Nói rồi, số Sáu quay trở lại ghế ngồi, bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Hoàng tử Quỷ.
Hoàng tử Quỷ lâm vào trầm tư. Cuộc sống quả là phức tạp và có những diễn biến khó lường. Mọi thứ đều liên kết với nhau theo những cách thức thần bí nằm ngoài khả năng tưởng tượng của tất cả mọi người. Loài Quỷ và Biệt đội diệt Quỷ vốn là kẻ thù không đội trời chung, vì thế mà số Mười mới tìm giết hắn, cũng vì thế mà số Mười đã dùng sinh mạng của mình để triệu hồi số Một, đánh thức hắn khỏi giấc ngủ say kéo dài ba triệu năm, nhưng hành động đó đã khiến các thành viên còn lại của Biệt đội cảm thấy khủng khiếp, họ thà bắt tay với hắn còn hơn chứng kiến số Một được tự do, vậy là bây giờ hắn và Biệt đội diệt Quỷ lại trở thành đồng minh. Quả là một điều hài hước, bởi vì Hoàng tử Quỷ vốn ghét và sợ số Một nhất trên đời, nhưng số Một lại chính là lý do khiến hắn vẫn còn được sống đến tận ngày hôm nay.
Hắn có thể thấy rõ rằng Biệt đội diệt Quỷ đã bị phân liệt tới mức những người từng gọi nhau là chí hữu lại trở thành kẻ thù của nhau và sẵn sàng đánh nhau chí chết. Bên phía số Sáu tập hợp những nhân vật kém hơn, có địa vị thấp hơn trong tổ chức, nhưng lợi thế của họ là được tự do và ở thế chủ động, còn năm kẻ xuất chúng kia đều đang bị giam cầm, không biết quyền năng thể hiện được mấy phần.
Số Một là một kẻ đáng sợ, tuy nhiên Hoàng tử Quỷ không ngây thơ đến mức cho rằng người ta muốn giết hắn chỉ để đảm bảo nền hòa bình cho nhân loại. Cái chết của số Một sẽ làm hồi sinh Trái tim Thần thánh và có lẽ tất cả những kẻ ở đây, từ số Sáu oai nghiêm đến các số khác âm trầm, đều mong muốn chiếm đoạt báu vật có quyền định đoạt số phận của cả vũ trụ ấy. Trái tim Thần thánh là linh hồn của Thần điện. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao lúc mới bước vào đây, hắn lại có cảm giác Thần điện là một sinh vật sống và những đường vân đá giống như máu, bởi vì nó thực sự là một sinh vật sống, nó mang trong mình Trái tim Thần thánh và trời mới biết được còn gì nữa bên trong công trình này, những bức tường đang đập từng nhịp nhẹ nhàng, che đậy một bí mật nào đó mà những con người này đang cố hết sức giấu giếm. Họ sẽ không chia sẻ bí mật ấy cho hắn biết, nhưng họ cần hắn để tiêu diệt số Một. Chỉ có điều làm thế nào để hắn tiêu diệt nổi số Một? Kẻ đó mạnh tới mức đến số Sáu còn cảm thấy khủng bố. Hoàng tử Quỷ tự biết mình yếu hơn số Sáu rất nhiều.
- Hãy thành thật với nhau, tôi có thể làm gì cho các ông?
Đôi mắt của số Sáu sáng lên. Hắn vội nói:
- Ngài được sinh ra từ nước và băng. Số Một đang bị giam cầm dưới đáy biển sâu. Chúng tôi tin chắc rằng ngài có thể đóng băng một phần nước biển và ép chết hắn.
- Nghe quá đơn giản, đến nỗi ngay cả người ngu cũng không thể tin đó là sự thật.
- Nhưng đó lại là sự thật, thưa ngài, chúng tôi không định ném ngài vào tử địa chỉ để làm cho số Một tức giận, nếu chúng tôi muốn giết ngài chúng tôi có thể giết ngay bây giờ. Hẳn ngài cũng biết rằng tôi có đủ sức làm được điều đó.
- Tại sao tôi phải giúp các ông?
- Để đổi lấy sự tự do của người yêu ngài, thưa ngài.
Số Sáu liếc mắt ra hiệu cho số Bảy. Số Bảy lấy từ trong túi áo ra một sợi dây màu tím, hắn thắt sợi dây lại với nhau và trong nháy mắt sợi dây ấy hóa thành một con chim có bộ lông đỏ như ngọn lửa. Con chim đỏ đứng yên trên tay hắn, đầu ngẩng lên, cất tiếng hót lảnh lót.
- Số Bảy là một nhà ảo thuật. Linh hồn của Tuyết Lan nằm trong con chim này. Nhưng ba tháng đã trôi qua, linh hồn của cô ấy đang dần bị thú hóa, nếu ngài không nhanh lên, e rằng ...
Số Sáu bỏ lửng câu nói ở đấy và cười hềnh hệch.
Hoàng tử Quỷ nhìn chòng chọc vào con chim rồi nhắm mắt lại. Vậy là, hay nói đúng hơn, dường như cô ấy vẫn còn sống. Đó là một tin mừng.
Nhưng linh hồn kia có lẽ đã không còn nhận ra được hắn nữa. Ánh mắt con chim ngơ ngác đến tội nghiệp.
Hắn cố đè nén sự căm hận trong con người mình. Sự căm hận lớn đến nỗi hắn cảm tưởng có thể rút sự căm hận từ trong ngực ra tựa như một thanh gươm và chém chết tất cả những kẻ đang ngồi đây, băm xác chúng, thiêu đốt chúng, ăn thịt và nhai xương chúng để trút cơn giận. Tên số Bảy khốn kiếp, trông hắn đẹp đẽ và hiền từ như một triết gia mà trên thực tế lại tàn ác như một kẻ tâm thần. Người bình thường nào có thể nghĩ ra cách làm tàn khốc đến thế, giam cầm linh hồn người trong một con chim và theo thời gian lâu dài biến họ thành chim thật?
- Hãy trả tự do cho cô ấy.
Số Sáu lắc đầu:
- Tôi e rằng mình không làm được.
- Không có tôi, các ông không mở được Thần điện.
- Thưa Hoàng tử, chắc Hoàng tử đã gặp số Tám của chúng tôi, chí hữu số Tám có một biệt tài là có thể sao chép được bất kỳ linh hồn nào để tạo ra một linh hồn mới cũng có những năng lực và ký ức y nguyên như linh hồn cũ. Lần trước ngài đã dùng cách rất thông minh để thoát thân, nhưng tôi dám khẳng định rằng lần này ngài không thể dùng lại cách cũ. Bởi vì sao ngài biết không? Bởi vì có tôi ở đây.
Số Sáu đứng lên, chậm rãi bước lại gần Hoàng tử Quỷ, trong khoảng thời gian ấy, Hoàng tử Quỷ nhận ra mình không thể cử động, không thể di chuyển, ngay cả máu trong người và linh hồn dường như cũng đông lại, hắn hoàn toàn bị khóa cứng trên chiếc ghế tựa, trơ mắt nhìn số Sáu rút con dao màu tím ra và quệt một đường thật khẽ trên cổ của hắn. Đường quệt không dùng lực, chỉ như cạo trên da, sau khi cạo xong, Hoàng tử Quỷ lại cử động được như cũ.
- Chúng tôi không muốn làm như vậy bởi vì các bản sao có một vấn đề rất lớn. Chúng kém thông minh hơn bản gốc rất nhiều. Quá trình nhân giống của số Tám thường dẫn đến những sản phẩm tuy hình thức thì y nguyên nhưng thực chất lại bị lỗi, mà chúng tôi không thể cử những kẻ đần độn đến ám sát số Một. Chúng nhất định sẽ làm hỏng việc. Vậy nên chúng tôi cần ngài, Hoàng tử, cái chúng tôi cần là những quyền năng độc nhất vô nhị của ngài cùng trí thông minh đã được chứng thực sau hai lần đụng độ với số Chín và số Tám. Nếu chúng ta đánh nhau sống chết ở đây thì ngài sẽ không thể tồn tại được quá năm giây đồng hồ, nhưng tại sao chúng ta phải làm như thế? Tại sao chúng ta không mỗi người nhường nhau một chút để đạt được điều mình muốn?
Hoàng tử Quỷ gằn giọng:
- Nếu các ông đã nhất định ép buộc tôi, thì tôi cũng đành đồng ý. Nhưng với một điều kiện.
Số Sáu hỏi một cách cảnh giác:
- Điều kiện gì?
- Tôi không tin vào sự trung thực của các ông, nên tôi yêu cầu số Bảy phải đi cùng tôi, nhân tiện dẫn đường cho tôi. Khi giết được số Một rồi, phải lập tức thả người của tôi ra.
Số Sáu nhìn số Bảy, thấy ông ta lắc đầu, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, liền cười nói:
- Lời đề nghị hoàn toàn hợp lý. Số Bảy sẽ đi cùng ngài.
Số Bảy hoảng sợ kêu lên:
- Tại sao tôi phải đi?
- Chúng ta sẽ biểu quyết. Ai đồng ý cử chí hữu số Bảy đi cùng Hoàng tử thì giơ tay lên.
Số Sáu giơ tay lên, sau đó đến số Tám, cuối cùng số Chín cũng thở dài, đồng ý.
- Tôi không muốn đi.
- Chí hữu số Bảy, đây là mệnh lệnh của tổ chức.
- Ông không thể ép tôi.
- Có lẽ ông hiểu nhầm vai trò của mình, bởi vì tôi có thể đấy.
Số Sáu vung tay, từ tay hắn chẳng thấy vật gì bắn ra mà trên cổ của số Bảy đã hiện ra con dao màu tím, chỉ cần hắn đẩy thêm một nhịp nữa sẽ xuyên thủng cổ đối phương, từ đầu đến cuối số Bảy không phản ứng được chút nào. Vào lúc này hắn chỉ có thể nhìn sững con dao đang rung rung trước cổ mình. Bản thân hắn là một nhà ảo thuật đại tài nhưng đứng trước số Sáu thì mọi thủ thuật của hắn đều vô dụng. Khoảng cách giữa hắn và số Sáu rất lớn.
- Thôi được. – Số Bảy khàn giọng đáp. – Tôi đồng ý.
- Vậy mới đúng chứ. Ha ha. Chúc hai vị lên đường thành công, chúng tôi sẽ chờ tin vui của các vị ở đây, trong Thần điện.
Hoàng tử Quỷ và số Bảy bước ra khỏi Thần điện. Trước mặt họ là bão tố. Những cơn lốc xoáy đang càn quét cả một dải hoang sơn, tuyết bay mù trời, cách xa năm mươi centimét đã không thể nhìn thấy gì, đây là cơn chấn động nếu không phải là trước nay chưa từng có thì hẳn cũng đã lâu lắm rồi mới xảy ra. Nguồn năng lượng đã ổn định, tự nó có thể duy trì được thêm một thời gian dài nữa mà không tiêu tán, cũng không cần Hoàng tử Quỷ phải can thiệp thêm nữa. Xem ra trong vài tháng tới khỏi có đội leo núi nào có thể trèo lên đến đỉnh K2, bất kỳ ai liều mạng đi được nửa đường cũng sẽ bị bão tuyết thổi tung lên trời mà chết.
Thần điện Panvenon vững vàng giữa tâm bão, từ huyết thạch tỏa ra một ánh sáng nhu hòa, mang lại cảm giác bảo bọc và trấn an cho những người đang muốn tìm một chỗ trú chân. Hoàng tử Quỷ nghĩ thầm, không hiểu tại sao Thần điện lại sinh ra từ bão tố, như thế chẳng phải tạo thành rào cản ngăn không cho người có lòng thành đến bái kiến hay sao? Có lẽ những người tạo nên Thần điện không muốn quá gần gũi với con người, bởi như thế sẽ làm sinh ra lòng khinh nhờn. Dù sự thật thế nào thì đó cũng không phải điều trọng yếu nữa rồi.
Hoàng tử Quỷ bay lên không trung, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống số Bảy. Ông già râu rậm này đứng giữa bão tuyết mà tựa như chẳng bị ảnh hưởng gì, đầu ngẩng lên nhìn hắn, giữa lúc hai người đang nhìn nhau, Hoàng tử Quỷ chợt bị người ta vỗ vai, lúc ngoảnh lại đã thấy số Bảy bên cạnh mình.
- Chúng ta đã đi được chưa, Hoàng tử?
Hắn vội nhìn xuống đất thì đã không thấy số Bảy đâu nữa rồi. Làm thế nào mà người này lại có thể đang nhìn hắn lại hiện diện ở đằng sau, và ông ta bay lên không trung bằng cách nào?
- Ông biết bay à?
- Tôi không biết bay. Tôi chỉ là một người thường, sao có thể bay được? Đây chỉ là một trò ảo thuật.
- Một trò ảo thuật không cần chuẩn bị, cũng không cần đạo cụ ư?
- Chắc ngài cũng hiểu rằng ảo thuật ở đẳng cấp của chúng ta khác với những ảo thuật gia tầm thường.
- Thôi được. Dẫn đường cho tôi đến chỗ giam giữ số Một.
- Số Một bị giam giữ bên dưới lòng biển Ả-rập, muốn đến đó phải mất vài ngày. Tạm thời chúng ta xuống núi rồi thuê một chiếc ô tô. Phiền ngài theo tôi.
Số Bảy vừa nói xong, đã không thấy đâu nữa. Hoàng tử Quỷ vội dùng Quỷ nhãn tìm kiếm, thấy ông ta đang thong dong bước xuống núi, chỉ có điều cách đi đứng rất lạ, một bước chân của ông ta đi được chặng đường dài bằng người khác đi cả trăm bước, tốc độ thật nhanh, nếu không dùng Quỷ nhãn không có cách nào theo kịp.
Hoàng tử Quỷ bay theo, suốt dọc đường hắn quan sát người đàn ông này cực kỳ kỹ lưỡng tưởng ông ta chỉ cần nhíu mày một cái cũng nhận ra được ngay, vậy mà đến cuối cùng vẫn không khám phá được bí quyết trò ảo thuật.
Đến chân núi, hai người đến một thị trấn nhỏ và thuê một chiếc xe ô tô có người lái. Chặng đường dài một nghìn năm trăm cây số xuyên qua lãnh thổ Pakistan, chạy thẳng từ vùng Đông Bắc xuống Tây Nam, dọc đường Hoàng tử Quỷ ngồi trên hàng ghế sau, ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên hùng vĩ khiến lòng người thư thái. Nhưng không lúc nào hắn rời Quỷ nhãn khỏi người đàn ông ngồi cạnh mình, ông ta cư xử thật là điềm đạm, dọc đường trao đổi nhân tình thế thái bằng tiếng Urdu với người tài xế. Xem ra lão biết rất nhiều chuyện hay vì người tài xế lắng nghe rất chăm chú và thỉnh thoảng lại gật đầu như bổ củi.
Hoàng tử Quỷ hỏi:
- Ông là người nước nào?
Số Bảy mỉm cười:
- Hẳn ngài nghĩ tôi là người Pakistan, nhưng tôi không phải là người Pakistan. Tôi sinh ra trong nền văn minh Thần Đại, thời đó chỉ có một quốc gia duy nhất, là quốc gia Thần Đại. Quốc gia ấy bao trùm khắp thế giới, khắp nơi nơi mọi người đều nói một ngôn ngữ duy nhất và chia sẻ một nền văn hóa duy nhất.
- Ngôn ngữ duy nhất ấy là Thần tự?
- Thần tự là ngôn ngữ của Thần, chỉ một nhóm rất nhỏ tập hợp bởi các học giả uyên thâm nhất mới hiểu nổi. Từ ngôn ngữ ấy làm nền, họ đã sáng tạo ra một ngôn ngữ đơn giản, dễ phổ cập hơn, gọi là Ngôn Ngữ Đầu Tiên, nghe có hơi dài dòng nhưng mang trong mình niềm tự hào to lớn của con người, bởi nó đúng là ngôn ngữ đầu tiên trong lịch sử loài người, nó rất quan trọng với chúng tôi. Với Ngôn Ngữ Đầu Tiên, chúng tôi có thể đi du lịch khắp thế giới, kết giao với những người bạn mới sống ở các vùng đất xa xôi, chúng tôi là một thể thống nhất và hoàn chỉnh. Cuộc sống hồi đó thật dễ dàng. Để đảm bảo rằng con người sẽ không phải vật lộn vì thiếu ăn, các vị thần đã trồng một loại cây mà chúng tôi hay gọi là Cây Thần. Cây Thần tuyệt vời ở chỗ nơi nào nó cũng mọc, không trồng cũng mọc, mức độ phổ cập tương tự với cây cỏ ngày nay, trên cây có một loại bắp có thể ăn sống, bên trong chứa rất nhiều dinh dưỡng. Người Thần Đại không thiếu ăn nên cũng không sinh ra thứ bậc xã hội, hơn nữa, thứ bậc nào cũng phải xếp sau các vị thần. Đó thật sự là những ngày tháng tươi đẹp, thưa ngài.
- Nhưng rồi thế giới ấy đã mất.
- Thế giới ấy đã mất bởi vì Vua Quỷ, thưa ngài.
Số Bảy không có vẻ gì là tức giận, ông ta chỉ nhắc đến Vua Quỷ như một vấn đề lịch sử không mấy liên quan đến mình.
- Sự xuất hiện của Vua Quỷ hết sức đặc biệt. Ngài biết đấy, Thần Tối Cao rất hùng mạnh, ngài biết tất cả mọi sinh linh trên Trái Đất, mỗi một sinh linh mới ra đời sẽ làm dấy lên trong lòng ngài một rung động rất nhỏ, và trong đầu ngài sẽ hiện ra hình ảnh của sinh linh ấy. Đối với một số sinh linh đặc biệt, ngài còn ban tên cho chúng. Nhưng vào ngày Vua Quỷ ra đời, ngài không biết gì cả. Hắn giống như một bóng ma trong cái thế giới được kiểm soát hoàn toàn bởi các vị thần. Hắn có biệt tài chinh phục lòng người, mọi người đều yêu quý hắn, ngày cả tôi cũng vậy.
Hoàng tử Quỷ sửng sốt:
- Ông quen bố tôi?
- Chẳng dám dấu gì Hoàng tử, tôi chính là người hầu của bố ngài. Rất nhiều thành viên trong Biệt đội diệt Quỷ từng là người hầu của cha ngài, đơn giản vì hồi ấy những đứa trẻ xuất sắc nhất đều được cử đến thủ đô. Ông ấy, ôi, hắn ta, rất uyên bác, hài hước và thông minh. Dần dần, hắn trở nên nổi tiếng đến nỗi trở thành vị vua đầu tiên trong lịch sử Thần Đại, cũng là vị vua đầu tiên trong toàn bộ lịch sử loài người.
Hoàng tử Quỷ ngồi nhổm dậy:
- Vua ... ông nói sao? Bố tôi thực sự là Vua? Tôi tưởng đó chỉ là biệt hiệu mang tính xúc phạm.
- Chữ Vua Quỷ không phải tự nhiên mà có, thưa ngài. Nhưng lúc đó hắn không có tên là Quỷ, chữ Quỷ là biệt hiệu người ta đặt cho hắn sau này. Tên thật của hắn là gì, cũng chẳng ai biết, người ta thường gọi hắn là Trí Đạo Nhân Sư. Nghĩa của danh xưng ấy là bậc thầy kiêm đủ ba đức tính quan trọng nhất của con người là Trí Tuệ, Đạo Đức và lòng Nhân Hậu. Thật là một sự tréo ngheo của lịch sử, phải không? Trí Đạo Nhân Sư trở thành vua, ban đầu làm được nhiều việc tốt, cũng vì thế mà người ta càng ngày càng sùng bái hắn, lòng sùng bái dành cho hắn tương đương với lòng sùng bái dành cho các vị thần. Rồi một ngày kia, hắn triệu tập một cuộc tụ họp rất lớn, hàng triệu người cùng đến tham dự để lắng nghe những lời vàng ngọc của hắn. Thần Tối Cao biết về sự kiện này. Ban đầu ngài vốn không quan tâm, nhưng sau đó ngài cảm nhận được điều khác thường khi mối liên hệ của ngài với các sinh linh cứ tự nhiên mất đi. Ngài đến nơi diễn ra cuộc tụ họp và nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng. Tại quảng trường, xác người nằm la liệt. Đó là lần đầu tiên Vua Quỷ thực hiện nghi lễ hiến tế và mở ra Quỷ môn. Thần Tối Cao nhìn thấy các sợi hấp dẫn tung bay trên người hắn tựa như một bầy rắn đang chen chúc trong một cái tổ hẹp. Cảnh tượng ấy vẫn chưa làm ngài lo lắng bằng ánh mắt của Vua Quỷ khi nhìn ngài, bởi trong ánh mắt ấy nổi lên không phải sự hiếu chiến mà là thèm khát. Trong mắt của Vua Quỷ thì ngài – Thần Tối Cao vĩ đại – cũng chỉ là một món ăn và là món ăn tuyệt hảo nhất. Linh hồn của ngài chính là chất dinh dưỡng không thể bổ béo hơn cho Vua Quỷ.