại và tìm cách cải tạo nó. Ta được người đời gọi là Hoàng tử Quỷ, đó là danh hiệu, không phải tên. Ta sẽ đặt cho con một cái tên. Tên con sẽ bắt đầu bằng chữ Hoàng vì đó là danh hiệu của ta, và sau đó kết bằng Thái Bình vì ta muốn cuộc đời của con sẽ được hưởng hạnh phúc lâu dài. Hoàng Thái Bình, chúc mừng con đã đến với cuộc đời này.

Ngày hôm đó, người kế vị thứ hai trong họ nhà Quỷ đã ra đời. Đứa bé là Hoàng Thái Bình, cháu của Vua Quỷ, con trai độc nhất của Hoàng tử Quỷ. Nó mang trong mình huyết thống của Thần Tối Cao, kẻ đã tạo ra loài người. Địa vị của nó cao quý, nhưng số phận thì hẩm hiu. Sách Tự nguyên đã viết sẵn rằng nó sẽ phải chết dưới tay cha nó, cũng là người yêu thương nó bằng cả tính mạng của mình, nhưng Hoàng tử Quỷ sẽ làm mọi cách để đảo ngược Dòng Chảy Định Mệnh.

Hoàng tử Quỷ một lần nữa bước vào Thiên Đường gặp Thần Tối Cao.

- Tại sao Obadia vẫn ở trong sách Thần nguyên bao lâu nay? Tại sao lão không thể bước ra ngoài?

Thần Tối Cao dường như bị bất ngờ về câu hỏi ấy:

- Ta không rõ, có lẽ ông ấy vẫn đang đợi điều gì đó.

- Hẳn vậy. Hắn đang đợi điều gì đó, nhưng cụ thể là điều gì? Còn điều gì có thể khiến cho hắn phải kiên nhẫn chờ đợi lâu như vậy?

- Thầy luôn có những cách suy nghĩ rất khác biệt.

- Tôi đồ rằng hắn đang gặp một nan đề không thể giải quyết được. Tôi cứ nghĩ mãi về câu nói của hắn: "Chừng nào ta bước ra khỏi sách này, ngươi sẽ nhận thức được ta mạnh đến thế nào." Hắn rõ ràng có thể khuynh đảo cả vũ trụ nhưng hắn lại từ chối làm thế, chẳng phải vì lòng tốt mà rõ ràng vì có điều gì đó cản đường.

Hoàng tử Quỷ ngắm nhìn Tháp Thiên Đường được xây đắp bằng chín mươi chín con người khốn khổ, những bậc anh hùng cái thế đã chiến thắng tất cả các đối thủ trong thời thời đại của mình, đồng thời cũng là những kẻ bạo ngược đã đang tâm hủy diệt các cộng đồng nuôi mình lớn lên để bước chân vào đây với hy vọng về một sự giải thoát, thay vì thế chào đón họ lại là một cái bẫy và một sự trừng phạt kéo dài vĩnh cửu. Hắn nhìn họ, cảm nhận nỗi đau đớn, tuyệt vọng và giận dữ của họ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

- Thần Tối Cao, tôi không nhìn thấy thân xác của ông và các phân thân của ông. Chúng đâu hết cả rồi?

- Ta đã mang nó làm quà cho thầy Obadia.

- Ông ta thuyết phục ông làm thế?

- Phải. Ông ấy muốn hiểu biết hơn về chủng tộc của ta.

- Tôi hiểu rồi. Hắn đã tạo ra Thiên Đường không phải để lừa ông, Thần Tối Cao. Hay nói đúng hơn, vẫn là lừa ông, nhưng không phải theo cái cách mà tôi vẫn nghĩ. Hắn cần Thiên Đường thực sự vận hành. Hắn cần sự tái sinh của Thần Thánh. Điểm trọng yếu ở đây là sự tái sinh ấy không dành cho ông mà là dành cho hắn. Nếu tôi bị đóng đinh vào cây thập tự thứ một trăm này, khi ấy Thập Thần sẽ tái sinh với linh hồn của Obadia bên trong. Nhưng Thánh Sư Đại Trí đã giúp tôi đạt đến lần lột xác thứ năm trái với kế hoạch của hắn, như vậy là kế hoạch khống chế tôi đã bị thất bại, bởi vì nếu chỉ có mình ông, Thần Tối Cao, thì không thể nào làm được. Điều này đã tạo ra một điểm nghẽn, một sự bế tắc, và hiện nay chúng ta đều đang dừng chân lại vị trí này, chờ một trong hai bên tìm ra cách đột phá.

Thần Tối Cao lắc đầu, lại thêm vài sợi tóc rối nữa hiện ra.

- Ôi, những âm mưu và toan tính, chúng làm ta mệt mỏi.

- Ông sở hữu quyền năng quá lớn mà ngu ngơ như một đứa trẻ, hậu quả là hàng trăm tỷ người trong suốt chiều dài lịch sử này đã phải bỏ mạng; hậu duệ của ông bao gồm cả dòng giống trực hệ cũng bị người ta hành hạ thê thảm. Thần Tối Cao, sự ngây thơ của ông không phải là một món quà cho thế giới này mà là một tai họa.

- Có lẽ vậy, ta không phải là người thích hợp để gánh vác sứ mệnh quá đỗi lớn lao, ta chỉ muốn chơi đùa mà thôi.

- Tôi luôn tự hỏi tại sao lại không có Thiện Thần. Bây giờ tôi đã hiểu. Bản chất lương thiện của con người không phải được sinh ra một cách ngẫu nhiên từ hư vô mà cần phải được hướng dẫn và bồi đắp, đúc rút từ quá trình giao tiếp với người khác, được hình thành từ những sự điều chỉnh mang tính cộng đồng. Ngạo, Cường, Hòa, Bạo, Ác, Trực, Nữ, Thâm, Nhược toàn là những tính cách mang tính bản năng và sơ khai, giống hệt như một con thú hoang vì thú vật cũng có đủ hết các tính cách này, chúng không cần được ai dạy dỗ cũng có thể trở nên hung bạo hoặc hèn hạ, mạnh mẽ hoặc nhu nhược, thâm độc hoặc trực tính, nhưng chúng cần được dạy dỗ để biết thế nào là lương thiện và tránh gây họa cho người khác. Con người chính là phần bổ sung cho thứ mà ông còn thiếu. Thần Tối Cao, ông đã mang lại sự sống cho vũ trụ nhưng cũng đồng thời là nguồn cơn gây ra mọi rắc rối của nó, ông cần phải tự vấn lương tâm mình nếu như ông có nó.

Thần Tối Cao cúi đầu, nụ cười đã tắt trên đôi môi của ông ta. Lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau ông để lộ nỗi buồn thảm và hối tiếc.

- Ta chẳng thể làm gì để thay đổi quá khứ nữa rồi.

- Ông không thể thay đổi quá khứ nhưng có thể thay đổi tương lai.

- Bằng cách nào?

- Ông cần phải giúp tôi. Trên lý thuyết thì ông là ông nội của tôi, và là cụ nội của con tôi. Tuy trên thực tế chúng ta chẳng có mối liên hệ sinh học nào nhưng trong cơ thể tôi và Hoàng Thái Bình đang chảy Thần Huyết Tối Cao của ông. Có thể xem như chúng ta có chung huyết thống. Đây là sự hợp tác gia đình. Đã đến lúc ông cần làm điều gì đó có ích cho dòng họ của chúng ta, cho con cháu của ông. Hãy nghe tôi nói, tôi cần hiến tế sinh mạng của chín mươi chín con người này.

Thần Tối Cao nhìn hắn với vẻ gớm ghiếc:

- Hiến tế? Giống như Vua Quỷ đã hiến tế những người theo hắn?

- Hãy nghĩ thoáng ra một chút đi, ông nội, Vua Quỷ là con ông đấy. Tôi không phủ nhận rằng hiến tế xấu xa nhưng trong một thế giới đã quá xấu xa thì đôi khi phải dùng đến các biện pháp cực đoan.

- Ta không muốn làm vậy.

- Ông không muốn giúp tôi sao? Ông muốn thế giới này tiếp tục phải chịu đau khổ và con cháu ông phải tàn sát lẫn nhau? Ông đã nhìn thấy Obadia viết gì trong sách Tự nguyên chưa? Ông cần phải mạnh mẽ lên và làm cả những điều mà ông không muốn, bởi vì điều đó tốt cho thế giới này, tốt cho con cháu của ông.

Thần Tối Cao thở dài. Trên đầu ông lúc này đã toàn các sợi tóc rối. Nhưng cuối cùng ông đã bị thuyết phục. Vấn đề của Thần Tối Cao là ông ta luôn bị người khác thuyết phục, miễn là kẻ đó xuất hiện đúng thời điểm, khéo mồm và quyết liệt bảo vệ ý kiến của mình. Thần Tối Cao không phải là nhà lãnh đạo mà thế giới này cần, ông chỉ là một biểu tượng và một công cụ cho các thế lực tranh giành, giống như các vị hoàng đế đã mất hết thực quyền bị quyền thần thao túng. Ông ta sẽ làm theo bất cứ điều gì họ yêu cầu. Thời gian đã làm cho ông trở nên hiểu biết hơn nhưng cũng đồng thời làm cho ngạo tính bẩm sinh của ông mất đi. Giờ đây ông chỉ là một cụ già gần đất xa trời mong muốn làm một điều gì đó có lợi cho con cháu.

- Thôi được. – Thần Tối Cao lẩm bẩm. – Ta sẽ giúp ngươi. Ta phải làm gì?

Hoàng tử Quỷ mỉm cười:

- Ông sẽ đóng vai tế tự.

- Ta chưa làm chuyện này bao giờ.

- Đơn giản thôi mà, tôi sẽ chỉ cho ông.

Hoàng tử Quỷ tung ra chín mươi chín sợi hấp dẫn màu trắng cắm vào đầu chín mươi chín bậc quyền năng đang giãy giụa đầy thống khổ trên các cây thập tự, chậm rãi khắc họa tình cảm của mình vào trong đầu họ.

- Tôi có thể cưỡng ép hấp thụ những con người này nhưng đó là một cách làm dở. Ông có biết tại sao không?

Thần Tối Cao lắc đầu.

- Bởi vì nếu sử dụng Tử Diệp Thụ tôi chỉ có thể hấp thụ cơ thể họ chứ không thể hấp thụ linh hồn của họ. Điều đó không khác gì tước đi một nửa chất dinh dưỡng mà lẽ ra tôi sẽ nhận được. Đó là một sự đánh đổi đáng tiếc giữa một bên là tốc độ và một bên là hiệu quả. Lúc này tôi đang có thời gian, tôi sẽ chọn con đường dài hơn nhưng hiệu quả hơn.

Một ngày trôi qua, những sợi hấp dẫn của Hoàng tử Quỷ đã khắc sâu vào trong đầu chín mươi chín bậc anh hùng cái thế cảm giác khát khao dâng hiến. Một số người thậm chí còn thuận ý theo hắn. Họ chán ngán cuộc đời đau khổ của mình. Từ rất lâu rồi họ đã trở nên tuyệt vọng và muốn tìm đến cái chết nhưng không thể làm được. Bây giờ họ đã nhìn thấy cơ hội ngàn năm có một được kết thúc hình phạt trên Thiên Đường và trở về với cát bụi. Sự an nghỉ vĩnh hằng đã ở ngay trước mắt họ. Họ có thể không bao giờ thực hiện được ước mơ từng thiêu đốt con tim mình là thống trị thế giới này, nhưng bây giờ giấc mơ ấy cũng không còn quan trọng nữa. Sau hàng triệu năm bị đóng đinh, điều duy nhất họ mong muốn lúc này là thoát khỏi nỗi khổ đau.

Có nhiều người chống cự lại hắn. Đó là những con người vô cùng kiệt ngạo, bất khuất, cho dù bị tra tấn kinh khủng thế nào đi nữa cũng không chịu đầu hàng. Những cây đinh đóng vào cơ thể họ chỉ càng làm cho họ trở nên điên cuồng. Họ kháng cự lại sợi hấp dẫn bằng tất cả sức mạnh tinh thần, và bởi vì họ cũng là những nhân vật cực kỳ xuất chúng nên việc khuất phục họ không hề đơn giản. Với những người này Hoàng tử Quỷ chỉ biết kiên trì tấn công trí óc họ, làm suy yếu tâm lý của họ, giống như mưa dầm thấm lâu. Thật may mắn, thể lực yếu ớt đã hạn chế ý chí của họ, khoảng cách quá lớn giữa quyền năng vô địch của Hoàng tử Quỷ với đám người tối đa chỉ hấp thụ được hai giọt Thần Huyết Tối Cao cũng khiến cho sự phản ứng của họ dần đi vào ngõ cụt. Sau sáu ngày, hắn đã đại công cáo thành. Cả chín chín con người đều trở nên trầm mê, họ đã trở thành nô lệ về mặt tinh thần của hắn.

Bình Luận (0)
Comment